Vào hội nhà văn






 Chẳng hiểu từ bao giờ có luật bất thành văn: ai là hội viên hội nhà văn mới được gọi nhà văn, còn lại là cây bút, cây bút trẻ, chiếu cố lắm mới được gọi nhà văn trẻ.


Nghĩ cũng buồn cười, cây bút còn sang gấp vạn nhà văn nhưng chẳng mấy ai ưa, cứ thích người ta gọi mình nhà văn.

Mình có vở kịch vừa dựng, nhà hát kịch Hà Nội, mở màn nghe giọng giới thiệu véo von: “tác giả- nhà văn Nguyễn Quang Lập” Nghe ngường ngượng thế nào ấy, nói với Hoàng Dũng, ông bỏ hai chữ nhà văn cho tôi đi. Dũng cười, nói, thế mà có ông khi bọn tôi quên đọc hai chứ ấy là nhảy lên sừng sộ liền.

Về các tỉnh lẻ thấy mấy ông đi đọc thơ, hội thảo thi nhau giới thiệu nhà văn này nhà văn nọ. Ông nào không được giới thiệu nhà văn nhà thơ thì tự ái văng nọ văng kia, bỏ về liền.

Gọi nhà thơ chán thì đua nhau gọi là thi sĩ, gọi thơ ca chán thì gọi là thi ca. Chẳng hiểu cái chữ thi nó sang hơn chữ thơ ở chỗ nào.

Thằng Th. đi Mỹ tự giới thiệu mình là thi bá, khốn nỗi thằng phiên dịch nó chẳng biết thi bá là cái éo gì, dịch ra sao, cứ dịch bừa là poet, phí công ông Th. nghiền ngẫm chữ nghĩa.

Tất nhiên cũng có nhiều văn tài chẳng coi hội nhà văn là cái gì. Nguyễn Mạnh Tuấn ra khỏi hội từ năm 1989, kể từ ngày anh ra khỏi hội hình như anh còn sang hơn, được trọng vọng hơn. Nguyễn Việt Hà, Phạm Xuân Nguyên bảo vào hội chúng nó còn mắng cho.

Nhưng đa số là giấc mơ thiên đường, là khát vọng vô bờ bến.

Ông K được kết nạp, mở một cuộc nhậu lớn, đem cái thẻ ra bắt mọi người hôn cái thẻ, hôn hết một vòng, cạn một ly, lại hôn sang vòng khác, cạn một ly, lại hôn sang vòng khác, lại cạn một ly, lại hôn sang vòng khác.
Ôi giời ơi là mệt.
Ông QT còn oách hơn, bắt cả làng bỏ cái thẻ lên kiệu vàng, rước từ cổng làng vào đến đình làng, cờ đèn kèn trống ầm ĩ.

Ông TC trước khi chết, lời trăng trối của ông là muốn nhìn thấy cái thẻ Hội viên Hội nhà văn. Hi hi nghe mà muốn ngất luôn. Anh Nguyễn Khải thấy tội nghiệp phải hộc tốc bay ra Hà Nội khẩn khoản BCH kết nạp đặc cách, làm luôn cái thẻ bay vào, may ông TC chưa chết, còn kịp nhìn cái thẻ.

Không biết lên thiên đường cái thẻ ấy dùng vào việc gì, hu hu.

Anh VL nói với mình: Tao nhà cao cửa rộng có rồi, vợ đẹp con khôn có rồi, quyền cao chức trọng có rồi, chỉ thiếu mỗi cái thẻ hội viên hội nhà văn là chưa có, mày giúp tao với.

Nhiêù lần vì bạn bè, mình chạy chọt tướt bơ. May những người mình chạy giùm, vận động giùm đều xứng đáng cả, không mang tiếng chết.

Có lần mình nói với anh Nguyễn Khải,  anh phải ủng hộ thằng T. bạn em nhé. Anh Khải nói rồi, thằng đó giỏi, không ủng hộ nó thì ủng hộ thằng nào.

Đến khi thằng T. trượt, mình trách anh sao không bỏ cho nó một phiếu. Anh cãi, tôi bỏ rồi. Mình nói không phải thằng T. đó, thằng T. kia kìa. Anh ngồi ngẩn ra, nói, cả một mớ T. tôi biết T. nào ra T. nào đâu.

Anh H. rất tốt bụng, nhờ ai anh cũng ok nhưng tính hay quên. Một hôm bầu xong ra khoe với mình tao bầu nó rồi nhé. Mình hỏi lại tên hoá ra anh bầu lầm. Mình nói, anh ngồi ngẩn ra, nói, ủa thằng nào cho tao ăn lòng lợn?

Thằng Đ. sĩ diện, vào hội nhà văn không thèm nhờ ai. Mình nói, các vị BCH có đọc éo đâu, mày không nói với người ta một câu làm sao người ta biết mày là thằng nào.

Đ. không nghe, trật, năm sau trật tiếp. Nó uống rượu say chĩa mồm lên tầng ba nhà khách, nơi các vị BCH đang nghỉ, hét tướng lên: Hội nhà văn là cái nờ! Mình với Nguyễn Nhật Ánh ra sức can ngăn, nó không chịu, cứ nói đi nói lại Hội nhà văn là cái  nờ!

Mình nói ,mày đừng nói thế nờ nó tự ái. Nó ngẩn ra, nói, ờ nhỉ tại sao mình lại đi xúc phạm nờ nhỉ, ngu thế không biết.

Hi hi.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét