CÁI " CHUỒNG BÒ" CỦA LẬP

 Trương Duy Nhất



Cái chuồng bò. Vâng, điều còn lại, ám ảnh người đọc không phải kiến, không phải chuột, cũng không phải ruồi. Chính xác, phải gọi đó là cái chuồng bò. Vì thế, nên sửa lại, thay " Kiến, chuột và ruồi" bằng hai chữ thôi: Chuồng bò.

Cũng như cái tên "Tình cát" sến rệt trước đó, cũng nên bỏ đi, trả lại cho nó đúng cái tên " Đời cát".

Từ " Những mảnh đời đen trắng" đến "Đời cát", và giờ là "Chuồng bò": 3 nấc thang đóng đinh cho văn nghiệp của Lập.

Không biết, liệu anh có còn bước thêm được nấc thang nào khác trong cái chuồng bò văn nghiệp của mình.



Nhưng:

Khi thấy anh "vừa cười vừa vỗ tay bem bép "mừng vui" trước sự "sống lại" của cái con cặc ba anh (à quên, con cặc của nhân vật ba trong cái chuồng bò của anh).

Khi nghe anh tung hê " con cặc muôn năm", con cặc vĩ đại, con cặc sống mãi, con cặc đạo đức, con cặc văn minh, còn cặc còn mình...

Có nghĩa rằng (tôi tin thế), Lập đang tập tễnh những bước chân tìm cách tự thoát, tự "giải phóng" mình khỏi cái chuồng bò tư tưởng cố hữu của đám văn nhân nước Việt này.

Thoát được hay không, chừng nào thoát? Thôi thì hãy mở trang sách, thử chui vào cái chuồng bò ấy một lần, để đọc Nguyễn Quang Lập, văng tục cùng Lập... muôn năm cùng Lập. Thế cũng đủ sướng rồi.

 Trương Duy Nhất

Trại giam số 3, Tân Kỳ, Nghệ An, 3/4/2023

0 nhận xét:

Đăng nhận xét