Ký sự vỉa hè
1. Ngõ
101 nằm ở phố Tiến- trọc. Phố này có tên một danh nhân, để khỏi ai bắt bẻ hạch
họe bèn tạm đặt tên vậy. Phố dài chừng 800 mét, vài hàng tạp phẩm, độc nhất một
hàng bún ốc dưới cây bàng đầu ngõ, đây là hàng bún ốc ngon khét tiếng, ai thích
ăn bún ốc không thể không biết bún ốc Tiên.
Bà chủ
tất nhiên tên Tiên, trắng trẻo múp máp, tóc có vài sợi bạc rồi nhưng ngực phồng
như ngực gái tơ, mỗi lần bà cúi xuống múc múc chan chan hai bầu vú núng nính
nõn nà khẽ rung rinh, chao qua chao lại trước mắt khách, đã quá trời luôn.
Hàng
bún không bàn không ghế, khách ngồi vây quanh, kẻ chồm hổm, người kê cục gạch
lót báo, có người chẳng cần gạch ghiếc báo biếc, cứ thế tương đít ra nền vỉa
hè. Đụng có ông trật tự phường đi qua, từ xa đã thổi còi cái roẹt, quát như sấm
rền, giải tán... giải tán! Mọi người tự giác bưng bát tản đi. Bà Tiên đẩy gánh bún
vào ngõ, rút ra hai chục nghìn đưa ông. Ông lại thổi còi cái roẹt, quát như sấm
rền, giải tán giải tán rồi túc tắc bỏ đi. Ai nấy lại bưng bát quay về chỗ cũ.
Ăn uống
nhếch nhác vậy nhưng hễ ai đã ăn hàng bún ốc này rồi đều không muốn bỏ. Ốc nhể
nguyên con, mỗi bát bún hơn chục con, không biết ngâm tẩm kiểu gì thơm ngon hết
nhẽ, cắn phát đánh sật, nước ốc trào ra miệng ngọt lừ, thơm thơm cay cay, lại
thêm nước bún váng mỡ gà, nước ốc bươu xương gà hầm ngấm rau mùi thơm nồng, vừa
ăn vừa hít hà, cực đã.
Chỉ có
hai mẹ con, bà Tiên và cô con gái hai mươi tuổi tên Thủy cũng trắng trẻo múp
máp, đít lồng bàn tròn căng, đàn ông ăn ở đấy mười anh dán mắt vào đít nó cả
mười. Ông nào cũng thế, sấp mặt vào bát bún húp húp và và, mắt liếc xéo phát
ngực bà Tiên, lại liếc xéo phát đít con Thủy, và miếng bún thấy ngon thêm bội
phần, cắn con ốc cái sật nhai nhồm nhoàm đã đời như đớp phải mòng con bé.
Con bé
lúi húi bưng bê dọn dẹp rửa ráy chưa khi nào thấy nó ngẩng mặt lên, chưa thấy
ai gọi mà nó mở miệng đáp, người gọi Thủy ơi lấy anh quả ớt, người gọi con ơi
lấy bác nhúm mùi. Nó lẳng lặng đáp ứng nhưng cất tiếng vâng dạ thì tuyệt nhiên
không. Người nói, có khi con bé này câm. Người nói, câm đéo đâu, gái thời nay
thế, hễ mọc mầm được chút gì ngon ngon là mặt vênh mày váo.
Oan cho
con bé, nó đổi tính từ thủa 13 tuổi, từ ngày bố nó lâm bệnh. Bố nó là ông Quí
dạy toán cấp ba, đẹp trai cực kì. Bà Tiên hồi đó học sinh lớp 12, mê man theo
ông, suốt ngày rình ông đến chỗ vắng thì chạy vụt ra, nói, em chào thầy, rồi
cười rinh rích ù té chạy, mông đít ngoay ngoảy. Đêm ông đang soạn bài ở phòng
nội trú, bà lén vào ném qua cửa sổ khi thì bông hồng khi thì bài thơ, nói, thầy
ui em dớ thầy, rồi lại cười rinh rích ù té chạy. Đến khi không chịu nổi, bà
nhảy ào vào phòng ông, cởi tuột áo phơi cả cặp tuyết lê đẹp mê hồn, nói, dạ thưa
thầy.... Ông Quí hốt hoảng vùng dậy, nói chết chết mặc áo vào đi em, chết chết.... Bà
ôm chặt lấy ông, nói, không không... em muốn chết, thầy cho em chết đi.
Lấy được
ông Quí, bà Tiên sướng như mê, đẻ được con Thúy vẫn sướng như mê. Chẳng dè ông
bị tai nạn, vẹo cột sống, chấn thương sọ não, mặt mày méo xẹo, sợ nước sợ gió,
sợ cả người, suốt ngày ngồi ru rú trong phòng. Hai mẹ con chạy ngược ngước xuôi
chạy chữa cho ông, vay tiền cả khu phố đưa ông sang tận Singapore, tiền mất cứ
mất tật mang cứ mang, bệnh ông ngày một trầm trọng, nhìn ai cũng ra phản động
với khủng bố. Họ bán căn hộ trả nợ, kéo nhau về ngõ này.
Đây là
ngõ cụt, rộng chừng tám tấc sâu hun hút, hai bên đặc quánh chẳng có nhà nào. Đi
mãi mới gặp nhà ông Quí bà Tiên chia ra hai ngách, ngách trái chừng 10 mét
vuông, ngách phải chừng 20 mét vuông. Đi thêm một khúc nữa thì có thêm nhà ông
Đức bà Hiền gác dưới, nhà ông Bá và thằng Hoàng con trai ông gác trên. Nghe nói
ngõ này xưa là lối vào chuồng ngựa của một tư sản giàu sụ, đã dinh tê vào Nam
năm 1950. Nhà ông Đức Bà Hiền là chuồng ngựa, gác trên nhà ông Bá là nơi ở của
người nuôi ngựa, còn nhà ông Quí bà Tiên vốn là nơi cất thóc cỏ cho ngựa, mới
chia ra hai ngách như thế. Nghe cũng có lý.
Ngõ thiếu
khí thiếu sáng, ngày cũng như đêm tối thui, ai mới vào cũng ngạc nhiên không hiểu
sao người ta có thể an tâm sống ở đây. Trong khi người trong ngõ thì thấy
thường, thậm chí còn thấy tiện lợi hơn nhiều nơi sáng sủa. Chợt nhớ một nước xhcn hàng xóm, ai ở nơi khác đến thì rùng mình kinh khiếp như vừa sa vào bãi sình lầy,
thế mà dân ở đấy thì hân hoan múa hát tưng bừng, ca ngợi ngất trời nơi họ sống.
Cho hay thói quen con người thật đáng sợ.
Thôi
không nói chuyện này nữa, quay lại với hàng ốc Tiên.
Một buổi
sáng có một thằng chừng ba chục tuổi đi taxi đến, nó đi vào ngõ hồi lâu mới
quay ra, sà vào hàng bún. Thằng này ăn mặc không phô trương nhưng nhìn kĩ toàn
đồ đắt tiền, làm bộ nhún nhường, cái nhìn cầu hòa, nụ cười chiếu cố với đám thị
dân nửa mùa quanh gánh bún, biết ngay người sang hoặc cố tình làm sang từ nơi
xa vừa về Hà Nội. Nó đỡ bán bún từ tay con Thủy, mỉm cười nói, cảm ơn. Nhón tí
rau thơm, nói, xin phép. Gắp con ốc lên ngửi ngửi, bỏ vào miệng nhỏm nhẻm nhai
như nhai kẹo cao su, biết ngay ông Việt kiều khéo tỏ mình là Việt kiều trước
đám chân đất mắt toét.
Nó mỉm
cười với con Thủy, nói, em gì ơi...đây có phải ngõ 101 không? Con Thủy hất mặt về
cái biển số ngõ, gật gật. Nó cười cười, nói, cái số ngõ có từ xưa à em?Con Thủy
hơi nhăn mặt, gật gật. Nó vẫn cười cười, nói, nhà của em ở đầu tiên à? Con Thủy
ném vào nó cái nhìn khó chịu, gật gật . Bà Tiên nguýt thằng này phát, nói, anh
ơi... anh nói quách với con gái tôi là anh có tiền, anh muốn ngủ với nó có phải
nhanh không, đu đưa gì lắm sốt ruột. Thằng này vội vàng quay lại, nói, cô ơi cô
hiểu nhầm cháu rồi... cháu hỏi để mua nhà cô đó. Bà Tiên nguýt thêm phát nữa,
cười nhạt nói, nhà tôi đến chó nhà anh nó còn chê, anh mua làm gì. Thằng này
cười nói, cháu mua thật mà, cô bán đi, cháu cần lắm. Bà Tiên nguýt thêm phát
nữa, sấp mặt múc múc chan chan không nói thêm câu nào nữa.
Hết thảy
khách hàng đều châu mặt về thằng này. Nó tỉnh bơ, bỏ bát trả tiền, lấy giấy ăn
lau nhẹ một vòng quanh mép, nói, cô bán đi, bao nhiêu cháu cũng mua…Lại lấy giấy
ăn lau nhẹ một vòng ngược lại quanh mép, nói, cháu đến đây không phải để ăn bún…
để mua nhà cô đó… cháu tìm mãi mới thấy cái nhà ưa ý. Bà Tiên hất mặt lên, nói, thôi thôi anh đi đi cho tôi lấy chỗ cho khách. Nó đứng dậy cười cười, nói, cháu
nói thật mà cô cứ tưởng cháu đùa. Điên, bà Tiên cầm cái môi gõ vào nồi xáo cái
queng, nói, 200 cây anh mua không? Nó nói mua, cô bán cháu mua liền.
Con Thủy
đang bê chồng bát, nghe nó nói thế thì giật mình làm rơi chồng bát. Thằng kháh đặt cái
cardvidit cho bà Tiên, nói, bất kì khi nào cô muốn bán cứ gọi điện cho cháu. Bà
Tiên trợn mắt há mồm không biết nói sao. Một người kêu to, ui giời... cái bướm hai
trăm cây. Nó vừa lên xe, đám khách liên bâu quanh bà Tiên. Người nói, nó không mua
nhà đâu, nó mua con Thủy đó, cơ mà được giá, ngon ngon, bán bán. Người nói, chị
ơi bán đi, người mẫu có hai cây, hoa hậu có hai chục cây, con gái chị giá 200
cây, ngang giá đệ nhất phu nhân đó rồi chị. Người nói, xưa em có mỗi cái quạt
tai voi với trăm dây mai xo cũng kiếm được cô vợ mê hồn, dùng mãi đến giờ vẫn
chưa chán, được giá lắm rồi bán đi bán đi.
Bà Tiên
ngồi ngẩn ngơ, liếc sang con Thủy thấy mặt nó cũng đực như ngỗng ỉa.
2. Nhà
thứ hai trong ngõ 101 là nhà ông Bá. Ông Bá vốn là nhà khảo cổ, chơi đồ cổ nổi
tiếng, giàu có cự vạn, một vợ sáu nhân tình tiền của vẫn thừa mứa để cho thằng
con trai là thằng Hoàng đi đánh bạc, hút xách.
Hơn chục năm trước ông dồn vốn
mua cái trống đồng, đặt cược cả cái nhà rộng rinh rang quyết lấy cho kỳ được
cái trống, chẳng ngờ bị tom. Người ta khui luôn cả kho đồ cổ. Bốn năm ra tù,
nhân tình tất nhiên biến sạch, vợ ông cũng theo trai. Thằng Hoàng hành nghề ăn
cắp, nó đưa ông về trú ở ngõ này. Ông sững cồ nói, mày cho tao ở cái hang chuột
này à? Nó nói, trộm quốc gia như bố thì nhà lầu xe hơi, trộm vặt như con thì ở
thế này thôi. Ông nói đã mang tiếng trộm cắp thì trộm quốc gia, trộm vặt làm
cái gì, ngu. Thằng Hoàng nói, đéo vào, trộm quốc gia phải hội ý hội báo, biểu
quyết biểu keo mệt lắm, trộm vặt cho xong, tay làm hàm nhai khỏe xác. Ông cười
khì khì, nói, tiên sư thằng này thế mà khôn.
Thằng
Hoàng nói, bố ở đây, nếu bố tuân thủ chế độ tập trung dân chủ thì con đảm bảo
cho bố được làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu. Ông nói, tập trung là sao, dân
chủ là sao? Nó nói, tập trung là con chỉ đạo bố, dân chủ là bố toàn quyền ca
ngợi con. Ông cười khì khì, nói, đ. mẹ thế thì tao biết rồi.
Thằng
Hoàng nói sao làm vậy, ông ưa ăn gì uống gì nó hầu tất, mỗi tháng bốn lần nó
gọi gái về tận nhà hầu ông, thích béo có béo thích gầy có gầy… tha hồ lựa chọn.
Ông sống đúng như vương, có điều luôn luôn trong túi không có một xu. Ông nói, mày cho tao ít tiền tiêu vặt. Thằng Hoàng nói, không. Thứ cán bộ như bố hễ có
tiền là hư hỏng liền. Ông tức, nói, đ. mẹ đến mấy đồng tiêu vặt mày cũng tiếc,
đồ bất hiếu. Nó đập bàn cái rầm, nói, bố muốn làm theo năng lực hưởng
theo nhu cầu thì phải tuyệt đối chấp hành chi thị của cấp trên! Ông đứng đực,
nói, đ. mẹ nhất trí.
Thằng
Hoàng ăn cắp kì tài, trừ ngân hàng là nó chưa dám động đến, còn bất cứ thứ gì
nó muốn đều lấy được tất. Phải cái nó ham cờ bạc, thành thử của thiên trả địa,
hai bố con đành yên tâm sống trong cái ngõ tối om này.
Ông Bá ở
nhà một mình buồn, thường lân la nhà ông Quí chơi. Ông Quí từ ngày đổ bệnh ở
một mình căn phòng 10 mét bên ngách trái, đóng cửa ngồi ru rú trong phòng suốt
ngày. Sáng nào cũng hệt như sáng nào, ông Bá gõ cửa một nhịp hai gõ ba lần,
nghe đúng ám hiệu ông Quí mới mở cửa, mặt mày nghiêm trọng vội kéo ông Bá vào,
lập tức khép cửa lại ngay. Ông Quí ngó trước ngước sau vô cùng cảnh giác, nói, này... tôi vẫn chưa hiểu vì sao vượn biến thành người.
Ông Bá
cười khì khì, nói, có mỗi chuyện đó mà ngày nào ông cũng hỏi. Ông Quí trợn mắt
lên, nói, ông đừng có chủ quan, ngộ nhỡ vượn biến thành Việt gian bán nước thì
sao. Ông Bá cười khì khì, nói, tôi nói lại nhé. Đầu tiên vượn ở trên cây, sau nó
nhảy xuống đất, nó đi lom khom như thế này này. Muốn hái quả, nó phải kiếm cây
gậy, cầm cây gậy rướn lên như thế này này, cứ rướn lên hết triệu năm này sang
triệu năm khác, dần dần cái lưng nó thẳng ro, thế là thành người, nhất trí
chưa?
Ông Quí nói chưa nhất trí. Ông Bá bảo, sao? Ông Quí nói, tại sao vượn không
nhảy phóc một phát lên cây vặt quả, lại cầm gậy rướn lên hết triệu năm này sang
triệu năm khác, ngu thế. Ông Bá cười khì khì, nói, có thế mới gọi là khoa học.
Ông Quí
nói, khoa học khảo cổ của ông hay nhỉ, nhặt được mỗi cái răng nanh là các ông
dựng lên được một thế hệ hào hùng. Ông Bá cười khì khì, nói, chứ sao. Ông Quí
nói, thế ngộ nhỡ đó là cái răng của bọn Việt gian bán nước thì sao? Ông Bá nói, thì đã có cấp trên, cấp trên lo xác định răng người hay răng Việt gian, mình cứ
thế mà nghiên cứu khoa học thôi. Ông Quí nói, cấp trên bảo vượn biến thành người
à? Ông Bá nói, chứ sao! Ông Quí nói, thế thì tôi nhất trí.
Chợt có
tiếng gõ cửa cộc cộc cộc, ông Bá chực mở cửa, ông Quí ngăn lại, mặt mày lấm
lét, nói, sai ám hiệu không được mở cửa. Hai ông nhìn qua cái lỗ khóa thấy thằng
thanh niên cầm cái samsonite đứng trước cửa, nó là thằng sáng qua hỏi bà Tiên
mua nhà. Ông Quí nói, cảnh giác cái samsonite, nó đựng mìn định giờ đấy, nguy
hiểm lắm. Ông Bá cười khì khì, nói, ngộ nhỡ nó đựng tiền thì sao? Ông Quí nói, tiền dính siêu vi trùng, nguy hiểm lắm. Ông Bá cười khì khì, nói, ừ ừ... tiền nguy
hiểm lắm, nếu nó vứt ra, ông cứ để tôi liều chết lấy cho.
Vừa lúc
thằng thanh niên nói, trong nhà có ai không? Ông Bá chực nói, ông Quí hoảng hốt
bịt miệng ông Bá, nói, không được tiết lộ bí mật. Thằng thanh niên lại nói, cháu
nghe các bác nói chuyện trong nhà, các bác cho cháu xem cái nhà chút thôi. Ông
Quí chõ mồm qua lỗ khóa, nói, nhà tôi mười năm liền đủ tiêu chuẩn gia đình văn
hóa mới, không việc gì phải xem xét, yêu cầu đồng chí đi ngay. Thằng thanh niên
lắc đầu thở dài, nói, khổ quá! Rồi bỏ đi.
Ông Quí
kéo ông Bá rỉ tai, nói, ông thấy có nguy hiểm không? Ông Bá cười khì khì, nói, nguy hiểm cái dzầy, nó muốn xem nhà, ông không cho thì nó đi, nguy hiểm cái dzầy. Ông Quí nói, ông chủ quan lắm, chủ quan lắm. Nó xem nhà tôi làm gì, tại
sao lại xem nhà tôi? Thành phố ngàn năm văn hiến không xem tại sao lại đi xem
cái ổ chuột? Ông Bá nói, là sao, tôi không hiểu? Ông Quí nói, thằng này một là
thằng khủng bố đi tìm chỗ đặt mìn, hai là thằng phản động chui vào ngõ ổ chuột
này quay phim chụp ảnh để bôi nhọ chế độ.
Con Thủy
từ ngoài ngõ lật đật vào, nói, bố ơi sao bố không cho anh mua nhà vào. Ông Quí
đập bàn trợn mắt quát, ngu... ngu! Mẹ con chúng mày tiết lộ tung tích, ngu... ngu! Ông Bá hỏi con Thuỷ, nó đòi mua bao nhiêu? Con Thủy nói, hai trăm cây. Con Thủy vừa dứt lời,
ông Quí trợn mắt sùi bọt mép, lăn đùng ra ngất xỉu, nước tiểu chảy dầm dề ướt
sũng cả hai ống quần. Lát sao ông Quí mở mắt
thều thào, nói,hai trăm cân mìn định giờ, cả phố cổ… tan hết…Tôi hy sinh đây…
tôi thà hy sinh chứ kiên quyết không để cho chúng nó làm cho tan xác. Ông Quí
run run cầm tay ông Bá, nói, có tiền tử tuất… các đồng chí gửi về cho vợ con
tôi… đừng để thất lạc…
3. Nhà
thứ ba là nhà ông Đức, bà Hiền. Ông Đức thua bà Hiền 12 tuổi, ông bỏ nhà đi bụi
từ bé, vẫn trú ở vỉa hè phố Tiến Trọc. Còn bé vẫn xưng là cô cháu với bà Hiền,
đến tuổi thanh niên ông thuê xích lô ngày ngày đưa đón bà Hiền đi chợ thì xưng
là chị em. Một lần ông Đức vác mấy bao tải cá khô vào nhà bà Hiền, nói chị ở
đây một mình à. Bà Hiền cười cười liếc xéo cái, nói ừ, mày thích thì ở đây với
chị. Ông Đức nghe nói vậy thì
xông tới bóp bóp rờ rờ, nói của bà chị hoành tráng quá nhẩy. Bà Hiền đá đít ông
Đức, nói tắm đi thằng kia, mày định nhét cục phân vào tao à. Xong trận mây mưa
bà Hiền cười he he he, nói mày được đấy, có thích làm chồng tao không. Ông Đức
nói chồng con cái giầy, em ở đây cơm ngày ba bữa, mỗi tháng trăm đồng, chị muốn
kiểu gì em hầu kiểu đó, bảo đảm đêm bảy ngày ba ngoài ra không kể. Bà Hiền nói
đắt quá, năm chục đồng thôi, ông Đức nói năm chục thì một đêm một phát thôi
nhé, nếu có phát sinh thì bà chị phải chi thêm, o ca? Bà Hiền cười he he he đá
đít ông Đức, nói thằng này tính toán chi li gớm nhỉ, dưng mà o ca.
Đến nay
đã hai chục năm họ sống với nhau như vợ chồng, khi gọi chị em khi gọi ông tôi,
đôi khi rửng mỡ còn anh anh em em tình cảm phết. Bà Hiền vẫn phải trả lương cho
ông Đức, trượt giá đến nay một tháng hơn triệu đồng. Bà Hiền nói hay tụi mình
có đứa con cho vui cửa vui nhà, ông Đức nói tôi biết con cái là gì rồi, cực như
chó, đéo vào. Với lại có con tôi phải làm bố, bà cúp lương của tôi thì sao.
Ngày hai
buổi ông Đức chở bà Hiền đi chợ, còn lại thời gian chẳng biết làm gì ông la cà
đầu đường xó chợ uống ba chén rượu, chơi cờ tướng, đánh tá lả đợi hết ngày.
Sáng sớm ông Đức chở bà Hiền đi chợ, bà Hiền nói ông cứ ăn chơi lêu bêu, không
biết trong nhà ngoài ngõ xảy ra chuyện gì cả. Ông Đức nói chuyện gì. Bà Hiền
nói nhà ông Quí sắp bán cho thằng Việt kiều 200 cây. Ông Đức nói cứt, nhà đó
hai chục cây nó chẳng thèm. Bà Hiền nói ngu lắm, có làm sao nó mới mua 200 cây,
chắc dưới nền nhà có chum vàng nghìn cây là ít. Ông Đức nói cứt. Bà Hiền nói
ngu lắm, ông Đức nói cứt, bà Hiền nói ngu ngu ngu, ông Đức nói cứt cứt cứt. Hai
người cứ ngu ngu cứt cứt ầm ĩ dọc phố, người qua đường nhìn họ cười, nói vợ
chồng nhà này động rồ, khoe gì không khoe toàn khoe mấy thứ ở đâu cũng có.
Ông Đức
đưa bà Hiền ra chợ, lập tức quay về ngõ. Ông gõ cửa nhà ông Quí một nhịp hai gõ
ba lần, nghe đúng ám hiệu ông Quí mở cửa, mặt mày nghiêm trọng vội kéo ông Đức
vào, lập tức khép cửa lại ngay. Ông Quí ngó trước ngước sau vô cùng cảnh giác,
nói này, có Việt gian đột nhập. Ông Đức cũng làm bộ nghiêm trọng, nói thế à,
nguy hiểm quá. Ông Quí nói vừa vào đây xong, nói năng vô cùng khả nghi, toàn
mật mã không thôi, tôi chưa biết giải mã thế nào. Ông Đức ghé sát tai ông Quí,
nói mật mã thế nào. Ông Quí hạ giọng, nói nó bảo trong nhà có ai không. Ông Đức
kêu lên ôi thôi bỏ mẹ rồi. Ông Quí tái mặt, nói là sao. Ông Đức nói nó bảo
trong nhà có ai không, tức là nó đang xác định kẻ thù đấy. Ông Quí nói nó cũng xác
định kẻ thù giống mình à. Ông Đức nói chứ sao. Ồng Quí mặt tái nhợt, nói rồi nó
bảo cháu nghe các bác nói trong nhà. Ông Đức vỗ đùi đánh bốp, nói đấy đấy thấy
chưa, bước tiếp theo nó vạch mặt kẻ thù. Ông Quí run lên, nói sao mình làm gì
nó cứ làm theo nấy là thế nào. Ông Đức nói nó còn nói gì nữa không, ông Quí nói
nó bảo cho cháu vào xem cái nhà chút thôi. Ông Đức chém tay, tối hậu thư đòi
xâm lược. Ồng Quí ôm chầm lấy ông Đức, nói nguy hiểm quá, chú Đức ơi nó kết
luận vô cùng nguy hiểm. Ông Đức nói nó kết luận thế nào. Ông Quí nói nó bảo khổ
quá. Ông Đức đập bàn cái rầm, nói đểu cáng, vô cùng đểu cáng, nó muốn đày ngõ
mình xuống bùn đen vạn kiếp. Ông Quí tè ướt quần, nói bây giờ làm thế nào đồng
chí Đức ơi. Ông Đức nghiến răng chém tay, nói phải quyết tử cho ngõ mình quyết
sinh. Ông Quí run lẫy bẫy, nói nhất trí nhất trí, các đồng chí cứ quyết tử, tôi
xin xung phong quyết sinh.
Vừa lúc
bà Tiên dắt thằng thanh niên mua nhà đi vào, ông Quí trợn mắt sùi bọt mép, nói
vợ tôi cõng rắn cắn gà nhà, nguy hiểm quá…. Rồi lăn đùng ra sàn. Bà Tiên vội
vàng đỡ lấy ông Quí, nói ông ơi ông ơi, đây là Việt kiều yêu nước, không phải
phản động, khủng bố đâu. Ông Đức nói chị phải kiểm tra xem nó là Việt kiều yêu
nước hay Việt kiều yêu cấp trên, tơ lơ mơ nó cho ăn cứt có ngày. Thằng thanh
niên nói cháu là người đi mua nhà, Việt kiều Việt kéo gì đâu. Ông Đức chụp cổ
áo nó, nói mày chỉ chỗ cái chum vàng nghìn cây, chúng tao cho mày cả ngõ này.
Thằng thanh niên cười khẩy, nói nếu các bác đào được cái chum vàng nghìn cây,
cháu xin biếu các bác thêm nghìn cây nữa. Ông Đức nói không phải chum vàng thì
là cái gì, nói mau. Thằng thanh niên lại cười khẩy, nói mỏ Bô xít đấy, đào đi
mà làm giàu. Nói rồi bỏ đi thẳng.
Bà Tiên
nhảy chồm chồm trước mặt ông Đức, nói chú làm mất mối của tôi rồi. Không bán
được nhà, tôi tru di chín họ nhà chú. Bà Tiên ba chân bốn cẳng đuổi theo thằng
thanh niên, nói cháu ơi cháu ơi, dừng lại dừng lại, cô bán cô bán, bô xít chứ
bô gì cô cũng bán. Ông Quí lồm cồm bò dậy,
nói dứt khoát nó là thằng phản động. Ông Đức nói đúng rồi. Ông Quí nói đang khi
mọi người đồng thuận không ai nhắc đến Bô xít nó lại nhắc, báo cáo ngay lãnh
đạo phường tóm cổ nó. Ông Đức nói nhưng lỡ nó là Việt kiều yêu cấp trên thì
sao. Ông Quí ngẩn người, nói ờ nhỉ, nguy hiểm quá.
4. Bà
Tiên chạy ra ngõ thì thằng thanh niên biến mất, bà quay vào gặp ông Đức, túm cổ
áo ông vày vò, nói cha tiên nhân nhà mày, tao mất đống của vì mày đấy. Ông Đức
cười to, nói chị ngu lắm, đống của nhà chị dưới nền nhà chị chứ đi đâu mà mất.
Bà Tiên nói mày đừng có lừa tao, Ông Đức nói thế tôi hỏi chị vì sao nó dám bỏ
200 cây mua nhà của chị. Ông Bá lật đật chạy ra, nói đúng rồi đúng rồi. Bà Tiên
nói sao. Ông Bá nói chị không nhớ ngõ này xưa là nhà của thằng đại tư sản à,
cách mạng về nó bỏ của chạy lấy người, chị ở trên đống vàng mà chị không biết.
Bà Tiên dẩu môi bịp một tiếng, nói chả tin. Ông Đức nói bác Bá là chuyên gia
đào bới quá khứ, chị không tin thì tin ai. Bà Tiên lại dẩu môi bịp một tiếng,
nói đời tôi toàn tin nước bọt mới khổ thế này đây. Rồi bà ngoảy đít bỏ đi.
Nói vậy
nhưng bà Tiên đóng chặt cửa, sai con Thủy xoi xoi chọc chọc nền nhà, nói đào
khe khẽ thôi, nhỡ đào được vàng hàng xóm lại đòi chia. Con Thủy cười hi hi, nói
con tưởng mẹ tin 200 cây chứ không tin nước bọt. Bà Tiên lườm con, nói mày thì
sao, con Thủy nói không tin nước bọt làm sao con có bằng đại học. Ông Quí ngủ
dậy, thấy hai mẹ con xoi xoi chọc chọc, sợ hãi nói hai mẹ con chúng mày làm cái
gì đấy. Bà Tiên nói đào hầm bí mật cho ông, thằng Việt gian sắp đến rồi. Ông
Quí giật mình run lẫy bẫy, nói nguy hiểm quá nguy hiểm quá, ngõ nhà mình đã
quyết tử chưa. Con Thủy nói quyết tử hết rồi bố ạ, ông Quí nói thôi thì để bố
quyết sinh vậy. Nói rồi nhảy tót vào tủ hai buồng nấp kín.
Ông Bá
kéo ông Đức lên nhà, nói chúng mình phải đoàn kết nhất trí trên dưới một lòng,
kiên quyết không cho bà Tiên bán nhà. Ông Đức nói bác tin có chum vàng thật à.
Ông Bá lôi ra một chồng giấy dó toàn chữ Hán, đọc xung xoẻng chi chong chẻng…
rồi dịch năm 207 Tần Thủy Hoàng sai Huy Đức và Đỗ Chung Quân mang bốn chục ngàn
lượng vàng đi về phương nam tìm thuốc trường sinh. Ông Đức hồi hộp nói rồi sao
rồi sao, đọc đi đọc đi. Ông Bá đọc Quan kíu cheng chín chí… hai thằng vượt qua
sông Nhị Hà, Đỗ Chung Quân nói Hoàng đế vì ngu si mà sai tụi mình đi tìm thuốc
trường sinh, tụi mình đi tìm thật hóa ra còn ngu hơn. Huy Đức nói phải phải.
Ông Đức
thích thú nói rồi sao rồi sao, đọc đi đọc đi. Ông Bá đọc Cheng chéng chiu xang
xú… hai thằng ở lại đây tung vàng ra ăn chơi nhảy múa cả năm trời. Tể tướng Võ
Đắc Danh đi tuần thú, biết được bèn tâu lên Tần Thủy Hoàng. Tần Thủy Hoàng cả
giận liền sai đô đốc Nguyễn Trọng Tín đem ba chục chiến thuyền về phương Nam
bắt cho kì được Huy Đức và Đỗ Chung Quân.
Ông Đức
phấn chấn, nói rồi sao rồi sao, đọc đi đọc đi. Ông Bá đọc xư xứ xé chi cheng …
hai thằng sợ quá, vội vàng chôn vàng rồi bỏ chạy về nước Chiêm. Vua Chiêm sợ vạ
lây, nói cho nó ít phong bao rồi đuổi chúng nó đi, hai thằng làm báo đấy, trẫm
muốn yên thân. Sợ quá, hai thằng chạy tít vào tận Sài Gòn tiếp thị, thay tên
đổi họ là Osin và Emxi.
Ông Đức
vỗ tay bôm bốp, nói hay quá hay quá… nhưng sao bác biết chúng chôn vàng ở đây.
Ông Bá bày ra sơ đồ ngoằn ngoằn ngoèo ngoèo, đọc khoảng khi ki cang kí… đi
thẳng 900 bước, Xi xí cang hảo huơ … rẽ phải 800 bước, li hú hang hao chi… rẽ
trái 500 bước…đích thị là chỗ này đây. Ông Đức mắt sáng lên, nói đúng chỗ này
à. Ông Bá nói chứ sao. Ông Đức cười to, nói rồi, ngõ nhà mình sắp giàu to rồi,
dù chúng chôn vàng ở đâu thì vàng này cũng của chung cả ngõ, không riêng của
nhà bà Tiên. Ông Bá nói phải phải, nhưng phải bí mật, đừng để bà Tiên làm ầm
lên, phường biết phường vào tịt thu thì bỏ mẹ. Ông Đức nói nhất trí nhất trí.
Ông Đức
vừa ra khỏi nhà, ông Bá cười khì khì, nói thế nào 200 cây cũng vào túi tao.
Thằng Hoàng nãy giờ vẫn nẳm ngủ, chợt vùng dậy cười to, nói món sử của bố chỉ
lừa được bọn điếm chữ thôi, không lừa được bọn đầu đất đâu. Ông Bá nói sao,
thằng Hoàng nói bố ơi, thời buổi đổi thay rồi, lừa đảo cũng phải thay đổi đi,
mấy bài sử cũ rích của bố không lừa được ai đâu, chúng nó giả vờ bị lừa thôi.
Ông Đức
rình ở ngoài, nghe được, bịt mũi cười một mình, nói sư bố chúng mày, để xem ai
lừa được ai. Ông Đức lập tức mò đến khách sạn tìm thằng thanh niên, nói nhà chú
rộng gấp đôi nhà bà Tiên nhưng chú chỉ lấy một trăm cây thôi. Thằng thanh niên
nói không, cháu chỉ mua nhà bà Tiên. Ông Đức nói mày mua nhà bà Tiên hay mua
bướm con Thủy, cứ nói cho chú yên tâm. Thằng thanh niên nói không, cháu chỉ mua
nhà bà Tiên.
Ông Đức
vừa ra cổng gặp khách sạn thì gặp ông Bá, ông Bá cười khì khì khì, nói đ.mẹ tôi
không lừa được chú mày. Ông Đức nói anh em mình đều mèo mả gà đồng cả, lừa nhau
làm gì, phải đoàn kết nhất trí trên dưới một lòng mới thắng được vụ này. Ông Bá
nói nhất trí nhất trí. Ông Đức nói bác đừng vào gạ bán nhà cho nó nữa, nó chỉ
mua nhà bà Tiên thôi. Ông Bá vỗ đùi đánh đét, nói đ.mẹ tôi đoán mò thế mà
trúng, dưới nền nhà bà Tiên nhất định có chum vàng, ông Đức nói bác xứng đáng
là sử gia, ông Bá nói đúng đúng, nhiệm vụ của sử gia là biến không thành có. Họ
cười ha ha ha, nói tụi mình triết lý cái đéo gì cũng hay, rồi khoác vai nhau
vào quán rượu.
Khuya,
hai ông mò về ngõ thì thấy ngõ vắng hoe, tanh bành như vừa qua một cuộc chiến.
Nhà bà Tiên hai cái hố sâu hoắm, cái hố phòng ngách trái có hai cái vại nhỏ,
cái hố phòng ngách phải có một cái chum to, tất cả đều rỗng không. Ông Bá giật
mình, nói bỏ mẹ, chúng nó đào được vàng rồi. Họ tức tốc chạy về nhà, gác dưới không có bà Hiền gác trên không có thằng
Hoàng, ông Đức ngửa cổ cười cười ha ha ha, nói chúng nó ôm vàng chuồn hết rồi,
giỏi giỏi, hóa ra chúng nó là lũ siêu lừa.
Ông Bá
rơi phịch xuống nền nhà, nói khốn nạn, cô Hiền chẳng qua là vợ hờ, bỏ anh cũng
phải. Nhưng thằng Hoàng tham vàng bỏ bố nó thì tôi không sao hiểu nổi. Ông Đức
lại ngửa cổ cười ha ha ha, nói bác trách gì nó, công lao ông bố tóm lại cũng
chỉ một giọt tinh trùng. Ông Bá ngồi đực, nói bây giờ làm gì đây. Ông Đức nói
hỏi khó thế, dân ăn bám lại đi hỏi nhau khó thế.
5. Ông
Bá, ông Đức đoán trật. Khi hai ông vừa ra khỏi nhà, thằng Hoàng cũng bỏ đi ăn
cắp, bà Hiền lập tức chạy đến nhà bà Tiên, nói em đã thuê thợ đào hố rồi, phải
đào thật nhanh, không lão Bá về phải chia ba thì bỏ mẹ. Bà Tiên cười nhạt, nói
của nhà tôi chia hai chia ba cái gì. Bà Hiền nói chị đừng có mà tham, em báo
phường một phát là chị trơ mép đấy. Bà Tiên cười cái xoẹt, nói ừ thôi chị em
mình đoàn kết vậy. Họ gọi thợ đào cả hai nền hai ngách nhà bà Tiên, ngách trái
tìm được hai cái vại, bà Hiền cười he he he, nói chị em mình chia hai cực dễ
luôn. Bà Tiên nói ừ, chia hai. Một vại chia hai, còn vại kia phần riêng nhà
chị, nhất trí chưa. Bà Hiền cười nhạt, nói để em lên hỏi phường xem phường có
nhất trí không đã. Bà Tiên tức, nói cha tiên nhân mày tham như chó, tao đã hy
sinh cho nửa vại mà còn tham. Bà Hiền tức, nói á a bà nói ai tham như chó. Họ
xông vào cấu xé nhau. Ông Quí thò đầu ra, nói cái gì cái gì, tại sao đánh nhau
cãi nhau. Bà Tiên nói ông cứ yên tâm quyết sinh đi, chúng tôi đang quyết tử
đây. Ông Quí chỉ hai cái vại đang nằm dưới hố, nói mìn à, Việt gian chôn mìn à.
Bà Tiên nói ừ, ông Quí nói nguy hiểm quá, hèn gì các bà giành nhau quyết tử.
Ông Quí
vừa chui vào tủ hai buồng, hai bà lại xông vào cấu xé nhau, rơi xuống hố, mỗi
người chụp vội một vại lôi lên, hóa ra hai cái vại không. Con Thủy tấm tức
khóc, nói tại hai người cãi nhau, trời ghét trời lấy đi rồi. Bà Tiên ngồi tiếc ngẩn
ngơ, nói còn một nền nữa, nếu có vại nào chị em mình đừng cãi nhau nhé. Bà Hiền
nói vâng, đào nền nhà bên, bất luận mấy vại em cũng xin chị một vại thôi. Vừa lúc thợ đào phải cái chum to, cả nhà mừng rú. Bà Tiên giục con Thủy
lấy cái vại, nói mày chuẩn bị đong cho cô Hiền một vại thật đầy nhé. Bà Hiền
nói chị sai rồi, cái này là cái chum phải tính khác đi chứ. Bà Tiên tức, nói
cha tiên nhân nhà mày lại tham như chó. Bà Hiền nói á a bà nói ai tham như chó.
Họ lại xông vào cấu xé nhau, rơi xuống hố, giành nhau lôi cái chum lên, cái
chum rỗng không.
Cái Thủy
cười, nói xong om, trời lại lấy đi rồi, hết vàng hết bạc nhé. Bà Tiên mếu máo,
nói Thủy ơi, mày gọi thằng thanh niên bán nhà cho nó đi con, năm chục cây cũng
bán, ở đây toàn loại thối tha không sống được đâu. Con Thủy nói mẹ chẳng bán
được còn bảo con, bà Tiên tru lên, nói mày không biết xòe bướm ra mà thách giá
với nó à. Con Thủy đi được vài phút
thì cán bộ phường đến, lôi cổ bà Tiên bà Hiền lên ủy ban phường, nói hai chị
vừa đào được cái gì khai ra, hai bà nói không có gì. Cán bộ phường nói tại sao
lại không có gì, hai bà nói tại vì không có gì. Cán bộ phường nói tại sao không
có gì mà đào, hai bà nói tại vì đào rồi mới biết không có gì. Cán bộ phường bảo
hai bà viết tường trình. Hai bà hí húi viết bá cáo phường lúc đầu chúng em nghĩ
là không có gì nhưng rồi lại nghĩ chả nhẽ không có gì, chúng em đào nền thứ
nhất không có gì, đào nền thứ hai không có gì, phường đến hỏi có gì không,
chúng em nói không có gì, phường nói tại sao không có gì, chúng em nói tại vì
không có gì, phường nói tại sao biết không có gì vẫn cứ đào, chúng em nói tại
vì đào rồi mới biết không có gì.Cán bộ phường cầm bản tường trình trợn mắt đập
bàn, nói các chị đùa với chúng tôi đấy à, tại sao toàn không có gì thế này. Hai
bà sợ hãi, nói bá cáo phường chúng em thấy không có gì thì nói không có gì, tại
sao phường lại mắng chúng em là không có gì. Cán bộ phường lắc đầu ngao ngán,
nói đ. mẹ không có gì thật.
Trong khi
đó con Thủy tìm đến khách sạn gặp thằng thanh niên, nói anh ơi bố mẹ em nhất
trí bán nhà cho anh rồi. Thằng thanh niên nói xin lỗi anh không mua nữa, con
Thủy hỏi tại sao, thằng thanh niên nói tại vì quy hoạch thay đổi, người ta
không làm đường chạy qua trước nhà em nữa, anh vừa được thông báo xong. Con
Thủy nói sao buồn cười thế, thằng thanh niên cười hi hi, nói quy hoạch không
buồn cười thì cái gì buồn cười.
Con Thủy
về nhà cũng vừa lúc bà Hiền bà Tiên từ phường trở về, họ thấy ông Quí bị vùi
dưới hố sâu, lôi lên sờ thấy còn nóng, cả ba hối hả đưa ông đi bệnh viện. Đến
viện tự nhiên ông Quí tỉnh như sáo, nói tôi thấy mìn, mười thỏi mìn cả thảy,
nguy hiểm quá. Con Thủy khóc, nói bố ơi ngõ mình không có gì, ai đi gài mìn hả
bố. Ông Quí trợn mắt chỉ tay, nói chủ quan chủ quan, chúng nó đặt mìn phá hoại
không có gì đấy, nói xong thì tắt thở.
Xong đám
tang, bà Tiên hỏi con Thủy, nói bố mày nói thế là ý gì nhỉ, tại sao lại mười
thỏi mìn. Con Thủy nói con cũng nghi nghi, bà Tiên nói tao cũng nghi nghi. Con
Thủy nói khi mẹ con mình đi vắng, bố sợ mới chui xuống hố đào hầm bí mật. Bà
Tiên nói đúng rồi, bố đào được mười thỏi vàng nhưng tưởng đó là mìn. Con Thủy
nói đúng rồi, lúc đó thằng Hoàng về, nó lừa bố, nói để nó ôm mìn đi quyết tử.
Bà Tiên nói đúng rồi, bố mày càng sợ càng đào sâu hơn, hập sập… bố mày chết.
Con Thủy nói đúng rồi, sau đó chú Đức bác Bá về thì mọi chuyện đã xong.
Bà Tiên
òa khóc nức nở, nói ôi anh ơi là anh ơi… anh làm mất mười thỏi vàng rồi. Con
Thủy cũng òa khóc nức nở, nói ôi bố ơi là bố ơi, một thỏi là một trăm cây, bố
làm mất nghìn cây vàng rồi. Thằng Hoàng đi ăn cắp về, ngang qua nghe được bèn
nhảy vào, nói thôi hai mẹ con đừng khóc nữa, muốn có lại nghìn cây cũng dễ
thôi, có cách hay lắm. Bà Tiên nói cách gì. Thằng Hoàng nói cô lấy bố cháu cô
có năm trăm cây, em Thủy lấy cháu em Thủy có năm trăm cây, nhất trí chưa. Hai
mẹ con cười toe toét, nói nhất trí nhất trí.
Ngày hôm
sau bà Tiên lên ở với ông Bá, thằng Hoàng xuống ở với con Thủy. Ở được một
tháng, con Thủy hỏi thằng Hoàng, nói năm trăm cây đâu đưa em cất. Thằng Hoàng
búng chim nó phát, nói cái này trị giá năm trăm cây, bảo đảm em sung sướng cả
đời. Bà Tiên hỏi ông Bá, nói năm trăm cây đâu đưa đây tôi giữ, ông Bá cười khì
khì, nói đ. mẹ có đéo đâu. Bà Tiên con Thủy nhảy chồm chồm tru tréo, nói hóa ra
không có gì à. Ông Bá thằng Hoàng cười khì khì, nói không có gì thì vẫn không
có gì chứ sao.
Rút từ Chuyện nhà quê
0 nhận xét:
Đăng nhận xét