THANH
CHUNG
Thực
lòng trước khi có blogs, mình không biết “hot boy” của dân cư mạng là ai. Nghe
nhắc đến tên Nguyễn Quang Lập cũng chỉ thấy ngờ ngợ, hình như quen quen. Thỉnh
thoảng anh Duy Mẫn gặp được bài viết hay thường gửi cho mấy anh chị em trong UN
để có cái bàn luận khi gặp nhau bên ly cà phê sau bữa trưa. Dần dà mình
vào Google gõ tên “Nguyễn Quang Lập” để tìm ra blog “Quê choa”. Cả máy tính ở
cơ quan lẫn máy tính ở nhà đều có blog của Bọ Lập trong danh mục “favorites”.
Buổi trưa nhai cơm trước màn hình máy tính cũng phải click chuột vào đó để xem
hôm nay Bọ viết gì. Đọc nhiều thành “nghiện”. Nhiều khi bận quá, không có
thời gian đọc thì phải hỏi bạn bè xem nhà Bọ có chuyện gì hay không.
Đợt vừa rồi về Việt Nam, mình đã ghé xuống Linh Đàm thăm Bọ hai lần. Hôm gặp mặt với hội bloggers Hà Nôi, mình được “ưu tiên” ngồi bên tay phải của Bọ. Có một vài kiểu ảnh chụp chung, Bọ quàng tay qua vai mình trông rất “hoành tráng”. Trong suốt bữa ăn, thỉnh thoảng mình và Bọ bị nhắc nhở vì “nói chuyện riêng trong lớp”.
Hôm trước về Hải Phòng ghé thăm nhà văn Bùi Ngọc Tấn. Khi nghe mình nhắc đến Bọ Lập, nhà văn nói: “anh quý thằng này lắm. Nó kể chuyện đi bắt hủ hóa thì chết cười”. Được vài hôm, ông lại điện cho mình và khoe đã nhận được “Ký ức vụn” của Bọ Lập. Ông bảo: “Thằng Lập viết về Phạm Ngọc Tiến thật quá đáng. Thằng Tiến là “đệ tử ruột” của anh nên anh biết. Thằng Lập là chúa bịa chuyện”. Mình bảo anh bực bõ với Bọ Lập làm gì cho tổn thọ. Ai cũng biết Bọ Lập bịa mà họ vẫn cười. Nhất là khi anh Tiến chẳng lên tiếng phản đối. Thậm chí mình đã đọc được comment của anh Tiến khẳng định “người thật việc thật”.
Kể ra được/bị Bọ đưa vào “tầm ngắm” cũng ăn ngủ bất an. Trong suốt mấy mươi năm hiện diện trên mặt đất, chắc chắn mỗi người cũng phải có từ vài trăm tới vài ngàn khoảnh khắc “lơ ngơ” hoặc bi kịch; Cũng từng phát ngôn không thiếu những lời vàng ngọc hoặc ngu ngơ. Vậy mà lúc nào Bọ cũng “chõm” được những chi tiết rất “đắt”. Thêm tý mắm muối, râu ria là thành một câu chuyện nhớ đời. Ví dụ như khi gặp anh Quốc Trọng – Xuân tóc đỏ tại đám cưới con trai anh Ba Tỉnh, mình chỉ nhớ đến cái quần bị ướt khi chàng Xuân Tóc đỏ bị các fan hâm mộ nữ chặn lại xin chữ ký trên đường ra nhà vệ sinh. Hôm gặp gỡ với các bloggers Hà Nội, chỉ cần nhắc đến từ “đũa” là các cặp mắt đều đổ dồn về nhà thơ, hoạ sỹ, nhạc sỹ của chúng ta. Các entry dành cho phái đẹp hình như Bọ “nương tay” hơn. Chỉ đọc blog “Quê choa” mà mình quý luôn cả Tuyết Nga, Hồng Ánh dù chưa một lần gặp mặt. Chính những entry của Bọ viết về chị Mỹ Dạ và anh Hoàng Phủ Ngọc Tường đã khiến mình phải lên kế hoạch đi Huế ghé thăm hai anh chị.
Bọ xây nhà và chuyển nhà nhiều lần. Mỗi lần đi lại kéo theo hàng trăm hàng ngàn fan hâm mộ đi theo. Mình không có blog bên yahoo cũng đành phải lập một cái để còn viết comments cho Bọ. Khách ghé nhà Bọ toàn những tay “anh hùng hảo hán”, “cao thủ võ lâm”. Nhiều khi đọc comment trên trang của Bọ mình thấy “choáng” luôn, không dám o e.
Phải công nhận Bọ viết tài thật. Hầu như ngày nào cũng có bài mới, thậm chí có ngày còn có tới hơn một entry. Đấy là chưa kể phải trả lời hàng trăm cảm nhận. Mình hay đùa với anh Duy Mẫn, tỉnh Quảng Bình nên trao tặng Bọ một tấm huân chương “Vì sự nghiệp bảo tồn và phát triển văn hoá Bọ”. Có dạo, vào nhà ai cũng gặp “ua chầu chầu” hoặc “rứa đọ, rứa đọ”. Cái giọng cười “he he” của Bọ thì đã lây lan hơn cả dịch cúm H1N1. Nhiều khi mình bị “nhiễm” lúc nào không hay.
Trong chuyến xuyên Việt vừa rồi, mấy chị em mình luân phiên nhau đọc “Ký ức vụn” của Bọ. Tất nhiên ngay sau khi được Bọ tặng, mình đã tranh thủ những đêm không ngủ do lệch múi giờ để đọc một mạch cho hết cuốn. Hai bà chị gái mình ngủ chung một phòng khách sạn. Bà này vừa buông tay sách thì bà kia đã với tay sang lấy và bật ngay ngọn đèn đầu giường. Con gái mình lười đọc sách tiếng Việt thế mà cũng “tiêu diệt gọn” cuốn sách trên chặng bay Hà Nội – New York. Nó bảo bác Lập viết bậy thật, nhưng chuyện về cô Hà thì quả là hay tuyệt. Mình nói những câu chuyện này đã có hết trong Blog “Quê choa”. Bọ chỉ tập hợp lại rồi in thành sách. Hai bà chị lập tức xin ngay đường dẫn. Hai hôm trước gọi điện thoại về hỏi thăm, bà chị cả khoe ngay: “ngày nào chị cũng vào đọc bài của Bọ Lập”. Mình bảo blog của Bọ là “trung tâm gây nghiện” nên phải cẩn thận. Không khéo có ngày cho chồng con ăn cá cháy cơm khê chỉ vì blog “Quê choa”.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét