NGUYỄN QUỐC TUÝ
I
|
Gã chăn ngựa Bọ Lập |
Chăn ngựa thì liên quan quái gì đến văn chương cơ chứ! Chắc có bác sẽ kêu lên như thế khi đọc cái tiêu đề này.Vâng! Các bác có lí. Nhưng xin hãy bình tĩnh nghe tui giãi bày đôi điều bà con sẽ thấy tui cũng có lí đấy chứ.
Biết là hôm nay Quê choa blog ẵm ba triệu pv mà suốt buổi sáng không mó tới cái bàn phím được, sốt rọt quá. Chiều nay bèn quyết tâm bỏ Sở sớm kiếm một cái quán net, một ve vang xứ hoa đào, một laptop vẩn vơ cùng chiếu rượu Quê choa với những hoài niệm buồn vui từ thuở mang…bàn phím đi còm (nghe giống mang gươm đi mở cõi, he he).
Trong cái vẩn vẩn vơ vơ tơ lơ mơ đó bỗng nhiên tui lại thấy công việc của ông chủ chiếu rượu giông giống công việc của…gã chăn ngựa, một kiểu chăn ngựa blog văn chương vô tiền khoáng hậu only in Quêchoa.
Cái trang trại ngựa đua của gã mang tên Quêchoa với nhiều chuồng mang các tên rất mỹ miều: “Viết về tôi”; “chuyện cuối tuần”; “nghĩ ngợi linh tinh”… Chủ trang trại là lão Nguyễn Quang Nập, tục gọi là bọ Nập. Ngựa trong các chuồng có thể được gã chủ tuyển đâu đó về hoặc do chính gã “đẻ” ra. Vì đặt dưới sự quản lí của Hợp tác xã “Lề Phải” nên cái đặc biệt của giống ngựa đua trang trại Quê choa là chúng sinh ra chỉ để đua ở…lề đường bên phải. Không biết có phải vì thế không mà ông Trời lại cũng bắt tội gã bên tươi bên héo, gã cũng chỉ lành lặn mỗi bên phải. Nếu quả thế thì cái gã phù phiếm mang tên là Trời kia đã quá nhẫn tâm và bất công.
Mang tiếng chăn ngựa nhưng chả bao giờ gã phải cho ngựa ăn. Thiên hạ, vốn yêu mến ông chủ trang trại cùng những chú ngựa đua của gã, cộng thêm chút máu đỏ đen trên các sới đua nên tập trung về hỗ trợ gã nuôi ngựa. Lập trang trại chưa được bao lâu mà thống kê cho thấy đã có hơn ba triệu lượt người mang cỏ tới cho ngựa gã ăn. Kinh!
Mà cái chuyện cho ngựa ăn cũng đâu có đơn giản. Mọi người phải kê khai sơ yếu lí lịch hay chí ít cũng phải để lại một cái nickname cùng địa chỉ email mới có thể đút cỏ vào mõm ngựa nhà lão được. Chả thế mà đa số họ toàn dân sĩ trí thức học hành tử tế ăn nên làm ra cả. Quá nể.
Một đôi ngày, chọn lúc đẹp trời gã lại quẳng ra cánh đồng blog một con ngựa. Chỉ chờ có thế, bà con xa gần mỗi người sẵn một bó cỏ trên tay rùng rùng kéo tới cứ thế mà xúm vào đút cho ngựa ăn rất nhiệt tình. Thôi thì đủ các loại cỏ từ khắp mọi miền trong nước và cả trên thế giới với đủ mọi loại hương sắc mùi vị. Bó cỏ nào được ông chủ trại cho một lời bình phẩm hay khen ngợi thì chủ nhân của nó sướng củ tỉ, lòng tràn đầy quyết tâm bận sau phải kiếm cho bằng được một bó cỏ chất lượng cao hơn.
Gã chủ trại sau khi thả ngựa ra rồi thì trải chiếu bày rượu thịt chó ra ngồi lai rai, mắt thì lom lom canh chừng. Tuy nhiên chả phải gã canh chừng chú ngựa mà lại canh chừng…chính những người cho ngựa ăn. Chả là gã sợ có kẻ hứng chí đút cho ngựa gã ăn phải thứ cỏ dơ hay cỏ nhiễm độc. Ngoài ra ngựa của lão là ngựa XHCN chuyên đua lề phải, lỡ có kẻ “phản động” nào cho ăn phải thứ cỏ Tư bản làm lũ ngựa lăn đùng ra giãy chết thì bỏ mẹ. HTX sẽ không để gã yên thân, nhẹ thì cảnh cáo, nặng thì dẹp luôn trại ngựa của gã, thậm chí nếu cần HTX cũng thừa sức phanh thây gã như phanh thây một con ngựa. Chả thế mà ngay từ cửa trang trại gã đã treo một cái biển rõ to cảnh báo những thứ cỏ cấm không được mang cho ngựa gã ăn.
Như một xã hội thu nhỏ, “cộng đồng cho ngựa ăn” xuất thân từ nhiều tầng lớp, nhiều nghề nghiệp, nhiều tính cách, nhiều lứa tuổi…, có người mới gia nhập cộng đồng không bao lâu nhưng cũng có người có thâm niên cho ngựa ăn tới dăm bảy năm là ít. Cái cộng đồng cho ngựa ăn ấy thế mà vui đáo để. Đút cho ngựa ăn rồi họ quay ra trò chuyện, tán tỉnh nhau rôm rả như trẩy hội. Nhờ cho ngựa ăn mà họ có thêm được bạn mới, thậm chí họ còn gán vợ ghép chồng với nhau rồi thì giận hờn, ghen tuông …đủ cả, vui hơn tết. Có người còn tranh thủ dắt theo cả con ngựa con thế mà lại cũng có khi no cỏ, lại còn được chủ trại tuyển luôn vào chuồng của gã làm ngựa đua thế mới tài! Trừ một số kẻ chầu rìa chỉ thích vòng tay đứng ngó; một số khác (thường là các bác đứng tuổi) có phong thái từ tốn, đạo mạo hoặc do tuổi cao sức yếu không thích cảnh chen lấn đám đông nên đôi khi mang cỏ đến rồi lại ngậm ngùi mang về vứt cho con ngựa già ở nhà nó nhai rồi thẫn thờ ngồi ngạch cửa chiêm nghiệm về cái văn hóa cho ngựa ăn mà thấy cuộc đời sao còn lắm nỗi xô bồ quá thể…Chả thế mà thỉnh thoảng bà con cộng đồng lại phát hiện thiếu vắng đi đâu một số thành viên đáng kính đã rất thân quen với cộng đồng như các bác anmo, nguoilangcom…
Đông đúc thế nhưng đừng hòng có kẻ nào tìm cách phá bĩnh được đấy nhé. Chỉ cần có ai đó tòi ra mớ cỏ vớ vẫn nào đấy là bị bà con xúm vào chỉ mặt liền. Tui nhớ trường hợp một thành viên có cái nick rất dễ thương: Thanh Trà. Không hiểu sao tui cứ đinh ninh đây là một nàng con gái Huế, không chỉ vì xứ Thần Kinh có thứ bưởi nổi tiếng mang tên Thanh trà mà còn vì những bó cỏ còm rất nết na thùy mị của nàng nữa. Thế mà chỉ một lần nàng lỡ miệng gọi cộng đồng này là “đàn cừu” mà bị thiên hạ xúm vào “chơi” hội đồng làm nàng chạy biến đi đâu mất cả dép. Ôi! Thanh Trà nàng ơi! “Đàn cừu” đã hại nàng, chữ nghĩa đã hại nàng. Nàng đang ở phương trời nao? Ta vẫn nhớ thương lắm hương vị thơm ngon của múi bưởi Thanh trà xứ Huế.
Chả biết cái trang trại ngựa của gã Bật Mã Ôn thời a còng này sẽ còn tồn tại được bao lâu. Chỉ biết là gã chủ trại đã có vẻ mệt mỏi lắm rồi. Bằng chứng là thời còn chăn thả bên mạn yahoo, gã rất sốt sắng quan tâm đến từng người, bình phẩm chu đáo đến từng lọn cỏ. Kể từ ngày chuyển sang cánh đồng wordpress có lần gã kêu đọa rồi, chỉ đủ sức để ý đến cỏ cho ngựa của chính gã nhân giống ra thôi. Chuyện ấy cũng chỉ xảy ra một thời gian ngắn. Đến nay thì chỉ thi thoảng gã mới thều thào đôi lời xét thấy cần thiết cho bất kể cỏ nào ngựa nào.
Mà gã mệt mỏi cũng phải thôi. Chưa kể gã đã ở cái tuổi tri thiên mệnh thì thực ra chăn nuôi ngựa blog đâu phải là công việc chính của gã. Như có lần gã tâm sự, đây chẳng qua là kết quả mà con gái gã hướng nghiệp cho bố hầu tránh để cho bố hay tụ bạ ăn nhậu, nghĩ quẩn rồi hư người thôi. Với lại, không mệt mỏi sao được khi trong trò chơi này (chính xác là thế) gã đã chẳng quy ra thóc được bao nhiêu để nuôi vợ con mà trái lại còn phải hàng ngày lo canh chừng bao nhiêu thứ, kể cả cái búa của HTX luôn treo lơ lửng trên đầu.
Công bằng mà nói gã cũng có thêm nhiều bạn bè, nhiều người thương quý từ cái trại ngựa văn chương này. Nhưng than ôi! Cuộc sống vẫn trần trụi với những nhu cầu rất thực của nó mà gã phải đối diện. “Có thực mời vực được đạo”, các cụ đã chẳng bảo thế.
Cứ vận cái lẽ vô thường của bác Thích Ca ra mà quán chiếu thì sẽ thấy có cả ngàn lẻ một lí do để cái trang trại ngựa –văn chương này cũng không thoát khỏi quy luật sinh diệt vô thường như vạn pháp. Năm năm, mười năm, hoặc lâu hơn nữa…, nhưng chắc chắn đến một lúc nào đó, trang trại ngựa-chiếu rượu Quê choa nổi tiếng rồi cũng sẽ chỉ còn được nhắc đến trong các câu chuyện kể. Ai cũng biết thế cộng đồng cho ngựa ăn biết thế, gã chủ trại cũng biết thế. Nhưng thôi, đó là chuyện tương lai mịt mờ. Bác Thích Ca cũng chỉ khuyên mọi người hãy biết thưởng thức cho trọn vẹn phút giây hiện tại cơ mà.
Mà hiện tại thì đang có hơn ba triệu người khắp thế giới đến thăm trang trại ngựa của bọ Nập; hiện tại thì mọi người đều thông cảm và yêu mến lão chủ trại, chẳng ai trách móc hay đòi hỏi ở lão điều gì, mà lão đối với mọi người trong cộng đồng hình như cũng thế. Còn gì bằng?
Thiên hạ vẫn đang sẵn sàng bó cỏ trong tay, sẵn sàng xúm tới cho chú ngựa đua lề phải của bọ Nập ăn rồi quay ra tán tỉnh nhau rôm rả. Cuộc đời vẫn đẹp sao, tình yêu vẫn đẹp sao!
Nhong nhong ngựa ông đã về.
II
Em đọc được bài viết này bên “chuồng”
Kênh Kịa, thấy hay quá nên phải cọp về đây để sưu tầm. Cám ơn anh Kênh Kịa về
câu chuyện này, vì đã nói lên được tình cảm của em, các em với Bọ Lập, và các
anh chị Quê Choa
Lão nông dân ngả mình trên bãi cỏ …
1. Trong Hợp Tác Xã nơi lão Nập ở,
không chỉ có trại ngựa Quê choa mà còn nhiều trang trại khác nuôi đủ
thứ từ gia súc trâu, bò, chó, lợn đến gia cầm gà, vịt, ngan, ngỗng;
đến cả những động vật nguồn gốc hoang dã gọi là gia…dã khỉ, rắn, nai,
hùm. Đến nỗi, HTX quyết định phải thành lập một hiệp hội của
những người chăn nuôi gọi tắt là Hội Súc Dã Cầm có tên giao dịch tiếng
Anh là SDC Association do một kẻ vừa giàu vừa có thế lực là lão chủ
trại trâu làm chủ tịch Hội.
Hội viên của Hội Súc Dã Cầm gồm
đầy đủ các chủ trang trại trong vùng. Ngay khi có thông báo về việc
thành lập Hội, các chủ trại trong vùng đã ùn ùn kéo đến nộp đơn đề
đạt nguyện vọng thiết tha xin được gia nhập Hội.
Chỉ trừ bọ Nập, chủ trang trại
ngựa đua Quê choa là kiên quyết không gia nhập Súc Dã Cầm. Lão chủ
tịch Hội đã năm lần bảy lượt gửi giấy mời nhưng bọ Nập dứt
khoát từ chối. Tuy cáu tiết lắm nhưng lão chủ trại
trâu cũng xuống nước đích thân đến Quê choa chiêu dụ bọ Nập.
Sau một hồi thao thao về tương lai
sáng lạn của Súc Dã Cầm, lão chỉ ra những rủi ro kèm theo
cả ngụ ý đe dọa nếu như trang trại Quê choa không chịu vào khuôn
phép. Cuối cùng lão xa xôi rằng sẽ để cho bọ Nập thay cái chân thư kí
Hội mà lão chủ trại lợn vốn…ngu như lợn đang giữ. Kết thúc bài
thuyết giảng hùng hồn ấy chủ tịch Hội Súc Dã Cầm tự tin hỏi: “Ý
ông thế nào, xuôi rồi chứ?”. Câu trả lời của lão chủ trại ngựa Quê
choa có lẽ không thể ngắn hơn: “Ẻ quẹt! Choa nỏ vô!”.
2. Năm ấy, trời hành một trận dịch
không chỉ lở mồm long móng mà long lở từ đầu đến chân lây lan khủng
khiếp trong các trang trại chăn nuôi. Gia súc gia cầm cùng các loại động
vật nuôi thi nhau lăn đùng ra chết như ngả rạ. Nhiều trang trại thưa
vắng hẳn, chỉ còn lơ thơ vài con vật ngơ ngác chả hiểu bạn bè bỏ đi mô
hết.
Điều kỳ lạ là đám ngựa đua của
lão Nập trang trại Quê choa lại chẳng hề hấn gì, ngược lại chúng vẫn
cứ khỏe mạnh như…voi. Hàng ngày, từ vươn thở cho đến tận tiếng thơ,
từng dòng người nói cười hỉ hả vẫn kìn kìn đổ về Quê choa cho ngựa
ăn. Các chủ trại khác vừa lo sốt vó vừa căm tức Quê choa vô cùng.
Tình hình khẩn cấp đến nỗi HTX
quyết định phải cứu Hội Súc Dã Cầm bằng cách tổ chức một hội nghị
mời các chuyên gia giỏi bàn biện pháp chống lại nạn dịch mà gia súc
gia cầm gia dã đang mắc phải gọi tắt là Hội Nghị Mắc Dịch. Lão
chủ tịch Hội và đồng bọn mừng lắm, hạ quyết tâm nhân dịp này phải tìm
cách trị bọ Nập và Quê choa cho bỏ tức. Một cuộc họp kín bàn cách
triệt hạ Quê choa giữa lão chủ tịch Hội Súc Dã Cầm với đám lâu la
diễn ra vô cùng bí mật tại trại trâu.
Lão chủ tịch và đám tay chân
không thể ngờ được rằng toàn bộ cuộc họp ma quỷ này lai bị một
điệp viên của Quê choa ghi lại không sót một chi tiết nhỏ nào. Điệp
viên này mang bí danh Đ.M178 do cố vấn an ninh của Quê choa là CH30 cài
vào SDC từ lâu.
3. Có lẽ phải mở một cái ngoặc đơn
để nói về hai nhân vật đặc biệt này. Trang trại Quê choa có một cố
vấn an ninh cực kì lợi hại. Gã vốn là một vị tướng quân đội đã nghỉ
hưu. Bà con xứ Quê choa rất kính nể gã và trìu mến gọi gã là Cụ Chánh. Nhưng Cụ
Chánh đáng kính của chúng ta lại bị hen kinh niên nên gã chết danh là Chánh
Hen. Vì vậy để dễ bề hoạt động bọ Nập đặt cho lão biệt danh CH30.
Con số 30 thêm vào đây chả có nghĩa gì, chỉ để cho nó giống…X30 phá lưới thôi. Chánh Tín với Chánh Hen chưa biết
mèo nào cắn mĩu nào, he he.
Thế còn Đ.M178 là ai? Đó là một
gã chăn trâu cho chính chủ trại trâu. Điều đáng nói gã này chiếm
được lòng tin gần như tuyệt đối của chủ trại trâu do những kinh
nghiệm và thành tích chăn trâu tuyệt vời của gã. Chả ai biết tên
thật của gã là gì, chỉ biết rằng gã hành nghề chăn trâu và mang
luôn cái tên cúng cơm Mục Đồng từ bé. Khắp vùng ai cũng biết tiếng
về tài nghệ chăn trâu của gã. Đàn trâu nào mà vào tay gã thì đều
béo tốt phương phi và không hề suy suyển một sợi lông. Nghe đâu kiếp
trước gã từng chăn…tê giác, nên chuyện chăn trâu đối với gã nhỏ như
con…nghé.
Thực ra thì lúc đầu bọ Nập đặt
cho gã biệt danh MĐ178, MĐ là tên còn 178 là tháng sinh năm đẻ của hắn. Nhưng
được hai hôm thì hắn tìm bọ Nập mếu máo: “Bọ đặt cho con tên khác đi
hu hu, bọn trẻ chăn trâu chúng nó gọi con là Móc Đít ”. Bọ Nập suy
nghĩ một hồi rồi quyết định: “Thế thì ta đổi lại là MD178 vậy, cho
nó giống tây. Người tây không dùng chữ Đ, chú ưng bụng chưa?”. Mục Đồng
sướng rân người, cười tít mắt: “Dạ! Giang hồ đồn bọ văn hay chữ tốt
quả không ngoa. Con đội ơn bọ, he he he” .
Nhưng rồi cũng được đúng hai hôm
thì hắn lại tìm đến Quê choa nước mắt lưng tròng. “Chiện gì nữa
đây?”, bọ Nập hỏi. “Dạ, thưa bọ bây giờ thì chúng nó lại gọi con là
Mò Dái, hu hu”. Bọ Nập bóp trán suy nghĩ hung lắm, cuối cùng chém
gió: “Thôi được rồi, đã thế ta đổi chổ cho chữ Đ ra trước. Từ nay
chú là ĐM178, nghe vừa ngầu lại vừa mang hơi hưởng…chưởi thề, hề hề”
Quả nhiên ổn. Không thấy hắn kêu ca
than vãn chi nữa, ĐM178! Đáp lại công ơn trời biển của bọ Nập, điệp
viên ĐM178 hoạt động rất hăng, cung cấp cho Quê choa biết bao là tin
tình báo có giá trị mà đỉnh cao chính là cái thẻ nhớ 14GB ghi lại
bằng điện thoại di động đời mới toàn bộ cuộc họp ma quỷ nói trên. Để có
được nó, khỏi phải nói ĐM178 đã phải dũng cảm mưu trí, hy sinh gian
khổ đến thế nào. Cố vấn an ninh CH30 đã đề đạt với chủ trại Quê
choa thưởng cho điệp viên Đ.M178 hẳn một tuần xin nghỉ chăn trâu đi…ngắm
sóng ở sông Nhật Lệ.
4. Tối hôm ấy, tại phòng media của
trang trại Quê choa, cố vấn an ninh CH30 cùng bọ Nập dán mắt vào màn
hình nghiên cứu đối tượng rất chăm chú. Tóm tắt diễn biến cuộc
họp quái quỷ ấy là thế này. Sau bài mở đầu dài lê thê như trâu đái
của lão chủ trại trâu kể về công trạng của lão và thành tích to lớn của Hội
Súc Dã Cầm trong việc góp phần phát triển kinh tế xã hội của địa
phương, lão quay sang kể tội bọ Nập và trang trại Quê choa là phần tử chậm
tiến, lại còn dám coi thường cả Hội Súc Dã Cầm. Cuối cùng, lão đề nghị
mọi người hiến kế để dạy cho Quê choa một bài học nhớ đời.
Chủ trại rắn xung phong trước: “Em
đề nghị chúng ta thuê một chiếc xe tải nhân lúc lão Nập ra đường húc
cho hắn một nhát là xong.” Chủ tọa – lão chủ trại trâu gạt đi: “Không
được! Mày đúng là ác còn hơn rắn độc! Thằng này rất ít khi ra
đường, nếu có ra thì chỉ đi bộ trên lề. Chả nhẽ cho xe tải leo lên
lề à? Với lại như thế thì nặng tay quá, ta chỉ định cho nó một bài
học thôi mà.”
Đến lượt lão chủ trại bò: “Hay
là ta thuê một bọn côn đồ xông vào trại Quê choa lôi lão Nập ra dần
cho một trận? Rồi sau đó…”. Chưa hết câu lão chủ trại trâu đã chặn
ngang: “Ngu như bò! Phải có lí gì thì mới xông vào nhà người ta chứ,
nó không vi phạm luật, ngựa nó chuyên đua lề phải cơ mà. Với lại, cái
ngữ chân vẽ chân xóa như hắn mà thuê cả bọn côn đồ ra tay thì chả
đáng mặt anh hào. Chưa kể trang trại của lão luôn có cả trăm người
túc trực toàn thứ dữ bảo vệ lão Nập đến cùng. Lạng quạng coi chừng ăn đòn
gánh của họ. Tìm cách khác đi.”
Một cái đít đỏ nhoi lên, thì ra
là lão chủ trại khỉ. Lão chậm rãi: “Thưa đại ca, tại sao ta không
lợi dụng cái đám người hàng ngày vẫn vào cho ngựa lão Nập ăn cỏ?
Ta cử người trà trộn vào mang theo ít cỏ quốc cấm, vài bó cần sa
chẳng hạn rồi báo công an đến gô cổ lão lại nhập kho một thời gian
cho lão sáng mắt ra. Người vào trang trại lão đông thế làm sao mà
lão kiểm soát hết được.”
Cả Hội khen rối rít hay! hay! Ý
kiến hay! Lão chủ trại trâu cũng khen hay! hay! Trò khỉ của mày được
lắm, cứ y án thế mà mần.
Đèn bật sáng, lão Nập mặt tái
nhợt, mồ hôi túa ra như tắm thều thào: “Mần răng chừ eng hè?” Cố vấn CH30
mặt lạnh như tiền chẳng biểu lộ một cảm xúc gì, rõ là bản lĩnh cao
cường của một cao thủ. Lão lặng lẽ chiêu một ngụm nước tranh thủ
uống viên thuốc chống hen rồi thủng thẳng: “Chiện nhỏ như con…nhộng
ấy mà, bọ cứ yên tâm đi ngủ đi, choa đã có cách”.
5. Sáng hôm sau, như thường lệ, mới
tinh mơ là hàng đoàn người đã lại tay liềm tay hái, kiũ kịt
gánh, trĩu nặng lòng Quê choa thẳng tiến. Khí thế của họ bị chặn
đứng bởi hai cánh cổng sắt của trang trại Quê choa lạnh lùng đóng
kín cùng một bảng thông báo rõ to: “Đang có nạn dịch long lở toàn
thân lây lan rất kinh. Bọ tạm thời khóa cổng. Mong bà con thông cảm”.
Xong om!
Thiên hạ ra sức gõ cửa, gửi tin
nhắn, email, gọi điện thoại…đủ kiểu nhưng hai cánh cổng vẫn không
thèm nhúc nhích. Gọi chán không được họ ngồi bệt trước cổng quay ra
bàn tán. Quái lạ lâu nay đâu có nghe lão Nập nói gì chuyện dịch dọt
đâu nhỉ? Qua lỗ khóa thậm chí vẫn thấy ngựa nhà lão khỏe mạnh cả cơ
mà? Hay là tối qua lão đi nhậu về bị ngộ gió không tiếp khách được?
Hay là lão đã bán trang trại cho người khác, bỏ nghề nuôi ngựa đua?
Hay là…hay là…Thôi thì đủ kiểu đoán già đoán non. Nhiều mụ nạ dòng
mau nước mắt ôm đòn gánh khóc hu hu. Có kẻ chép miệng động viên: “Mà
chắc là đúng đấy, các mụ nín đi. Không lẽ bọ Nập lại nói dối chúng
ta. Chả phải HTX ta sắp tổ chức Hội Nghị Mắc Dịch đấy sao. Thôi bà
con ta cứ yên tâm mà về. Đợi xong Hội Nghị, tình hình long lở qua đi
chắc bọ Nập lại mở cổng trại thôi.”
Mọi người nghe thấy có lí lại
lau mồ hôi lục tục ra về, kiũ kịt gánh trĩu nặng lòng. Tuy thế nhưng ngày
nào cũng có cả đoàn người tụ tập trước trang trại, mắt lom lom nhìn cánh cánh
cổng lạnh lùng mà lòng tràn đầy hi vọng. Nhiều kẻ nhòm qua lỗ khóa ngắm đàn
ngựa cho đỡ nhớ rồi cắp nón ra về. Một ngày như mọi ngày.
6. Lại nói chuyện lão Nập. Sau khi
đóng cổng trang trại, lão thấy nhẹ nhõm hẳn. Khỏi phải ngay ngáy lo
canh chừng cái “cộng đồng cho ngựa ăn” lúc nào cũng hừng hực như đám
kiến lửa. Lão mà không canh kỹ thì không chừng cả ngựa lẫn lão đều
cháy ra tro bởi đàn kiến lửa ấy.
Ăn ngon ngủ yên được đúng hai
hôm, đến hôm thứ ba thì lão bắt đầu thấy thiêu thiếu, nhơ nhớ
một cái gì đó vốn dĩ rất thân quen. Cảm giác giống như một người
nghiện thuốc lâu năm nay phải cai, “nhớ gì như nhớ thuốc lào…”, nhạt
miệng làm sao, ray rứt làm sao.
Mà còn hơn cả nhớ thuốc lào ấy
chứ, cái “cộng đồng cho ngựa ăn” tuy đầy hỉ nộ ái ố là thế mà đáng
yêu làm sao, thân thiết làm sao. Lão đâm nhớ cái tiếng lao xao của
những lọn cỏ comments tuy có làm gã mệt đấy nhưng cũng giúp lão bớt
đi được cái cảm giác trống trải hàng ngày giữa bốn bức tường vô cảm.
Tuyên bố đóng cửa trại cũng đồng nghĩa với việc từ nay lão đơn thương độc mã
với bầy ngựa của mình. Thực ra thì lão thừa sức “Cày chuyện xưa, bừa chuyện
nay” một mình mà chả cần ai giúp, nhưng “…làm một mình cực thân”, các cụ
đã chẳng bảo thế là gì.
Sau sự cố bọ Nập đóng cửa trang
trại, cư dân của Quê choa chạy tứ tán. Họ thừa dịp tạt vào thăm
chuồng trại của nhau, những chú ngựa còm của họ bỗng dưng được no
cỏ bất ngờ. Có kẻ tức tốc dựng chuồng tình nghĩa rồi “đẻ” vào
đấy những chú ngựa con con xinh xinh phần lớn để làm cảnh chứ chả để
đua điếc gì. Nhưng cũng nhờ thế mà bà con Quê choa có chổ đi về tám
với nhau cho nhẹ bớt gánh, dịu bớt lòng.
Thế mới thấy, bác Thích Ca có
nhọc công khuyên mọi người dẹp bỏ bản ngã, dẹp bỏ những dính mắc ở
đời mà sống cho bình an tự tại thì cũng còn lâu chúng sinh của ngài
mới dẹp bỏ được cái bản năng bầy đàn vốn có. Thưa Phật, giữa cõi
đời này, chúng con vẫn còn thấy cô đơn lắm, thấy vẫn còn cần nhau
lắm. Một khi cả đến “ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau” thì cũng xin
Đức Thế Tôn thông cảm cho việc chúng con chưa thể trở thành những đệ
tử thấu suốt giáo lý của ngài, ít nhất là trong kiếp này, hu hu.
Ngay cả đến lão Nập, sau khi đóng
cửa trại, buồn tình lão cũng tay liềm tay hái nhấc đít đi cắt cỏ cho ngựa
hàng xóm ăn.Vốn có tài lại đào hoa lão có khối ả sồn sồn say mê từ
thời Quê choa trẩy hội. Các ả tranh giành nhau chí chóe về chuyện ai là
người yêu gã hơn cả. Không những thế các ả còn mang các bộ phận của
lão ra bình luận từ mắt, tay, miệng…như cách người ta đi chọn lợn
giống vậy, he he. Có lẽ lão Nập cũng tiếc các mụ nạ dòng này lắm nên
rất chăm chỉ xách quần đi rảo chuồng ngựa các mụ, hòng chờ khi mưa thuận
gió hòa còn tranh thủ canh tác. Có hôm mới nhọ mặt người, mụ Bạch – một
fan cuồng nhiệt của Quê choa-vừa mở cửa dắt ngựa ra đã thấy lão sấn vào đòi bóc
tem mụ, he he.
Nói gì thì nói, ai từng dan díu
với Quê choa đều cảm nhận một thời đằm thắm yêu thương biết bao. Người
có công gieo cái nhịp cầu thân ái ấy còn là ai khác ngoài lão Nập,
ông chủ đáng mến của trang trại Quê choa. Chả biết lão Nập có tâm tư gì
không chứ đối với fan Quê choa cái tiếng comments vẫn hoài lao xao trong
lòng mọi người. Như lời trần tình của lão, bà con cũng mong đợi cái
ngày lại được dịp lũ lượt tay liềm tay hái ca lên khúc khải hoàn nhong nhong
ngựa ông đã về lắm.
Cứ giả dụ cái ngày ấy không đến
nữa thì với một thời Quê choa mưa thuận gió hòa, ếch nhái à uôm, cây
trái đâm chồi nảy nụ, chim hót líu lo, cá tôm sung sướng, bà con cũng
cám ơn bọ Nập lắm lắm.
Cái thuận hòa của mưa gió diễn ra
khi nào, kéo dài được bao lâu thì còn tùy…trời, nhưng cái thuận hòa của
lòng người thì luôn hằn in dấu ấn và hãy còn ngân vang rất lâu, có khi
đến tận cuối đời, bọ hè.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét