Truyện ngắn
Thuở bé mình mới biết có người tên xấu như
anh Đom. Mình hỏi anh, răng anh tên Đom? Anh kể nhà anh đã có 5 con trai,
ba mạ anh ráng đẻ thêm một đứa nữa, hy vọng con gái. Ngày mạ anh có chửa, chả biết mấy cô y tá hộ sinh ở
trạm xá khám xét thế nào, khẳng định là con gái. Ba mạ anh mừng lắm, mổ heo ăn
mừng. Đến ngày sinh, ba anh chầu chực suốt đêm bên cửa sổ. Nghe tiếng trẻ khóc
ông nhóng cổ thò mồm qua cửa sổ hỏi, trai hay gái? Nghe bảo con trai ông cười
cái hậc, nói, đom! Từ đó anh có tên là cu Đom.
Khi
mình lên thung lũng Chớp Ri thì anh cu Đom đã học xong lớp 7, chuẩn bị vào học
lớp sư phạm 7+ 2, tức lớp 7 cộng hai năm trung cấp sư phạm là ra trường đi dạy,
dốt dạy cấp một giỏi dạy cấp hai. Thời chiến tranh giáo viên thiếu kinh khủng,
có lẽ giáo viên nhập ngũ quá nhiều mới có tình trạng đào tạo cấp tốc kiểu đó.
Có đợt còn đào tạo sư phạm 10+3, tốt nghiệp lớp 10 học thêm ba tháng là thành
cô thầy giáo cấp 2. Kinh.
Anh cu Đom ở xóm Cá, sát ngay xóm của mình,
anh chọn học sư phạm 7+2 vì Trường trung cấp sư phạm Quảng Bình sơ tán lên
thung lũng Chớp Ri, đóng sát ngay sau nhà anh. Nếu học tiếp lên cấp 3 anh phải
vượt đèo Cao Mại ra phố huyện cách nhà
hơn hai chục cây số. Anh học sư phạm như học phổ thông, khi nào cũng một cuốn
vở cuộn tròn nhét túi, chẳng thấy túi, cặp gì. Học đựợc nửa buổi anh bỏ lớp tót
về nhà chơi với tụi mình, lắm khi anh bỏ học hai ba ngày không tới lớp. Phần vì
anh ham chơi, đi học chẳng qua vì đỡ phải đi làm chứ anh chẳng thiết tha gì
việc học hành, phần vì anh mê cô Lý.
Cô Lý là cô giáo 7+2 thực tập ở trường
mình. Cô ở cùng xóm với mình, xưa gọi bằng chị nay gọi bằng cô. Gọi bằng cô cho
cô mừng thôi chứ cô chẳng dạy dỗ gì mình. Cô Lý hiền lành nhu mì nhưng xấu
chết, đen thui từ đầu đến đuôi. Chả hiểu sao anh Đom mê cô Lý. Anh đẹp trai,
đánh bóng chuyền giỏi lại biết thổi kèn armonica. Học sau cô Lý nhưng anh Đom còn hơn cô Lý một tuổi
vì anh đúp mấy năm liền mới qua được lớp 7.
Một hôm thấy anh Đom đứng đái, mình chạy lại
đái gần anh, tranh thủ chiêm ngưỡng con cu rất hoành tráng của anh. Anh nói, nhìn cái chi, lên lớp 7 là bằng cu tau thôi mà. Mình nói, anh yêu cô Lý à? Anh
nói, yêu chớ sợ chi không yêu. Mình nói, răng anh yêu cô Lý? Anh nói, con nớ bụ to. Chợt anh vỗ vai mình đánh
bốp, nói, a nhớ rồi, mi biết mần thơ phải
không, duyệt tao bài thơ. Anh lôi ra bài thơ vừa sáng tác tặng cô Lý. “Ôi cái
tên Minh Lý/ Tên em đẹp hết ý/ Lý ơi yêu anh tí/ Đêm nào anh cũng bí.” Mình ôm
bụng cười rũ, nói, anh mần thơ như ẻ. Anh trợn mắt lên, nói, thằng ni nói chi rứa
bay, thơ tau gieo vần êm như nhíp.
Mình nói, anh không biết mần thơ để tui mần cho.
Anh ôm lấy mình ra sức nịnh nọt, nói mần giúp anh nghe, anh sẵn sàng cho mi tập
giấy năm hào hai mới cứng. Mình nói, anh đừng nịnh cô Lý, cô Lý ghét nịnh, phải
dọa cô mới sợ. Anh hỏi, dọa răng? Mình đọc ngay tức thì, nói, nếu mà Lý chẳng yêu
Đom/ thì Đế Quốc Mỹ thả bom xuống liền. Anh vỗ tay đánh bốp, nói, oa chà hay chi
hay ác! Anh chép ngay bài thơ. Hôm sau đưa mình tập giấy năm hào hai, nói, cảm
ơn mi, nhờ thơ mi tau sờ được bụ con Lý rồi.
Cô Lý ở gần nhà
mình, chỉ cách một ngõ nhỏ. Mình vọt về kiểm tra xem anh Đom có nói láo hay
không. Cô đang thái rau heo, mình chạy vào hỏi cô, nói, cô đang yêu à? Cô cười,
nói, ừ. Mình hỏi, cô yêu ai? Cô ngừng thái rau, mắt mơ màng, nói, yêu một người
đáng yêu. Mình nhăn răng cười, nói, em
biết cô yêu ai rồi. Nghe vậy cô Lý tái mặt vội vàng ôm lấy mình, nói, em đừng
nói với ai cả nghe chưa. Ba cô ghét anh Đom lắm. Mình lại vọt đi tìm anh Đom,
nói, ba cô Lý ghét anh lắm đó.. Anh cười cái hậc, nói, è he.. mần cặc chi tau.
Mình đeo lấy anh
Đom, đòi anh kể chuyện anh yêu cô. Anh kể hấp dẫn như các chú bộ đội kể chuyện
đánh giáp la cà. Anh nói, tau hun cái nghe chưa, hắn cho tau một tát nghe chưa,
tau không sợ nghe chưa, tau đè hắn ra nghe chưa, hắn cho tau một đạp nghe chưa,
tao xé đứt lai quần hắn rồi ngoạm hắn nghe chưa, hắn mềm dần như bún, he he... rứa
là xong om.
Mình nói ngạm chỗ mô, anh nói, chỗ hắn đi đái đó, thằng ngu. Mình
nhăn răng cười, nói, tởm tởm, anh ni tởm gớm bay. Anh đá đít mình, nói ngu, mi
đúng là đồ con nít. Từ đó hễ gặp cô mình đều tưởng tượng anh Đom ngoạm cô thế
nào. Nghĩ mãi không ra tại sao anh Đom ngoạm thì cô mềm dần như bún. Hi hi.
Một hôm đi học về
thấy cô Lý ngồi bó gối dựa tường gạch, nước mắt hai hàng. Chắc ba cô vừa đánh
cô. Hôm trước ba cô cầm dao rượt đuổi anh Đom, anh bỏ chạy vào rừng, chạy vòng
vèo khiến ba cô đuổi đứt hơi. Anh lừa ba cô chạy vào khu rừng người ta hay bẫy
heo. Ba cô sập bẫy, treo lủng lẳng suốt ngày trong rừng. May có người nghe
tiếng kêu cứu không ông chết không ai biết.
Mình hỏi anh Đom,
nói, răng ba cô Lý ghét anh? Anh cốc đầu mình phát, nói, thằng ni tò mò tọc mạch
gớm. Mình túm áo anh, nói, kể đi... kể đi! Anh nói, cả nhà con Lý căm thù nhà tau
như căm thù Đế Quốc Mỹ, nghe chưa. Mình hỏi, răng căm thù? Anh nói, xưa ba con Lý
tố cáo ba tau tham ô ba tạ thóc, ba tau trả thù bằng cách rặp cho được vợ ông
ta, nghe chưa. Nay ông ta lên trường sư phạm tố cáo tao ăn cắp mít nhà ông,
tao trả thù bằng cách rặp cho được con gái ông ta, nghe chưa. Anh ngửa cổ cười
he he he, nói , rứa đo rứa đo.
Tất nhiên mình không dám kể chuyện này với cô
Lý. Thấy cô khóc, mình cũng thương nhưng chẳng biết nói gì, không lẽ bảo cô bỏ
quách anh Đom cho xong. Bỗng cô vùng dậy lao đầu đập tường liên tục, đập đến
tóe máu đầu, vừa đập vừa hét, chết đi cho rồi!... Chết đi cho rồi! Mình sợ quá ôm
lấy cô, khóc nói, cô ơi đừng chết! Cô ơi đừng chết! Cô ôm đầu hét rất to. nói
không, cô phải chết thôi, không ai cho cô sống đâu!
Mình nói với anh
Đom, anh thôi yêu cô Lý đi cho rồi, tội cô lắm. Anh Đom cười, nói, tại hắn
yêu tau chớ, tau rặp được rồi, hắn bỏ càng khỏe xác tau. Tối mình về tìm các
đọc trộm nhật kí cô, cô viết dài hàng chục trang. Bây giờ chẳng nhớ gì, chỉ nhớ
câu: Đom ơi em không thể sống thiếu anh! Đom ơi là Đom ơi. Đom Đom Đom Đom…
Mình chạy tìm anh
Đom, nói, cô Lý nói không thể sống thiếu anh. Anh cười cái hậc, nói, đàn bà con
mô nỏ rứa, lẹo phát là dính như keo.. Mình không hiểu lắm, chỉ biết cô Lý coi
anh Đom như người tình lý tưởng trong khi anh chẳng mấy quan tâm, chỉ kể chuyện
làm tình với cô, đè cô ra sao, ngoạm cô thế nào và cười he he he.
Cô Lý thức trắng
mấy đêm liền, rồi bỏ trốn, rủ cả anh Đom cùng đi. Thầy hiệu trưởng nói nhất
định trốn vô rừng và huy động cả trường đi tìm. Mình vừa đi vừa gọi, anh
Đom ơi... anh Đom trốn mô ra đi... tụi em đói lắm rồi! Ba cô Lý cầm dao lùng sục
khắp rừng, nói, cha tổ mi vơ Đom, bắt được tau chặt mi ra ba khúc. Chuyện này ầm
ĩ khắp thung lũng.
Cuối cùng cô Lý và anh Đom cũng trở về. Cô Lý
xanh như que củi, nằm ốm cả tháng trời, chỉ còn da bọc xương. Hết ốm thì bị
chuyển trường, không đuổi dạy, chỉ chuyển trường thực tập thôi. Mình hỏi anh Đom, cô Lý với anh trốn
mô, sao tự nhiên bỏ về? Anh Đom nói chui vô hang Dơi chớ mô, ăn hết đồ ăn mang
theo thì về chớ răng. Anh nói cô Lý mang theo bánh bích qui, thịt heo rừng
nướng, xôi cả bọc to, ăn đã thôi. Anh khoa chân múa tay, nói chưa khi mô tau
được ăn no như rứa, ngày sáu bữa, cơm no bò cưỡi ngày sáu phát, sướng cực,
sướng cực. Anh lại ngửa cổ cười he he.
Bỗng cái miệng anh dần ngậm lại, cô Lý như mọc
dưới đất lên, nói, anh vừa nói chi, nói lại nghe coi. Anh cười nhăn nhở, nói chi
mô... nói chi mô. Cô cho anh một tát nảy đom đóm rồi bỏ đi, đi mãi không thấy cô
trở lại. Người ta bảo cô Lý ra suối Tranh tự vẫn nhưng không ai tìm ra xác.
Rút từ Chuyện nhà quê
0 nhận xét:
Đăng nhận xét