Truyện ngắn
1. Năm 1965 nhà mình sơ tán lên làng Đông,
Hợp tác phân cho mấy sào đất cát đầu làng, mấy anh em thi nhau ăn cắp đất cày
tôn cái vườn lên cao gần một mét, ba mình lại khéo trồng cây, chỉ một năm sau
nhà mình có khu vườn đẹp nhất xóm.
Xóm có bốn nhà. Phía trước là nhà anh Cu
Chành, đội phó đội 1. Anh cu Chành oai nhất xóm, có xe đạp Phượng Hoàng, cười
có răng vàng, có cái đài Orionton. Chiều chiều anh đạp xe đạp Phượng Hoàng, đeo
cái đài to bằng cuốn từ điển Việt – Anh bên hông, ngậm cái tăm, mở to đài, đạp
xe đi từ đầu làng đến cuối xóm. Anh đi đến đâu đài kêu oang oang tới đó,
con nít rật rật chạy theo xe anh .
Thỉnh thoảng đi họp trên xã trên huyện về,
tối anh xách đèn bão ra nhà kho hợp tác nói chuyện thời sự. Anh nói, các anh
trên trung ương phổ biến thế này thế kia, anh Lê Duẩn có ý kiến chỉ đạo thế này
thế kia, anh Võ Nguyên Giáp động viên thế này thế kia, toàn "anh" không thôi, dân
tình lác mắt.
Anh Cu Chành nói, mấy anh trên trung ương nói
cứ lo chiến đấu đi, đánh thắng Mỹ rồi tha hồ giàu. Chỉ riêng dầu mỏ cũng đủ no.
Dầu mỏ nước ta như cái mâm, dầu mỏ đế quốc Mỹ như con ruồi đậu trên cái
mâm, Mỹ không nhằm nhò chi với nước mình mô. Bà con vui vẻ nói, ua chầu
chầu... sướng hè sướng hè.
Anh cu Chành nói, mấy anh trên trung ương phê
phán việc đuổi chim ra khỏi thành phố của nước đồng chí bạn là sai. Cứ xây dựng
CNXH thành công, nhà cao cửa rộng, điện đóm giăng đầy, tự khắc chim chóc cút
cả, việc chi phải đuổi.
Mấy người hỏi, nước mô mà dại rứa hè? Anh Cu
Chành nói, các anh trên trung ương dặn cứ nói nước đồng chí bạn, không được lộ
ra nước nào. Nhưng tui nói nhỏ, bà con nghe đâu bỏ đó nghe chưa, đó là nước
Trung Quốc. Bà con xôn xao nói, ua chầu chầu ...nước đồng chí bạn dại hè, đế quốc
Mỹ không đuổi lại đi đuổi chim.
Mọi người phục anh Cu Chành lắm, nói, Cu Chành
học chưa hết lớp 5 mà chuyện trên trời dưới biển biết cả là nhờ gần trung ương.
Có ai biết anh Cu Chành nhờ gần cái đài Orionton.
Chỉ có mệ Hó là không phục. Một hôm anh Cu Chành
nói, mấy anh trên trung ương căn dặn bà con mình phải đoàn kết. Làm được thì
làm, không làm được thì thôi nhưng phải đoàn kết. Anh Cu Chành nói, tui nghiên
cứu hết sách vở rồi, sở dĩ dân mình hay chửi nhau là vì phong kiến tư bản nó
còn rơi rót. Mình muốn mau lên CNXH thì đừng có chửi nhau.
Mệ Hó đứng dậy phủi đít quần phành phạch, nói, Cu Chành nói hay rứa răng toàn đi ỉa vứt? Anh Cu Chành trừng mắt nghiêm giọng,
nói, họp hành không được nói "cu", đồng chí Hó phát ngôn bừa bãi. Mệ Hó cười cái
hấc, nói, mi đi họp răng không bỏ cu ở nhà, mang cu đi thì tau nói cu chơ răng.
Anh Cu Chành đập bàn cái rầm, nói, yêu cầu đồng chí Hó nói năng cẩn thận,
đây không phải cái chợ.
Mệ Hó không sợ nhưng xuống giọng, nói, đồng chí Cu Chành nói hay rứa răng toàn đi ỉa vứt? Anh Cu Chành nhăn mặt, nói, chuyện ỉa đái không được nói nơi hội nghị, phát ngôn bừa bãi. Mệ Hó tịt, ngồi
xuống nói, ôi trời, l. trám được chơ tai không biết răng mà trám.
Mệ Hó ở ngay bên phải nhà mình, gọi là mệ chứ
chỉ trên năm mươi chút thôi, mông vú còn nẩy lắm. Không thấy chồng con mệ đâu,
chỉ thấy mệ ở với đứa cháu gái 11 tuổi, bằng tuổi mình. Mệ ngoa nhất xóm, động
bất kì chuyện gì mệ cũng chửi. Mệ tức anh Cu Chành chuyên môn nhảy hàng rào
sang ỉa hố xí nhà mệ, ỉa xong không đổ tro, không đậy nắp, bẻ tranh tre quẹt
đít, tan cả mái lợp. Chỉ chuyện anh Cu Chành đi ỉa hố xí nhà mệ mà mệ chửi anh
quanh năm suốt tháng.
Hồi này có phong trào làm hố xí hai ngăn. Anh
Cu Chành nói, các anh trên trung ương nói đây là phát minh khoa học của Việt
Nam, Nhật Bản thừa nhận đây là một trong 7 công trình khoa học vĩ đại nhất của
thế kỉ 20. Anh Cu Chành nói, hố xí hai ngăn là thành quả CNXH. Ngăn này ỉa, ngăn
kia ủ phân rất chi là khoa học, vệ sinh cực kì. Bọn tư bản chúng nó ở nhà cao
tầng, không làm hố xí hai ngăn, phân chảy ra đường ống trôi ra sông, rồi lại
múc nước sông nấu ăn, có tởm không bà con? Bà con nói, ua chầu chầu... tư bản ngu
chi ngu lạ.
Nói thế nhưng anh Cu Chành không làm hố
xí hai ngăn, nhà nào cũng làm nhưng anh không làm, toàn xách đít nhảy hàng rào
sang nhà mệ Hó ỉa. Anh Cu Chành ngồi trong hố xí, mệ Hó nhảy chồm chồm ở
ngoài chửi ầm lên, nói, cha tổ Cu Chành... ỉa đâu không ỉa răng ỉa nhà tao! Anh Cu
Chành nhóng cổ ra, nói, đồng chí Hó để yên cho tôi ỉa xong đã rồi có ý kiến,
đừng phát ngôn bừa bãi.
Mệ Hó nén giận, ngồi bó gối trước cửa
hố xí chờ anh Cu Chành ỉa xong để chửi. Anh Cu Chành lại nhóng cổ ra, nói, đồng
chí Hó cho tôi xin mấy que quẹt khu (đít). Mệ Hó laị nhảy chồm chồm chửi, vơ làng xóm nời… có ai như thằng Cu Chành không? Nó ỉa vất nhà tui còn bắt tui
quẹt khu cho hắn đây nời!
Anh Chành lại nhóng cổ ra, nói, đồng chí
Hó không kiếm que cho tui chùi khu thì tui bẻ tranh tre hố xí đồng chí. Mệ Hó
tức uất rú lên nhưng vẫn phải kiếm que cho anh Cu Chành. Mệ dúi que vào cho
anh, mắt trợn miệng hét, nói, que đây que đây... chùi xong rồi ăn luôn nghe
Cu Chành!
Anh Cu Chành ra khỏi hố xí, nhảy hàng rào về
nhà . Mệ Hó nhảy sang nhà anh nhảy chồm chồm, ra sức chửi. Anh Cu Chành bật cái
đài Orionton, vặn volume hết nấc. Mệ Hó cố gào lên cho át tiếng đài, mệt
quá thở hồng hộc. Mệ hét lên, cha tổ mi Chành nời,...mi nói hay rứa răng cứ
đi ỉa vứt!
Anh Cu Chành chỉ tay quát, này... đài đang
phổ biến chủ trương đường lối, đồng chí Hó lại đem chuyện ỉa đái ra đây là có ý
gì? Câm họng không tui kêu dân quân trói cổ liền. Mệ Hó tịt, quắp đít đi
về, vừa đi vừa chửi, vơ cu Chành nời... tao thua cái đài chớ không thua mi mô
nha!
2. Còn nhà thứ tư là nhà ông Mẹt Lạm ở sát sau
nhà mệ Hó, cũng ở bên phải nhà mình. Ông chết vợ, có một đứa con trai là thằng
cu Đán. Thằng này đánh cờ tướng cực giỏi, mình học đến lớp 5, nó mới học lớp 2,
nó chấp mình một xe mà 10 ván mình cũng chỉ thắng nó được 2,3 ván.
Cu Đán nói, anh đánh cờ dở như bọ tui đi ỉa. Lúc đầu mình không để ý, nhưng sau
thấy lạ, hễ đau bụng là ông Mẹt Lạm lại nhảy sang hàng rào, vào hố xí mệ Hó, dù
nhà ông cũng có hố xí. Sau lại thấy hễ mệ Hó đi ra hố xí là ông Mẹt Lạm kêu đau
bụng liền. Mình hỏi cu Đán, răng thấy mệ Hó ra hố xí là bọ mi đau bụng? Cu
Đán cười cái hì, nói, bọ tui đau cu không phải đau bụng.
Mình không hiểu, nói, hố xí vừa chật vừa
thối inh, mần chi được ở đó? Cu Đán nhăn răng cười, nói, tui thấy bọ tui lẹo
chắc với mệ Hó rồi, hay lắm. Nó chồm lên bụng mình dập dập, nói, ri nì ri nì... Hó
ơi Hó ơi anh yêu Hó... Hó ơi Hó ơi anh yêu Hó.
Mình tròn mắt, nói, lẹo chắc ở hố xí à? Nó gật
rồi lắc, nói, không phải, hố xí chỉ tâm sự thôi, rồi bọ tui bưng mệ Hó vô nhà.
Mình nói, vừa ỉa vừa tâm sự à? Cu Đán nói, ừ... nói đi nói lại chỉ có câu Hó nhớ
Lạm không,...Lạm nhớ Hó không... rứa mà nói cả buổi, ỉa hết cứt rồi vẫn cứ nói.
Mình nhăn răng cười, nói, hay hè hay hè.
Cu Đán cũng nhăn răng cười, nói, ừ... hay lắm hay lắm. Nó kéo tai mình thì thầm,
nói, tâm sự chỗ khác thì anh Cu Chành phát hiện, kêu dân quân bắt liền. Mình nói, hèn chi mệ Hó không cho anh cu Chành vào ỉa hố xí mệ. Cu Đán nói, anh cu Chành
cũng muốn tâm sự với mệ Hó nhưng mệ ghét, không cho.
Mình nói, mi đã biết thì anh Cu Chành cũng
biết. Cu Đán nói, lúc đầu bọ tui với mệ Hó sợ anh Cu Chành thì ra hố xí tâm sự,
sau đổ lì không sợ. Bây giờ quen rồi, hễ muốn tâm sự là buồn ỉa liền.
Mình cười, nói, tao không tin. Cu Đán nói, thiệt đó... anh không tin thì thôi. Bọ
tui nói vừa ỉa vừa tâm sự thích lắm, quan trọng là mình ỉa đừng có tiếng kêu,
kêu thì mất lịch sự, rứa thôi.
Làng Đông hồi đó làm hố xí hai ngăn, ngăn ỉa
ngăn ủ nghiêm túc lắm, sau rồi tùm lum cả. Đang đau bụng có người ngồi rồi,
không nhịn được liền nhảy sang ngăn kia, ủ chẳng ủ thì thôi, ỉa cái đã. Dần dần
hố xí hai ngăn thành ra hai hố xí. Anh Cu Chành nói, các anh trên trung ương nói
dân mình lạc hậu, chỉ mỗi việc ỉa cho có khoa học mà cũng không hoàn thành
nhiệm vụ. Mệ Hó cười cái hấc, nói, chào ôi... không thấy trung ương giao nhiệm vụ
ăn, toàn giao nhiệm vụ ỉa thôi.
Nhưng anh Cu Chành không mắng mệ Hó phát ngôn
bừa bãi nữa, chỉ nói đồng chí Hó có thắc mắc chi nói sau. Cuối buổi anh Cu
Chành nói, đồng chí Hó ở lại tôi giải thích. Chẳng biết anh Chành giải thích thế
nào, tối hôm đó mẹ Hó nhảy chồm chồm, chửi ông Mẹt Lạm rung làng chuyển xóm cả
đêm. Mệ Hó vén quần vỗ bem bép, hét, vơ Mẹt Lạm nời... tau nói cho mà biết nha... từ
ni a… cặc mi có bá ( dát) vàng tau cũng không thèm nha.
Chuyện hủ hoá mệ Hó và ông Mẹt Lạm tự nhiên
cả làng ai cũng biết. Đi đâu nghe ai khích một câu là mệ Hó lại nhảy sang nhà
ông Mẹt Lạm chửi liền, vừa chửi vừa vỗ bem bép, hét, vơ Mẹt Lạm nời... tao thà để
l. cho chó ăn, không cho mi liếm mô nha !
Mình hỏi cu Đán, răng rứa? Cu Đán ngồi đực
mắt, rất lâu sau mới nói, không biết ai nói bọ tui khoe mệ Hó thuê bọ tui
lẹo mệ, một phát 5 hào, đến giờ mệ nợ cả trăm đồng không chịu trả. Mình nói, chuyện đó có thiệt không? Cu Đán nói, biết mô... nghe người ta nói rứa.
Một hôm mình với cu Đán đang đánh cờ, ông Mẹt
Lạm đi đâu về, mặt mày hằm hằm nói, cha tổ con l. trâu... cha
tổ con l. trâu! Ông lôi cái cuốc xông sang vườn mệ Hó đập tan cái hố xí
hai ngăn, lại còn xúc cứt vứt ra đầy vườn.
Mình hỏi cu Đán, răng rứa? Thắng Đán nói, không
biết ai nói mệ Hó khoe bọ tui hẹn mệ đi ỉa, rồi liếm khô khu cho mệ, mệ mới cho
lẹo. Mình nói, tởm tởm... thịêt không thiệt không? Cu Đán nói, biết mô... nghe người
ta nói rứa. Nói xong thì ngồi buồn thiu.
Từ đó Mệ Hó với ông Mẹt Lạm đánh chửi
nhau suốt ngày. Mệ Hó nhảy chồm chồm, vừa chửi vừa xúc cứt hất sang nhà cu Đán,
nói, vơ Mẹt Lạm nời... trả cứt cho mi đây nời. Ông Mẹt Lạm lại xúc cứt hất sang
nhà mệ Hó, vừa hất vừa hét, cha tổ con l. trâu... cha tổ con
l, trâu! Xúc đi xúc lại hết phân, cả hai ỉa cứt mới, gói lại ném vào nhà nhau,
ngày nào cũng chửi nhau đánh nhau rung làng chuyển xóm.
Anh Cu Chành nói, các anh trên trung ương nói
thấy dân minh mất đoàn kết, các anh rất đau lòng. Để cho đồng chí Hó, đồng chí
Lạm đánh chửi nhau tui có khuyết điểm với trung ương, có tội với bà con. Nói
xong thì anh Cu Chành nghẹn lại, nấc nấc.
Bà con nói, đồng chí Cu Chành tội hè.
Anh Cu Chành nói, đã coi nhau như kẻ thù thì sống gần nhau càng thêm tan cửa nát
nhà, tui nói rứa có phải không bà con? Bà con nói, đồng chí cu Chành nói phải
quá... phải quá!
Tháng sau cả mệ Hó, cả ông Mẹt Lạm đều
đi kinh tế mới, hai cái vườn gửi lại cho Cu Chành coi sóc. Anh Cu Chành nói, đồng chí Hó đồng chí Lạm ra đi xóm làng tiếc lắm, nói xong thì nghẹn lại, nấc
nấc.
Mệ Hó và ông Mẹt Lạm đều khóc, cả hai đều xin lỗi bà con láng giềng. Bà
con nói, ua chầu chầu... đồng chí Cu Chành đoàn kết giỏi hung.
Mệ Hó, ông Mẹt Lạm đi cả chục năm không
về, nghe nói ở đâu tận khu kinh tế mới tỉnh Phan Thiết, gần nhà mụ Lâm
Cúc ông Đinh Chiến. Họ muốn về quê lắm nhưng không có tiền về, hai cái vườn mặc
nhiên thành vườn anh Cu Chành.
Hè này mình về quê, lên làng Đông chơi,
khu vườn 16 sào đất của anh Cu Chành nhà cửa, cây cối đẹp ngây ngất. Mình gặp
anh Cu Chành, nói, mệ Hó ông Mẹt Lạm có về không anh? Anh Cu Chành cười cái
xoẹt, nói, è he... không chết là may còn đòi về.
Ua chầu chầu.
Rút rừ Chuyện nhà quê
0 nhận xét:
Đăng nhận xét