Nguyễn Thông
Ấy là nói dỗi thế thôi chứ bọ Lập nào có tội tình gì. Mà nếu có tội, mình cứ quy bọ này tội yêu nước thương dân, hơn chán vạn kẻ đương thời hoặc mồm miệng leo lẻo những lời hoa mỹ nhưng tâm hồn tối như hũ nút, hoặc im thin thít ngậm hột thị, ai động đến thì cãi lý loanh quanh rằng mỗi người có sự lựa chọn riêng mình. Bọ Lập không thế. Gặp đứa xấu, điều xấu, bọ cứ nhổ cái toẹt vào mặt, rồi muốn đến đâu thì đến.
Đã lâu rồi, “cờ lốc” quechoa của bọ thành quê chung của nhiều người cùng tâm trạng, suy nghĩ, khát vọng, cùng mong mỏi về một xã hội tốt đẹp hơn. Họ từ bó thói quen đọc những tờ báo giấy chính thống để chuyển sang những “tờ” thông tin đầy đủ, khách quan, thiết thực hơn như basam, quechoa, nguyenxuandien… Có lẽ đó là bước chuyển tất yếu của một quá trình vận động, những gì cổ hủ, lạc hậu, cố tình đi ngược thời đại sẽ bị đào thải; còn những gì đáp ứng nhu cầu cấp bách của đông đảo con người sẽ được chấp nhận.
Trong một xã hội như thế, tất nhiên người kiểu bọ Lập sẽ gặp không ít kẻ thù. Chúng tấn công bọ bằng đủ mọi thủ đoạn, bằng cái sức mạnh đè nén, áp chế, cưỡng bức mà chúng đang tạm nắm trong tay. Quechoa đã bị hành hạ năm thôi mười hồi, bị vây trong thế trận chặn ngăn trùng trùng điệp điệp. Rất nhiều lần những người quý mến bọ Lập đã phải bó tay đầu hàng khi thăm nhà bọ. Riêng bọ không chấp nhận thúc thủ. Bọ đã tìm cách này cách nọ đến với mọi người. Nhưng hình như sức người tốt có hạn, nhất là khi thế lực thù địch đen tối đang chiếm ưu thế về lực lượng và phương tiện. Hình như họ đang tạm thời thắng bọ.
Khuya hôm qua, ông bạn tôi, một nhà báo nổi tiếng từ Hà Nội gọi điện cho tôi than tao mệt quá rồi, đéo leo trèo nữa. Mày có cách nào vào nhà thằng bọ Lập dễ dàng không. Tôi thưa với ông ấy rằng tôi cũng bó tay, dùng đủ cả Google translate lần Untrasurf lẫn gỉ gì gì đi chăng nữa… vẫn thua. Tôi cũng “chán” bọ rồi. Thế lực thù địch đã ít nhất cũng gạt được tôi và bạn tôi ra khỏi ngõ nhà bọ. Thế có buồn không.
Ngày xửa ngày xưa, khi dẫn quân ra Kỳ Sơn lần thứ 7, Gia Cát Khổng Minh đã chẳng tránh khỏi mệnh trời, cất tiếng than ai oán trên gò Ngũ Trượng. Nay hậu sinh cũng xin phép bắt chước ngài mà kêu lên rằng: Từ nay ta không thể trèo tường vượt lửa vào nhà bọ Lập được nữa (vì chúng chặn rát quá), trời xanh thăm thẳm, hận này biết bao giờ nguôi.
Nhưng vẫn hăm he, lúc nào sắm được cái thang tốt, là về thăm lại quechoa.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét