Tản văn
Chiều đi uống bia với thằng Bùi
Thanh Hải, mừng nó được cái giải vàng phim bên Mỹ, bị cảm về nằm lơ mơ đến 10
giờ. Bỗng có cú điện thoại, nói, nhớ ai đây không?
Nghe giọng nạ dòng, biết ngay tình xưa nghĩa
cũ ,vội vàng nói ngay, sao không nhớ. Đu đưa một hồi mới nhận ra là D.
Còn nhớ như in nụ hôn đầu đời, làm sao quên D. được.
Hồi học lớp 10, tối tối hẹn D. ra
bãi cát, tối nào cũng định bụng hôn nó một cái, mà chịu. Hai đứa cứ ngồi nói
loanh quanh hết chuyện thầy Tiến, sang chuyện cô Giao, lớp mình thế này lớp nó
thế kia, con A nói gì, thằng B nói gì, thế thôi nhưng ngây ngất con cà cưỡng.
Nói mãi không chán, nhưng khuya rồi
phải về. Về tới nhà thì tiếc mình vẫn không hôn nó một cái.
Nào có biết hôn là gì đâu. Chỉ nhìn
thấy người lớn hôn trẻ con trên má, chỉ vậy thôi, ngoài ra chưa thấy ai yêu hôn
nhau mà học theo. Phim Việt Nam, phim Trung Quốc bố bảo cũng không dám hôn.
Phim Liên Xô có hôn nhau, nhưng đến đoạn hôn nhau thì bị che ống kính.
Trăm sự nhờ cố vấn Chanh. Nghe anh Chanh kể yêu em này em kia, đè em này em kia, nó cấu thế nào, cắn thế nào rồi kêu ôi
anh ơi, ôi anh ơi…. Nghe sướng rêm. Anh kể cả trăm lần vẫn sướng.
Anh Chanh nói chúng mày phải hôn
môi, phải đấu lưỡi. Đầu tiên phải thế này... nghe chưa, sau phải thế này...
nghe chưa, nó quậy mặc cha nó, cứ đề cổ xuống mà hôn.
Nghe anh nói xong thì háo hức lắm,
chỉ mong đến tối để hôn nó một phát. Nhưng đến tối lại tịt. Cứ loanh quanh hết
chuyện thầy Tiến, sang chuyện cô Giao, lớp mình thế này lớp nó thế kia, con A
nói gì, thằng B nói gì, thế thôi. Rồi về.
Lại nằm tiếc ngẩn ngơ.
Anh Chanh mắng cho ngu. Mày phải
nói ra chứ, mày không nói làm sao nó cho. Con gái sĩ diện hão, mày không nói,
nó có thèm muốn chết cũng không cho mày
đâu.
Tối đó mình ra trước, đi lòng vòng
quanh chỗ ngồi, hít một hơi, nói, D., cho anh hôn em cái! Lại hít một hơi, nói, D., cho anh hôn em cái. Nói đi nói lại hàng trăm lần, thấy trơn mồm rồi, chắc
mẩm quả này hôn được. Đến khi D. ra, lại tịt. Hít đi hít lại hàng chục lần vẫn
không sao mở mồm.
Hết lớp 10 vẫn tịt. Trong khi thằng
Lộc, thằng Hải, thằng Hiển khoe đã đấu lưỡi với nàng ra sao thì mình vẫn tịt.
Tức thế.
Sau đó mình đi Hà Nội học, D. đi học trường nhạc. D. chỉ biết đàn tam thập lục, không biết hát, được cái xinh, giọng đẹp, dù đang học vẫn được các đoàn lấy
vào làm giới thiệu.
Hết năm thứ nhất mình về hè, đúng
lúc văn công trung ương về diễn. Cả tối cứ nơm nớp chờ xong để gặp D.
Tan diễn, mình chạy ra sau sân
khấu, đúng lúc D. đi ra, nó ôi một tiếng rồi kéo mình chạy biến đi. Mình với D. ngồi bên nhau, D. cúi đầu nhổ cỏ, cái cổ D. trắng ngần dưới ánh trắng.
Mắt mình hoa lên, ôm chặt D. hôn
lấy hôn để, chỉ hôn ở cổ thôi vì D. cứ cúi mặt nấc nấc, mình tưởng nó khóc nên
thôi. Ngu thế không biết.
Tuy vậy cũng đã sướng rêm người.
Tối nay hôn cổ, tối mai hôn môi. Nhất định. Anh Chanh dạy rồi, chỉ cần động
được vào tụi nó một lần, lần sau tha hồ.
Ngày sau dài hơn thế kỉ rồi tối
cũng đến. Chưa bao giờ thấy một chương trình văn nghệ dài như thế, mình đi đi
lại lại, không sao xem được, ruột gan nôn nao.
Tan diễn mình chạy ngay sau sân
khấu, không thấy D. đâu, hỏi ai cũng nói mới chạy đâu đó.
Loanh quanh khu tẩy trang cho đến khi người ta
về hết vẫn không thấy D. đâu. Mình cứ đi đi lại quanh sân vận động lúc này đã
không một bóng người, cho tới thật khuya.
Mình đi lại phía hàng rào, định
bụng đái cái rồi về, không ngờ thấy D., đang đứng ôm một anh bộ đội. Hai người
đang hôn nhau, hôn môi đàng hoàng.
Bốn chục năm rồi nhớ đến giây phút
ấy vẫn còn đắng.
Rút từ Ký ức vụn 1
0 nhận xét:
Đăng nhận xét