Trần Trọng Phương
Nếu có ai nói với
anh Lập: “Bọ Lập không được như cụ Phan
Chu Trinh đâu”, chắc chắn anh sẽ khoác tay lia lịa – “Đừng
nói giỡn chứ, Lập này mà bằng cụ Phan sao được”!
Nhưng nói “không
được như cụ Phan” là ở chỗ nầy: Hồi xưa
cụ Phan bị thực dân Pháp cầm tù, sau này cụ kể chuyện ở tù mà lại
Nhờ
trời ngủ kỹ lại ăn ngon
Ngày
ba bữa xực coi còn đói
Đêm
tám giờ ngơi ngáy vẫn giòn
Mỗi bữa
nửa giờ ra hóng gió
Một
tuần ba bận xuống thăm con ...
Ui chầu chầu, còn
lâu Bọ Lập mới được đối đãi như thế!
Nhưng vậy mà cụ Phan đã thấy khổ lắm.
Cụ làm thơ để giữ tinh thần mình:
Những kẻ vá trời khi lỡ bước
Gian nan nào sá sự con con…
Vui buồn mình biết lòng mình vậy
Miễn trả cho rồi nợ nước non!
Giữ vững tinh
thần là điều quan trọng. Một bậc tiền bối khác, cụ Phan Bội Châu, cũng
đã làm thơ cho mình:
Trong cuộc trăm năm đành có tớ
Rồi sau muôn thuở há không ai
Giang sơn đã mất, mình không sống
Hiền thánh còn đâu, học cũng hoài…
Vẫn là hào kiệt, vẫn phong lưu
Chạy mỏi chân thì hãy ở tù
Đã khách không nhà trong bốn biển
Lại người có tội giữa năm châu
Dang tay ôm chặt bồ kinh tế
Ngửa mặt cười tan cuộc oán thù
Thân nọ vẫn còn, còn sự nghiệp
Bao nhiêu gian hiểm ngại gì đâu.
Không quen
biết nhà văn Nguyễn
Quang Lập, chưa bao giờ gặp anh, nhưng tôi xin chép
mấy câu thơ xưa tặng nhà
văn, mong Bọ Lập vững tinh thần!
(Vị nào quen
với Bọ Lập, hay gia đình, xin chuyển đến giùm – và nói rằng có rất nhiều độc giả
yêu mến Bọ Lập)
(10-12-2014)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét