Tản văn
![]() |
Ảnh có tính minh hoạ, ko phản ảnh nội dung |
Tháng trước mình có việc đi Quảng Ninh, quay lại Hà Nội hai ngày chủ yếu để làm việc với Nhà hát kịch Tuổi trẻ, người ta đang dựng Mùa yêu đương của mình. Cái kịch bị sửa nát bét cho hợp thời và ăn khách, cũng buồn nhưng thôi kệ. Nếu cố giữ lấy kịch bản, hay đấy nhưng không có người xem thì mình cũng chẳng sung sướng gì.
Chiều
tối đó mình tới nhà hát sớm, đoàn kịch của thằng Anh Tú chưa ai tới, mình ra cổng
kiếm quán nước chè bên kia đường ngồi nhắn tin buôn dưa giết thời gian. Chợt có
người võ vai mình đánh bốp, nói, già khụ còn nhắn tin ghẹo gái hả chú mày? Ngước
lên hóa ra anh Công.
Anh
Công học Bách Khoa trước mình hai khóa, khoa Động lực hay Chế tạo máy chi đó.
Mình hay ra sân vận động nhà trường đá bóng, quen anh ở đó. Anh cao lớn trắng
trẻo đẹp trai hệt tài tử điện ảnh, nhiều người bầu anh đẹp trai số 1 Hà Thành.
Quả thế thật, Thế Anh ngày xưa cũng rất đẹp trai nhưng không bằng anh. Thế Anh
chỉ đẹp mặt, cái răng khểnh trời cho làm anh đẹp hẳn lên, nhưng dáng đẹp, cao
to trắng trẻo thì anh Công ăn đứt.
Anh đá bóng cũng khá, đánh bóng chuyền cực hay. Nhiều năm liền anh ở
đội tuyển bóng chuyền của nhà trường. Bóng chuyền Bách Khoa thời đó trong Bộ đại
học hầu như không có đối thủ, đánh đâu thắng đó, Đại học thể dục thể thao cũng
phải chào thua. Mình là fan của anh Công, cả bóng chuyền lẫn văn nghệ, anh kéo
đàn accordion nổi tiếng, chơi ghi ta rất hay.
Hồi
trẻ mình thích đàn ghi ta, biết chơi đàn ghi ta tán gái rất dễ. Lắm khi chẳng
phải hao hơi tốn sức tán tỉnh lăng nhăng, chỉ cần cầm đàn ghi ta khua vài bản
thật điệu là ăn ngay. Mình tốn rất nhiều chè đỗ đen, thuốc lá cuộn mới dỗ được
anh Công dạy đàn ghi ta cho mình. Anh dạy chừng một tuần thì ngán ngẩm tuyên bố,
nói, mày chỉ chơi được đàn bà thôi, không chơi được đàn nào đâu.
Cái
khoản đàn bà anh Công là nhất, hầu như anh chấm cô nào là ăn ngay được cô đó,
chẳng phải mất công tốn sức gì. Một lần mình uống cà phê với anh ở Quán gió
Công viên Thống Nhất (mình thích cái tên này hơn, nó không hay nhưng nghe được.
Chả biết ai đặt cho nó cái tên Công viên Lê Nin nghe chối bỏ mẹ), hai anh em
ngồi gần bàn hai cô gái, một cô cực xinh, vẻ như sinh viên trường Múa hay trường Sân khấu điện ảnh, hai trường này tuyển toàn
gái đẹp. Anh Công nháy mình chỉ cô xinh, nói, duyệt được không? Mình gật đầu cái
rụp, nói, duyệt. Tưởng nói chơi vậy thôi, té ra tuần sau đã thấy anh đã cặp kè
cô này rồi.
Chừng
vài tháng sau thấy anh cặp kè với cô khác. Mình nói, cô bé xinh thế sao anh bỏ
đi, phí của giời! Anh cười, nói, không bỏ sao yêu được cô khác, tao chung thủy
ngút trời kiên quyết không yêu chùm.
Chung thủy của anh các cô gọi là chung thủy Đông Gioăng. Anh nổi tiếng trong trường với cái tên Công Đông
Gioăng. Cô nào cũng biết anh có biệt danh ấy nhưng hễ anh buông câu là cắn
câu liền không hề do dự, hi hi thế mới
kì.
Tối
thứ bảy hôm đó anh ôm bọc thịt chó lót lá chuối xách chai rượu tới rủ mình lên
gác thượng nhà B8 uống rượu. Mình hỏi, tối nay không có cô nào để chung thủy
hay sao mà rủ em đi uống rượu thế này? Anh không cười, vẻ trầm ngâm nói, tao có
chuyện không hay. Mình nói, chuyện gì? Anh nói, tao bị bắt quả tang hủ hóa với
gái. Mình hỏi, với cô nào? Ạnh nói cái cô mày duyệt ở Quán gió ấy. Mình hơi ngạc
nhiên, nói, ủa... sao bảo anh bỏ rồi? Anh nói, bỏ đéo được... nàng yêu tao quá.
Anh
uống một ngụm rượu khà một tiếng rõ to, nói, tụi tao đang cối thì đội bắt hủ hóa
nhà trường chụp được. Tao thì không sao, đuổi học hai năm là cái đinh, nhưng
nàng thì gay, gay lắm. Mình hỏi, sao? Anh nói, nhà trường bên đó làm căng lắm, đuổi
thì đuổi mẹ nó đi, bày trò kiểm điểm biêu riếu con người ta. Nhà nàng cũng bị
nhà trường điệu lên mắng nhiếc nàng, ép nàng bỏ tao cho bằng được. Anh thở dài
khẽ lắc đầu, nói, tao sợ nàng phát điên mày ạ. Thật đấy, người ta con gái nhà
lành biêu riếu cỡ đó chịu sao thấu.
Hôm
sau mình đi học về thấy anh đứng chờ ở cửa phòng, nói, mày mượn đâu cho tao chục
đồng, khẩn cấp! Mình hỏi, gì mà gấp thế? Anh nói, nàng vừa nhảy lầu tự vẫn, đang
cấp cứu bệnh viện. Mình há hốc mồm không biết nói sao. May thằng Tuất vừa nhận
“ lương” bố nó gửi, mình mượn được mười hai đồng, anh cầm tiền vù đi trong chớp
mắt. Chiều anh quay về buồn rầu báo mình, nói, nàng gãy cột sống liệt toàn thân,
coi như xong đời. Anh bật khóc. Khóc rất nhanh, vừa trào nước mắt liền lau khô
ngay, anh đứng bật dậy hất mặt lên nói, thôi... tao về đây.
Ít
lâu sau anh bị đuổi học phải về quê hai năm, khi anh trở lại trường thì mình đã ra
trường, từ đó biệt nhau cho đến giờ mới gặp lại nhau. Anh em hàn huyên đôi chút
rồi chia tay, mình phải vào làm việc với thằng Anh Tú và đoàn kịch của nó. Hôm
sau anh đến đón mình đi uống bia hơi, uống no bia anh đưa về thăm nhà anh ở sát
chung cư Quỳnh Lôi, nói, tao hay kể mày cho vợ tao nghe, vợ tao đọc blog Quê choa của mày suốt ngày. Thú thật
mình cũng không quan tâm lắm vợ anh là ai, cũng không nhớ chuyện đau lòng của
anh ngày xưa nữa. Khi anh dắt mình vào
buồng, nói, em ơi... đây là thằng duyệt cho anh yêu em, mình mới ngớ ra. Người đàn
bà héo hon nằm trên giương nhìn mình mỉm cười, gương mặt méo mó nụ cười cũng
méo mó. Không ngờ vợ anh Công là cô gái nhảy lầu tự vẫn năm nào.
Lại
bọc thịt chó chai rượu, anh em ngồi nhậu trên gác thượng nhà anh Công. Anh phấn
khởi nói nói cười cười, nói, mày về đây vợ tao mừng lắm, lần đầu nó thấy mặt ông
nhà văn đấy. Mình nói, chị bị liệt vậy chắc không sinh con được. Anh nói, ừ... con
cái gì. Chỉ cần nàng hạnh phúc là được, đời tao hư hỏng thế đủ rồi.
Anh
kể phải thuyết phục rất nhiều chị mới chấp nhận lấy anh, vì chị sợ anh khổ. Thấy
anh quyết tâm cưới chị làm vợ, chị khóc rất nhiều. Chị vờ kêu mất ngủ rồi tích
cóp thuốc ngủ tính tự vẫn lần nữa để anh yên tâm lấy vợ, may người nhà phát hiện
được. Sau chuyện này anh tổ chức đám cưới liền. Đám cưới cách đây 25 năm, cô
dâu mặt mày méo mó ôm bó hoa ngồi trên xe lăn, chú rể đẹp trai số một Hà Thành
đẩy xe lăn đi vào hôn trường, mọi người vỗ tay rần rần, bạn bè anh tới dự ai
cũng ứa nước mắt.
Mình cụng li anh, nói, ngày xưa nghe anh nói về chung thủy em cười phì, giờ
phục anh quá. Anh dũng cảm quá trời luôn. Nói thật xông pha trận mạc còn dễ hơn
quyết định lấy một cô gái liệt toàn thân. Anh nói, dũng cảm gì đâu. Nàng vì tao
mà quyết tử, không lẽ tao không vì nàng mà quyết sinh. Xét riêng cái chữ "vì" này
thì vợ chồng tao hạnh phúc nhất trần đời. Anh cười khà khà cụng li mình, nói, tình yêu thằng Công Đông Gioăng này là vậy đó, uống đi mày.
Rút từ Ký ức vụn 2
0 nhận xét:
Đăng nhận xét