Chân dung
Sáng nay bừng dậy, ngồi thừ, thấy
lòng rỗng không, vợ hỏi ăn sáng cái gì để em mua cũng không thèm trả lời.
Bật máy lên rồi cứ ngồi thừ, không
biết đọc gì, viết gì.
Có cái kịch viết dở cho Idecaf mở
ra rồi đóng lại. Còn chục ngày nữa, đúng hạn nộp cho Thành Lộc rồi cũng mặc kệ.
Tự nhiên nhớ Bùi Giáng.
Nhớ ai không nhớ lại nhớ Bùi Giáng,
mình có quen biết gì nhiều lắm đâu.
Còn nhớ năm 1980, mình lục tủ sách anh Tường
(Hoàng Phủ Ngọc Tường) thấy có cuốn Tư
tưởng hiện đại (hay tên gì đó quên rồi) của Bùi Giáng, đọc chẳng hiểu gì
cả, chỉ nhớ có một câu ông nói về ông nghe hay hay :Bùi Giáng là một cái tên có
âm hưởng lăng nhăng, không gây được tin tưởng...
Mình hỏi anh Tường: Bùi Giáng là ai, anh Tường
nói ui chà, ông này hay lắm. Rồi anh kể ông học giỏi ra sao, bỏ trường bỏ lớp
đi chăn bò ra sao, đang dạy Kiều nổi điên làm đám ma Từ Hải ra sao. Mình nghe
như nghe chuyện trên trời, khó tin, một ông điên điên khùng khùng, suốt ngày
lang thang đầu đường xó chợ lại viết mấy vạn trang, toàn chuyện siêu hình, cả
thơ văn lẫn triết học thì lạ quá.
Nghe anh Tường, anh Sơn (Trịnh Công
Sơn) khen nức nở thơ văn Bùi Giáng, mình sấp mặt đọc mãi, nghĩ mãi, chẳng thấy
hay, không thấm được, không dám chê, chỉ sợ mình dốt chưa tìm được chìa khoá
lối vào thơ văn của ông.
Kì lạ, gặp ai hễ nhắc đến Bùi Giáng
là khen nức nở, tuyệt không thấy một người nào chê, còn mình thì thật sự không
thấy hay, ngoại trừ mấy câu, như ông vẫn nói là theo điệu du côn, đại loại Sài Gòn - Chợ Lớn rong chơi/ Đi lên đi xuống
đã đời du côn thì hay. Nhưng bảo là sâu sắc thì mình chịu. Thơ đó mấy ông
nhà thơ dân gian Bắc Kì, xứ Nghệ siêu hơn nhiều.
Mình cứ nghi nghi hay ngườì ta đua
nhau sùng bái thơ văn ông theo kiểu hoàng đế cởi truồng, hi hi, nhưng không dám
nói.
1988, 1989 gì đó vào Sài Gòn, ăn chơi nhảy múa
với anh Cung Tích Biền suốt ngày. Anh Biền nói vợ tao sáng nào cũng cho năm
chục. Tao còn lừa bả mua cái này mua cái nọ được vài trăm, anh em mình xài lip
ba ga.
Một hôm đang đi, bỗng anh Biền
phanh kít xe máy kêu to: Anh! Mình ngồi sau nhảy xuống, thấy đầu xe một người
nhỏ thó, đen gầy, áo quần tóc tai rối rắm, không bẩn nhưng thấy ghê ghê, biết
ngay là Bùi Giáng. Khi đó ông đeo cái túi cói, vai còn ngoắc thêm mấy cái vỏ
lon nước ngọt.
Anh Biền giới thiệu mình đây là
Nguyễn Quang Lập, anh còn ngoéo thêm làm chỗ Hoàng Phủ Ngọc Tường kẻo sợ Bùi
Giáng không biết mình là ai.
Bùi Giáng gật đầu chào mình, mắt
nhìn thân thiện, nói mới vô à? Anh Biền nói Nguyễn Quang Lập viết văn giỏi lắm
đó anh, anh nói biết rồi, Tiếng lục lạc.
Mình sướng rêm.
Anh Biền chào Bùi Giáng rồi đi, không rủ Bùi
Giáng đi uống gì cả. Mình hỏi sao không rủ Bùi Giáng đi cho vui. Anh Biền nói
mình con nít, ảnh bậc trưởng lão, style khác nhau, không hợp đâu. Chắc anh Biền
nói tránh thế thôi chứ anh Biền với Bùi Giáng thì hơn thua nhau mấy tuổi.
Mình ngồi sau xe thấy Bùi Giáng lúi
cúi đi bộ trên vỉa hè, dáng tất bật như đang đi tìm cái gì, thấy thương thương.
Ngồi uống với anh Biền, mình cứ
nhắc đi nhắc lại tiếc không mời Bùi Giáng. Anh Biền nói khổ vậy đó, có nhiều
người mình yêu nhưng không gần được.
Anh Biền nói Bùi Giáng toàn yêu mấy
người trên trời. Mình hỏi sao. Anh Biền nói ảnh yêu Thuý Kiều, yêu Nam Phương
hoàng hậu, yêu Marilyn Monroe... tóm lại vợ con không có, nhà cửa cũng không,
phiêu bồng suốt đời, ai cũng thấy ảnh cực, chỉ có ảnh là không thấy.
Mình nói nghe anh Tường kể Bùi
Giáng yêu Kim Cương mà, anh Biền nói yêu văn thơ vậy thôi, có động được cái
lông chân nó đâu, chỉ béo thằng Trần Trọng Thức thôi.
Anh Biền đọc thơ Bùi Giáng gửi Kim
Cương, mình thấy hay hay, chép lại ngay: Nếu
ngày mai tôi chết đi, mà cô không thể giỏ cho một giọt nước mắt / Thì cô có thể
giỏ cho một giọt nước tiểu cũng được/ (Nhớ nhỏ ngay trên mồ)/ Ở dưới suối vàng
tôi sẽ ngậm cười đón nhận/ (Ngậm cười chín suối hãy còn thơm lây).
Mình cười khì khì nói thơ hay, yêu
vậy mới yêu, anh em mình toàn giả đò yêu thôi. Anh Biền nói chà, có con nào thì
ăn tươi nuốt sống ngay, chờ đến khi chết nó tụt quần đái cho vài giọt thì sung
sướng cái nỗi gì. Mà mình đã nằm trong hòm rồi,
nó đái trển, cũng có thấy cái hĩm nó đâu.
Mình cười rũ. Cười xong thì thấy
thương Bùi Giáng, dại gái thế thì xưa nay hiếm.
Một hôm đang đứng vỉa hè chờ thằng
Bùi Chí Vinh, thấy Bùi Giáng đi qua đường, anh đi thẳng băng, đang đi nhanh bần
bật bỗng đứng khựng, lại đi nhanh bần bật, lại đứng khựng. Nhiều người phanh
kít xe, cau có nhìn anh, có ngườì chửi. Anh cười cười, vẫy vẫy tay ra hiệu xin
lỗi.
Đi đứng thế có ngày chết mất ngáp.
Mình cứ đứng nghĩ vẩn vơ không biết Bùi Giáng khùng thật hay khùng giả đò nhỉ?
Có anh Tường đây nhất định anh ấy sẽ nói Bùi Giáng đang cố trải nghiệm mọi nẻo
đường dẫn tới cái chết, hi hi.
Nhiều lần tới quán bia hơi 81 Trần
Quốc Thảo, thời đó là nơi tụ bạ của văn nghệ sĩ Sài Gòn, thấy Bùi Giáng cứ đi
vào đi ra, không thấy có ai gọi. Đôi khi thấy anh ngồi ghé vào mâm nào đó.
Không ai ghẻ lạnh với anh, cũng không ai mặn chuyện, nói Đông nói Tây không
đụng gì đến anh cả. Anh ngồi uống chưa hết li bia thì bỏ đi.
Chỉ khi gặp anh Thu Bồn thì anh
ngồi hơi lâu lâu, vì anh Thu Bồn hay bắt chuyện với anh nhưng cũng chỉ anh Thu
Bồn nói, không thấy anh nói năng gì. Cảm giác như anh vừa đánh mất một cái gì,
đang muốn đi tìm, cứ nhấp nhổm không yên.
Thu Bồn nói cái câu anh tặng Trịnh
Công Sơn - Công Sơn trịnh trọng phiêu
bồng/ Thưa rằng thơ nhạc chỉ chừng đó thôi, câu sau tui nghi không phải của
anh, đúng không? Anh cười hắt ra không nói gì.
Thu Bồn nói câu đó không hay, tui
sửa lại vậy nghe: Công Sơn trịnh trọng
phiêu bồng/ Thơ hay nhạc giỏi nhưng không có ồn... Anh cũng cười hắt ra,
cũng không nói gì, mắt nhớn nhác như đang tìm ai đó.
Rồi anh đi, đột ngột đi vậy thôi,
hình như chẳng chào ai. Mình say sưa nói chuyện với mấy người mới đến, ngoảnh
lại đã thấy anh đi đâu rồi.
Một hôm anh Sơn (Trịnh Công Sơn)
hẹn mình đến 81 Trần Quốc Thảo, 10 giờ mình đến không thấy, đi ra cổng đứng
ngóng thì thấy đằng xa ba bốn thằng thanh niên đang vây quanh Bùi Giáng sừng
sộ. Một thằng đạp anh cái ngã ngồi. Mình chạy đến, đỡ anh dậy. Hoá ra anh qua
đường láu táu thế nào làm mấy thằng này đi xe máy tránh không kịp, ngã đau,
tức, chửi anh ngu, đòi đánh.
Mình xin lỗi, rồi nói đây là nhà
thơ Bùi Giáng, chúng nó người Bắc, nói bùi bùi cái con buồi, rồi bỏ đi.
Anh Sơn đến, mình kể cho anh Sơn
chuyện Bùi Giáng bị tụi thanh niên suýt nữa hành hung. Anh Sơn trợn mắt với Bùi
Giáng, nói nhiều lần rồi đó, anh qua đường phải cẩn thận chớ. Bùi Giáng cười
hắt ra nói vui thôi mà.
Hôm anh Thu Bồn chở mình ra ga tàu,
chợt thấy ba bốn ngươì đang cố ôm lấy Bùi Giáng, Bùi Giáng thì cố giãy giụa hét
lên tui muốn qua đường! Tui muốn qua đường!
Hai anh em phải dừng xe nhảy bổ đến lôi Bùi Giáng ra khỏi đám đông sừng
sộ, họ chửi anh, tục tĩu văng tùm lum.
Bùi Giáng vừa thở vừa cười, nói vui thôi mà.
Thu Bồn lắc đầu thở dài, nói vui như cha nội sợ quá trời luôn.
Rút từ Bạn văn 1
0 nhận xét:
Đăng nhận xét