Tản văn
Mình chơi blog từ năm 2007. Trước đó thì chẳng biết
blog là cái gì. Vào mạng chủ yếu để check mail, xem qua loa vài tờ báo, thế
thôi. Một hôm nghe đứa học trò chat với mình, nói thầy không lập cái blog cho
vui. Mình hỏi blog là cái gì, nó bảo đó là trang web cá nhân dùng để giao lưu
với mọi người. Khi đó mình nghĩ chắc blog cũng na ná trò chơi điện tử, người ta
bày ra cho tụi trẻ chat chit giết thời gian. Thế nên mới có câu: Mẹ ơi chớ
đánh con đau/ Để con bắt ốc hái rau mẹ nhờ/ Thôi đừng có đánh bài lờ/ Dẹp ngay
bờ lóc tao nhờ, được không?
Thời đó còn Yahoo 360, mình thấy có mấy ông nhà văn
cũng lập blog, nghĩ bụng mấy ông này buồn cười, khi không lại bờ lóc bờ leo, rõ
là dở hơi chập mạch, hi hi. Thế rồi bỗng dưng mình nghiện blog từ khi nào không
biết. Con gái học lớp 9 lập cho mình cái blog, nói ba viết đi. Nó giục năm lần
bảy lượt, nể con quá mới viết đại một entry ngắn. Viết xong post lên xong rồi
cũng quên đi, không để ý. Ba bốn ngày sau sực nhớ mới mở ra xem, có tới mấy
chục cái còm (comments- phản hồi, nhận xét) đổ xuống không biết tự lúc nào,
thật quá ngạc nhiên. Đa số các còm đều chào hỏi và bình luận, có những bình
luận rất sâu sắc, chẳng khác gì một bài phê bình ngắn gọn súc tích của giới phê
bình chuyên nghiệp. Không ngờ văn học mạng có tính tương tác hay đến vậy.
Xưa có một truyện ngắn đăng lên, giỏi lắm có
vài cái thư bạn đọc, vài ba cú điện thoại bạn bè động viên chia sẻ. Thường thì
ít khi nhận được những bình luận từ bạn đọc, tác phẩm đăng lên cứ như lọt thỏm
vào hư vô, chẳng biết thiên hạ có đọc không, người ta khen chê thế nào. Văn học
mạng hoàn toàn khác, chỉ cần mình post bài lên, vài phút sau đã thấy vài chục
người, vài trăm người, thậm chí vài ngàn người vào đọc. Chừng một giờ sau bắt
đầu nhận được vài chục cái còm, nếu cái mình viết có chút gì đó thú vị thì còm
đổ xuống rào rào, một ngày có tới cả vài trăm comments, đặc biệt có entry số
còm đổ xuống cả ngàn, không thèm nói ngoa.
Mình nhớ khi viết xong entry : “ Kỹ niệm nhỏ với
Võ đại tướng” đã một giờ sáng. Nghĩ bụng giờ này chắc chẳng có ma nào đọc
nhưng mình vẫn post bài lên. Đi nằm chừng một tiếng, chợt nhớ ra có sai vài từ.
Khó ngủ, mình dậy mở máy sửa lại. Chẳng ngờ đã có hơn ba trăm cái còm đổ xuống
với rất nhiều chiều ý kiến khác nhau. Choáng. Vừa mừng vừa sợ, không thể tưởng
tượng nổi thiên hạ quan tâm đến bài viết này đến như thế.
Từ đó entry nào của mình cũng có từ một đến vài trăm
còm. Hạnh phúc của nhà văn là được bạn đọc đón đợi và chia sẻ, hơn ba chục năm
cầm bút chưa khi nào mình mới được tận hưởng hạnh phúc của nhà văn như thời
này. Đã quá trời. Nhất là hoản cảnh của mình, từ ngày bị nạn suốt ngày ru rú
ngồi nhà. Vợ đi làm con đi học, rất nhiều khi mình đơn độc giữa bốn bức tường.
May có blog, ngày ngày mình ngồi nghe tiếng lao xao của bạn đọc xa gần qua các
comments, vui đáo để. Nhờ thế mình viết nhiều hơn, hay dở chưa bàn, nhưng 4 năm
mình viết blog, số trang viết gấp đôi số trang viết 30 năm cầm bút của mình
cộng lại. Thật tuyệt vời.
Bây giờ thì nghiện rồi, nghiện nặng. Lắm khi mệt mỏi
quá cũng muốn bỏ nhưng không cách sao bỏ được. Nói ra dại mồm, bỏ vợ còn được
chứ bỏ blog thì không thể. Đi đâu lâu lâu là nôn nao muốn về nhà để vào blog
xem sao, xem được bao nhiêu còm, bao nhiêu pv (lượt người truy cập). Thấy nhiều
người còm, pv tăng vù vù, sướng cái lỗ rốn kinh khủng. Xưa mới mở blog, những
ngày đầu thấy pv một, hai trăm đã sướng củ tỉ. Một ngày có một, hai trăm lượt
người vào đọc cái của mình đâu phải chuyện đùa. Đến khi pv lên đến một ngàn/
ngày thì tâm hồn treo ngược cành cây. Đến bây giờ pv mỗi ngày vài chục ngàn,
hơn 10 triệu lượt người viếng thăm, thật còn hơn cả một giấc mơ.
Sau một thời gian ú ớ mù mờ, coi mạng méo là thứ tào
lao, văn học mạng là đồ vớ vẩn, đến bây giờ hầu hết các nhà văn đều đã thành
thạo vào mạng. Ai cũng có một ngày vài giờ lướt mạng. Ngồi nhậu với nhau chỉ
nói chuyện thông tin nhặt được trên mạng. Người nào không biết mạng tự nhiên bị
chõi ra, cứ quê quê thế nào ấy. Nói thực các nhà văn xa rời mạng méo bị lạc hậu
rất nhanh, nói chuyện gì cũng thấy quê quê cũ cũ, viết lách lại càng cũ mèm.
May thay số này không nhiều, có lẽ chỉ chiếm 1% các nhà văn Việt đương thời.
Các nhà văn có blog cũng nhiều lắm, chắc đến hơn một
phần ba số hội viên Hội nhà văn. Một thời gian dài các nhà văn không mặn mà với
blog lắm. Cũng như mình ngày xưa, nhiều nhà văn cho blog là trò vô bổ của mấy
ông đồ gàn, mấy lão dở hơi. Thậm chí có người cho là chỉ có bọn háo danh mới
lập blog để khoe văn, nhà văn đàng hoàng không bao giờ chơi blog. Xưa Thùy Linh
thấy mình, thằng Tiến ( Phạm Ngọc Tiến), thằng Nguyên ( Phạm Xuân Nguyên) chơi
blog nó lườm nguýt bỉu môi, nói mấy ông này dở hơi, càng già càng hóa rồ. Ngồi
nhậu đâu nghe tụi mình nói chuyện blog là nó vằn mắt lên, nói mấy ông hết
chuyện để nói rồi à. Thằng Vinh (Nguyễn Quang Vinh) cũng thế, thấy mình chơi
blog nó nhắn tin, nói để thời gian kiếm tiền nuôi vợ con anh ơi.
Hi hi bây giờ cả hai đều là những con sâu nghiện
blog. Thùy Linh mới lập blog được hai tháng nay. Lúc đầu thấy ít người vào cũng
hơi buồn, đến entry “Sexy tất cả trừ lòng yêu nước” pv tăng vù vù là mê
luôn. Ngày ngày đọc cả núi bản thảo kịch bản, thỉnh thoảng lại mò vào blog xem
pv tăng bao nhiêu, có ai còm không. Rời công sở về nhà chưa kịp cơm nước gì, mò
vào blog re còm (reply- trả lời comments). Ăn xong chưa kịp rửa bát, vội vàng
thả mâm đó lại mò vào blog re còm. Nửa đêm “ru” chồng ngủ xong là lẻn dậy viết
bài. Trước đây cả năm Thùy Linh cũng chỉ viết một hai bài, từ ngày có blog nó
viết liên tù tì, tuần vừa rồi nó chơi bốn năm bài, bài nào bài nấy rất công phu
kĩ lưỡng.
Thằng Vinh thì khỏi nói, cứ post xong bài là nó nhắn
tin loạn cả lên, nói vừa lên bài đấy, vào đọc đi, nhớ còm nhé. Nó phục còm và
pv từ sáng đến tối. Một hôm mình đến chơi nhà nó, thấy nó nửa đêm vẫn còn
ngồi thu lu phục còm. Mình cười, nói giờ này người ta ngủ hết rồi chẳng
còn ai còm cho mày nữa đâu. Nó cười hì hì, nói không, còn thằng Thuận Nghĩa ở
bên Đức, nó thường còm cho em giờ này. Thằng này còm dài, đã lắm. Rồi nó
ngâm nga: Ai bảo chăn trâu là khổ/ Tôi chờ còm còn khổ hơn trâu. Hi hi
nửa đêm nó gọi điện cho mình thì thào rất nghiêm trọng, nói anh ơi hạnh phúc vô
biên… năm ngàn năm ngàn. Mình tưởng nó kiếm được năm ngàn đô, té ra blog cu cậu
hôm đó pv đạt năm ngàn, chết cười.
Cũng chẳng bằng Phạm Ngọc Tiến. Đêm hôm rét
mướt nó vẫn không chịu chui vào chăn ôm vợ cho ấm, cứ ngồi nhìn trân trân lên
màn hình. Vợ nó ngạc nhiên, nói anh làm gì mà không đi ngủ. Nó lầu bầu, nói em
ngủ trước đi, anh đang căng thẳng đây này. Vợ nó hỏi sao. Nó nói còn mười phút
nữa là 12 giờ đêm, pv anh thiếu 2 khách nữa đầy 500, chờ mãi chẳng thấy ma nào
vào, điên thế chứ. Vừa dứt lời thì có 4 khách vào, nó nhảy cẩng lên, nói a ha
mơ được ước thấy, bố mày vượt mức kế họach rồi. Vợ nó ôm bụng cười rũ. Có đêm
đến 3 giờ sáng nó gọi điện. Mình giật mình hoảng hốt tưởng nhà nó có chuyện gì.
Nó rầu rỉ nói vợ ốm con đau tao chẳng thèm gọi cho mày đâu, nhưng chuyện này
thì tao phải gọi. Mình nói chuyện gì, nó bảo vừa đổ về chục còm, sướng rêm
nhưng tòan còm “phản động” mày ạ. Mình nói thế thì xóa đi. Nó thở ra, nói xóa
dễ thế thì tao chẳng hỏi mày. Chờ mãi mới kiếm được chục còm, xóa cái còm nào
tiếc đứt ruột cái đó, loại còm này bỏ thì thương vương thì tội, tức thế chứ. Nó
hạ giọng rầu rĩ, nói người ta bảo cấm có sai: Bầm ra ruộng cấy bầm run/ con
chơi bờ lóc còn run hơn bầm. Hi hi.
Rút từ Bạn văn 2
0 nhận xét:
Đăng nhận xét