Tản văn
Hôm
nay Trần Thùy Mai gửi cho mình cái truyện ngắn của Tàu: Người mẹ điên của Vương Hằng Tích, Mai còn chua thêm mấy chữ, nói gửi
Lập nhân ngày của mẹ. Bây giờ mới nhớ ra chủ nhật này là chủ nhật tuần thứ hai
của tháng năm, tức là Ngày của mẹ. Tất nhiên ngày mẹ của Tây chứ lễ Vu Lan hãy còn lâu mới tới. Truyện thật cảm
động, nó lột tả tâm trạng đứa bé xa mẹ khi lọt lòng, đến khi gặp lại mới biết mẹ
mình là một “ con điên” bị mọi người coi rẻ và xa lánh. Tự nhiên mình nhớ đến
con Chôm Chôm, nó giống hoàn cảnh “Người mẹ điên” vậy, tội lắm.
Chuyện
thế này.
Đầu
tháng 12 năm 1980 tụi mình vừa tốt nghiệp từ quê ra lại trường để chuẩn bị đi bộ
đội. Lúc này đang chiến tranh biên giới Việt- Trung, sinh viên nam ra trường đều
được gọi vào bộ đội, trừ những những thằng sứt môi lồi rốn. Vui nhất là những
thằng lý lịch xấu không được đi nước ngoài nhưng đi bộ đội để đánh nhau với địch
thì lí lịch xấu mấy cũng trúng tuyển tất, sao mà ta chủ quan quá, hi hi.
Một
hôm mình đang uống nước chè với thằng Tuất thằng Hoan ở quán chè cổng Đại Cồ Việt,
một thằng cao to trắng trẻo đẹp trai nhảy
vào quán. Không chào hỏi ai cả, nó ăn liền bốn, năm cái bánh rán, uống vội hớp
nước chè rồi đi ngay. Mình hỏi thằng Hoan thằng Tuất, nói thằng này ở đâu mà thấy
quen quen. Thằng Hoan nói thì nó ăn cùng nhà ăn số 4 với mình mà, hình như nó ở
khoa Động lực hay Chế tạo máy gì đó.
Thằng
Tuất ngồi tủm tỉm cười, nói tụi mày không biết đâu, thằng này hay lắm. Mình hỏi
sao. Thằng Tuất nói nó bin con bé
điên mười sáu tuổi, chẳng dè con bé có chửa, tất nhiên thằng này chạy làng. Gia
đình con bé kiện lên Nhà trường, Nhà trường treo bằng nó hai năm, đợt này chỉ
tuyển những thằng đã tốt nghiệp, thế là nó thoát đi bộ đội. Cái thằng may thế
không biết.
Mình
cười, nói ông bốc phét, cái thằng đẹp trai thế gái đẹp thiếu gì, sao phải ngủ với
con điên? Thằng Tuất cười khì, nói đã bảo tình yêu mà, biết thế đếch nào được
nhưng mà chuyện thật chăm phần chăm đấy.
Sư bố thằng nào nói phét. Mình hỏi thằng Tuất, con bé kia ở đâu. Thằng Tuất nói
nó là con Chôm Chôm vẫn hay ngồi đầu hồi nhà B8 ấy. À, con bé này thì mình biết.
Con
Chôm Chôm đâu phải bị điên, nó thiểu năng trí tuệ do bị down, đôi khi nói năng
như đứa dở tính chứ không điên. Con bé có cái mặt cực xinh, phải cái thân thể
phát phì trông đến sợ. Ông trời đang tâm gắn gương mặt thiên thần lên một thân
thể phì nộn mà không hề áy náy, thật bất công. Miệng con bé thật xinh, hồng
tươi và chúm chím. Nhưng trong miệng lại chứa cái lưỡi không biết cử động.
Thành thử nó nói ngọng kinh khủng, như
đang vừa ngậm cái gì vừa nói vậy.
Mười sáu tuổi to cao phốp pháp như mụ Liên
Xô nhưng con Chôm Chôm vẫn hay đi chơi với
tụi con nít năm, sáu tuổi. Đi chơi với tụi con nít thì nó được làm chị, bạn đồng
lứa coi nó như đứa dở hơi, không đứa nào thèm chơi với nó cả. Thỉnh thoảng
mình vẫn thấy nó ngồi ở đầu hồi nhà B8 với
tụi con nít. Nó rất hay hát, ngọng líu ngọng lô nhưng rất yêu đời, hi hi. Tụi
mình ở B8, vẫn đi qua đầu hồi để ra phố, thỉnh thoảng lại gọi trêu nó, nói ê Chôm Chôm… yêu anh
không? Nó cười rất tươi lắc đầu nguây nguẩy, nói khơ iu khơ iu! ( Không yêu
không yêu)
Con
Chôm Chôm chỉ thuộc mỗi bài Bé bé bồng
bông, nghe nói nó học bài này từ năm sáu tuổi đến năm mười sáu tuổi, đúng
mười năm mới thuộc, kinh! Trông nó hát thật thương, như đứa bé năm tuổi nó úp
hai tay áp má, đầu nghẹo thân lắc lư, hát bí bí bằng băng, ha má hằng hằng, bi
thi xơ tá, bi im then cùn (bé bé bồng bông, hai má hồng hồng, bé đi sơ tán, bế
em theo cùng)… hi hi thật tội.
Nghe
thằng Tuất kể vậy mình cũng thương con bé, từ đó ra vào khu nhà B8 mình vẫn để
ý xem nó có đến ngồi chơi đầu hồi nhà như ngày xưa nữa không. Tuyệt nhiên
không. Mãi đến tối hôm trước ngày nhập ngũ, mình ra quán đập phá với bạn bè một
trận say sưa, quá nửa đêm mới về. Ngang qua đầu hồi nhà B8 mình bỗng nghe tiếng
khóc thút thít, quay lại hóa ra là Con Chôm Chôm.
Mình
đi tới hỏi sao khóc, Chôm Chôm? Con bé cúi mặt không nói, hỏi đi hỏi lại mấy lần
con bé vẫn không nói, mình bỏ đi. Bất chợt con bé chồm dậy, hai tay chụp lấy
tay mình, nói cứ im cứ im! ( Cứu em, cứu
em!). Mình nói có chuyện gì Chôm Chôm cứ nói thật với anh, giúp được anh giúp.
Nó không nói gì thêm cứ túm chặt lấy tay mình vừa khóc vừa nói cứ im cứ im.
Mình quát, nói mày không nói gì thì thả tay ra
để anh về, khuya rồi. Nó khóc òa, hú hét rất to, nói im mu có con. ( Em muốn có
con) Hai tiếng “có con” mình nghe rất rõ. Lúc bây giờ mình mới thấy bụng nó đã
lùm lùm. Mình đoán có lẽ người nhà bắt nó xổ cái thai đi nhưng nó không chịu.
Nó trốn nhà ra đây ngồi khóc cũng vì thế. Mình hỏi bố mẹ em bắt em đi xổ thai
phải không. Nó gật đầu. Mình hỏi bố mẹ em nói với em thế nào, con lại bé khóc,
nói im mu có con… im mu có con.
Mình hỏi khó quá, làm sao nó nhớ được bố mẹ nó
đã nói với nó thế nào. Đã bảo con bé thiểu năng trí tuệ toàn phần, thật khổ.
Người nhà con Chôm Chôm tính vậy cũng phải, nó còn bé sức khỏe không đầu óc
cũng không nốt, thế thì sinh con làm sao, nuôi con thế nào? Nếu giữ cái thai
không khéo cả mẹ lẫn con khó an toàn tính mạng. Mình mà bố con Chôm Chôm chắc
cũng phải làm vậy chứ biết làm thế nào.
Nhưng
con Chôm Chôm không thể hiểu được vậy, nếu hiểu được vậy thì bố mẹ nó chẳng bắt
nó đi xổ thai, nó chẳng phải trốn nhà ra đây ngồi khóc. Mình nói nếu em không đồng
ý xổ thai thì chẳng ai làm gì em đâu, đừng
lo. Nó lắc đầu nguầy nguậy, nói không không, im mu có con… im mu có con. Mình
thở hắt, như đứa bé 3 tuổi, con bé không thể nghĩ ra được lý lẽ gì, nó cũng
không hiểu được lý lẽ của người khác.
Bỗng
đâu ba bốn người đàn bà chạy tới, họ vây lấy mình, nói đây rồi đây rồi, thằng
này đây rồi. Con Chôm Chôm kêu to, nói khô phá khô phá (Không phải không phải).
Mấy giây sau họ nhận ra đã nhầm, nói anh đứng với con bé này làm gì. Mình nói
cháu thấy nó khóc thì hỏi chuyện thôi. Họ lườm nguýt đầy nghi ngờ mình rồi kéo
con Chôm Chôm đi. Con bé trì lại không chịu đi, mấy người đàn bà ra sức vừa đẩy
vừa kéo nó. Con bé khóc rống lên, nó đưa tay vẫy vẫy gọi mình, nói cứ im!... Cứ
im! (cứu em cứu em). Thật tội quá đi mất.
Hôm
sau mình nhập ngũ, khi xe chạy bạn bè đứng dưới vẫy vẫy chào, thốt nhiên mình
nhớ cái vẫy vẫy của con Chôm Chôm và tiếng kêu gào cứ im!... Cứ im! thảm thiết
của nó quá.
Đóng quân ở Sơn Tây được tám tháng mình quen
được thằng Thiện, nó cũng lính tráng như mình nhưng dân Y khoa. Nghe nó bảo nhà
nó ở tiểu khu Bách Khoa ( nay là phường Bách Khoa), mình có kể chuyện con Chôm
Chôm cho nó nghe. Thằng Thiện kêu lên, nói a… con bé ở sát nhà tôi chứ đâu.
Mình hỏi ông biết bây giờ nó thế nào không. Thằng Thiện khẽ gật đầu , nói biết,
tội lắm. Con Chôm Chôm đẻ rồi, con trai. Gia đình tính giấu con Chôm Chôm lấy đứa
bé cho người khác nhưng con bé phát hiện được. Sợ mất con nó ôm con trốn nhà đi
biệt. Mình nói rồi sao nữa, thằng Thiện nói tôi chỉ biết đến đó thôi. Bây giờ
không rõ mẹ con nó ở đâu. Cả nhà con Chôm Chôm bủa đi tìm cả tháng nay, chả biết
có tìm được không.
Gần
tết trời rét căm căm, chả nhớ nhân dịp cái gì đơn vị cho nghỉ mấy ngày, cả tiểu
đội hè nhau mò về Hà Nội chơi. Về đến bến xe Kim Mã, tụi mình sà vào quán nước
chè ăn bánh rán hút thuốc lào. Gần đấy có một đám đông đang túm tụm xem cái gì
mình cũng không để ý. Chợt có tiếng khóc vang lên từ đó nghe như tiếng con Chôm
Chôm. Mình chạy tới, té ra con Chôm Chôm thật. Nó đứng ôm con khóc bù lu bù
loa, vừa khóc vừa nói những gì không ai
hiểu. Mình len vào, nói Chôm Chôm nhớ anh không?
Con bé nhận ra mình, nó bíu lấy áo mình, nói cứ
im!... Cứ im! Mình hỏi chuyện gì, nó chìa đứa con ra. Mình nghĩ chắc đứa bé ốm
đau gì bèn bồng lên, chẳng ngờ nó đã chết cứng từ lâu rồi. Con Chôm Chôm cứ bíu chặt lấy mình
khóc rống lên, nói cứ im!... Cứ im! Mình đứng trơ chẳng biết nói gì.
Sao mà buồn thế.
Rất hay. Cảm ơn nhà văn.
Trả lờiXóa