Vào khoảng những năm đầu của thập nhiên 80, tôi còn ở 68 Hàng Than. Lúc đó, thế hệ Khóa 20 của Đại học Bách khoa Hà Nội vừa mới ra trường. Có lẽ, cái đặc biệt nhất của lớp sinh viên Khóa 20 chúng tôi là hầu hết được gọi đi tập trung ở Mía, Làng cổ Đường Lâm. Sau 3 tháng, chúng tôi được phong quân hàm trung úy, thiếu úy rồi đi khắp đất nước, theo yêu cầu của Bộ Quốc Phòng.
Hết thời hạn phục vụ, tôi quay về Hà Nội. Vào thời gian này, có lần, NguyễnQuang Lập cùng với một người bạn đến nhà tôi chơi. Hồi còn ở Ký túc xá của Đại học Bách khoa, tôi có biết Nhóm thơ Vòm Cửa Xanh. Lập cũng sinh hoạt ở đó. Khi Lập đến nhà chơi, chúng tôi mới biết là cùng Khóa 20 của Đại học Bách khoa Hà Nội.
Trong không khí thân mật, biết tôi thích thơ, anh có rút bút chép tặng tôi một bài thơ của anh. Bài thơ chép trong cuốn sổ tay của tôi. Sau này, tôi đi huấn luyện sĩ quan dự bị ở Sóc Sơn. Nhà tôi bị mưa dột, số sách hỏng rất nhiều. Cuốn sổ có chép bài thơ của Nguyễn Quang Lập cũng bị mất. May thay, bài thơ của anh thì tôi đã thuộc lòng từ trước đó rất lâu.
Thấy tên Lập trên một blog cá nhân, chợt nhớ tới bài thơ anh chép tặng năm nào. Tôi nghĩ, có thể chính Nguyễn Quang Lập cũng chưa chắc đã nhớ là mình có bài thơ này. Tôi định liên hệ lại với Lập, nhưng nghĩ có lẽ anh chẳng còn nhớ tôi. Hơn nữa, giờ Lập quá nổi tiếng, vì thế, nên vô tư giữ lại chút kỷ niệm này có khi lại hay hơn. Tôi chép lên đây, các bạn cùng thưởng thức nhé. Hình như nhà thơ, nhà văn, nhà biên kịch nổi tiếng của chúng ta lúc đó đang đau khổ vì một mối tình tan vỡ. Tựa bài là của tôi đặt.
Đàm Minh Thuỵ
Thơ thất tình của Bọ Lập
Tôi lơ đễnh bị người ta cuỗm mất
Tôi yếu đuối bị người ta cướp giật
Tôi ngây thơ nên tôi bị đánh lừa
Đêm lạnh quá chỉ một mình tôi thức
Kỷ niệm về nghiền nát trái tim tôi
Cứ bình thản nhận cái hôn nóng hổi
Cùa người ta ghì chặt xuống môi em
Tôi sẽ vì tình yêu của em
Tự nguyện lấy giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống tuổi hai lăm
Làm dấu chấm hết cho tình yêu tôi có được
Làm huốc tẩy xóa đi lời thề ước
Của em hằn trên ngực tôi đây!
11-1980
NQL
Hết thời hạn phục vụ, tôi quay về Hà Nội. Vào thời gian này, có lần, NguyễnQuang Lập cùng với một người bạn đến nhà tôi chơi. Hồi còn ở Ký túc xá của Đại học Bách khoa, tôi có biết Nhóm thơ Vòm Cửa Xanh. Lập cũng sinh hoạt ở đó. Khi Lập đến nhà chơi, chúng tôi mới biết là cùng Khóa 20 của Đại học Bách khoa Hà Nội.
Trong không khí thân mật, biết tôi thích thơ, anh có rút bút chép tặng tôi một bài thơ của anh. Bài thơ chép trong cuốn sổ tay của tôi. Sau này, tôi đi huấn luyện sĩ quan dự bị ở Sóc Sơn. Nhà tôi bị mưa dột, số sách hỏng rất nhiều. Cuốn sổ có chép bài thơ của Nguyễn Quang Lập cũng bị mất. May thay, bài thơ của anh thì tôi đã thuộc lòng từ trước đó rất lâu.
Thấy tên Lập trên một blog cá nhân, chợt nhớ tới bài thơ anh chép tặng năm nào. Tôi nghĩ, có thể chính Nguyễn Quang Lập cũng chưa chắc đã nhớ là mình có bài thơ này. Tôi định liên hệ lại với Lập, nhưng nghĩ có lẽ anh chẳng còn nhớ tôi. Hơn nữa, giờ Lập quá nổi tiếng, vì thế, nên vô tư giữ lại chút kỷ niệm này có khi lại hay hơn. Tôi chép lên đây, các bạn cùng thưởng thức nhé. Hình như nhà thơ, nhà văn, nhà biên kịch nổi tiếng của chúng ta lúc đó đang đau khổ vì một mối tình tan vỡ. Tựa bài là của tôi đặt.
Đàm Minh Thuỵ
THẾ LÀ TÔI MẤT EM
Thơ thất tình của Bọ Lập
Thế là tôi mất em!
Điều buồn cười nghiễm nhiên thành sự thật Tôi lơ đễnh bị người ta cuỗm mất
Tôi yếu đuối bị người ta cướp giật
Tôi ngây thơ nên tôi bị đánh lừa
Tôi thành người hành khất bơ vơ
Mệt mỏi đứng nhìn em hạnh phúc Đêm lạnh quá chỉ một mình tôi thức
Kỷ niệm về nghiền nát trái tim tôi
Nếu đang vui xin cứ tự nhiên cười
Lời tình ái ngọt ngào xin cứ nói Cứ bình thản nhận cái hôn nóng hổi
Cùa người ta ghì chặt xuống môi em
Tôi sẽ vì tình yêu của em
Tự nguyện lấy giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống tuổi hai lăm
Làm dấu chấm hết cho tình yêu tôi có được
Làm huốc tẩy xóa đi lời thề ước
Của em hằn trên ngực tôi đây!
11-1980
NQL
0 nhận xét:
Đăng nhận xét