Nhà mình chỉ là căn hộ tầng 5 chung cư HAGL, chẳng có vẹo gì mà khoe. Được cái nó ở sát sông Sài Gòn, lại có cái view khá đẹp. Chung cư có ba mặt sông thuộc loại hiếm ở Sài Gòn a nha, ngoảnh mặt hướng nào cũng thấy sông, mát cực.
Ngồi nhậu ở nhà mình còn sướng hơn ngồi nhậu ở nhà hàng, rất đã. Bạn bè vẫn thường xách rượu mang đồ mồi đến nhà mình vừa nhậu vừa ngắm sông, hưởng được gió trời tươi nguyên, khỏi phải chui vào phòng lạnh.
Trong mười cuộc nhậu thì đến tám, chín cuộc có Đỗ Trung Quân. Đỗ Trung Quân mà gặp Phạm Ngọc Tiến, Nguyễn Việt Hà thì mất điện nay lập tức, nhưng may quá hai ông này ở Hà Nội, thành thử cuộc nhậu nào ở nhà mình Đỗ Trung Quân đều đầu trò. Anh có lắm chuyện, chủ yếu là nhặt nhạnh tứ phương rồi tái chế lại, gặp bất cứ cái gì anh cũng có ngay một chuyện, lắm chuyện cười vỡ bụng.
Chuyện lính ta xông vào doanh trại địch, thấy mấy cái tủ lạnh không dám mở, sợ bị gài mìn, bèn đâm lê cho nát cửa tủ lạnh. Mấy lon coca rơi ra, chẳng ai biết lon đựng gì. Một người bật nắp lo. Ga xì bọt. Anh này hốt hoảng ném lon ra xa, hét, nằm xuống! Cả đám nằm im có nửa giờ không dám ngo ngoe.
Chuyện lính ta khoe ti vi chạy đầy đường chắc là bịa nhưng chuyện mấy ông lính ta khoe nhà nào cũng có ti vi thì chắc có. Mấy. cô gái giả đò tin xuýt xoa thán phục, hỏi, có ti vi màu không chú? Chú hất mặt lên, nói, màu gì cũng có. Hi hi chỉ vi lính ta tưởng cái vỏ ti vi nhiều màu, chứ ổng đã xem ti vi bao giờ mà biết màu hay đen trắng.
Chuyện càng vui uống rượu càng ngon.
Đang cười nghiêng ngả, chợt Quân chỉ cầu Sài Gòn, nói, các ông biết vì sao người ta không cho lính Quảng Nam gác cầu không? Mới nghe hỏi thế đã buồn cười. Quân khịt khịt mũi kể, nói, ngày mới giải phóng ta với địch lộn tùng phèo. Lính Mỹ cút hết rồi, còn lính cộng hoà cởi quân phục ra giống ta như lột. Vì thế vai trò người gác cầu quan trọng lắm.
Đến 10 giờ đêm là thiết quân luật. Cầu Sài Gòn được canh gác rất nghiêm, ai muốn qua cầu phải nói đúng mật khẩu. Đêm đó xe một ông trung tướng qua cầu, lính gác cầu Quảng Nam mới hỏi mật khẩu, nói bẹc đèng. Lái xe của Trung tướng bật đèn. Lính gác cầu thấy vậy liền quát to, nói, bẹc đèng. Lái xe thò đầu ra, nói, bật đèn rồi. Lập tức ông lính Quảng Nam bắn mấy phát chỉ thiên. Trung tướng giật mình quát to, dừng lại ngay, tư lệnh quân quản đây, mù sao không thấy!
Ông lính Quang Nam mới cãi lại, nói, báo cáo thủ trưởng, em nói Bẹc Đèng sao nó không đáp Thu Bồn lại bẹc đèng chói mắt em. Bây giờ ông trung tướng mới hiểu bẹc đèng là Bạch Đằng. Từ đó ông không cho lính Quảng Nam làm bất kì việc gì có dùng đến mật khẩu, chứ cứ để mấy ông này ”phát ngôn” mật khẩu có ngày toi mạng. Hi hi.
Nhưng chuyện này mới vui. Quân kể trước Giải phóng tất nhiên lính Cộng hòa gác cầu. Trong số đó có nhiều người cảm tình với cách mạng. Bộ đội mình đêm nào cũng đội lục bình theo dòng nước vào Thành phố, lính gác cầu biết thừa nhưng đều lờ đi cho. Một đêm ông lính gác cầu thấy lục bình trôi qua cầu hơi bị nhiều mới nhỏng cổ xuống hỏi, nói, lục bình hay Việt cộng? Từ đám lục bình có tiếng đáp, dạ… lục bình. Ông lính gác cầu xua tay, nói, lục bình hả… tới luôn!
Mình cười, nói, bây giờ tất nhiên chẳng có ai dưới mấy đám lục bình kìa rồi, nhưng nếu gác cầu hỏi lục bình hay Việt công, đám lục bình mới đáp: “dạ, Việt cộng” thì mấy ông gác cầu thời nay có bắn không? Quân nói, bắn chơ! Không bắn cũng bắt. Mình nói, tại sao? Quân giả làm ông gác cầu, trợn mắt chỉ tay, nói, Á a bọn mày dám bôi nhọ bọn tao hả, dám đánh đồng tụi tao cũng bèo bọt như tụi bay hả. Bắt.
Mình lại hỏi, nhưng nếu lục bình khai thật là lục bình thì sao? Quân nói, bắt luôn. Không bắt cũng giải tán. Mình hỏi, tại sao? Quân lại vào vai ông gác cầu, trợn mắt chỉ tay, nói, tại sao tụ tập kéo nhau cả bầy thế này, giải tán ngay! Mình vào vai lục bình, nói, dạ… thưa anh tụi em là lục bình mà! Xưa tụi em che chở cho các anh, các anh quên hết rồi sao? Quân trợ mắt tay chỉ miệng quát, lục gì cũng giải tán! Còn ở đó mà kể công, giải tán!
He he, cười ngất.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét