Yến sào Bọ Lập liệt truyện

Lương Duy Cường



Thuở ấy, dân văn chương thảm lắm.

Rồi nhân cái vụ giải thưởng văn học năm của xứ kinh kỳ được trao thưởng ngang giá ký thịt heo, Bọ Lập quyết bỏ bút, đói nhỡn tiền vẫn bỏ.

Là tính thế chứ bỏ văn chương thì Bọ Lập làm gì ra tiền? Khó thế.

Dạo ấy, bạn bè Bọ đổ xô vào đầu tư nuôi yến sào. Toàn văn nhân nhà báo cao sang, thua keo này bày keo khác, rốt cuộc cơ bản là thắng lớn.

Gì chứ yến sào thì khỏi nói về giá trị dinh dưỡng, cứ gõ google thì biết. Ngay như Bọ Lập đây, nhiều năm ở trong tình trạng “tiền mang ra chợ chưa tiêu đã hết”, quá chán với cảnh lỏng ngỏng súng ống nhưng đạn dược thì không, thế mà bạn đãi chỉ đúng một chén yến chưng về đã trằn trọc khó ngủ.

Bà Hồng - vợ Bọ Lập bữa ấy tảng sáng đã hơn hớn xách giỏ đi chợ, cứ tưởng là hôm qua chồng đi nhậu được đãi đúng cái món ngầu pín. Không thấy chợ bán ngầu pín, bà tắc lưỡi mua tạm lạng thịt bò tươi rói với một bịch giá đỗ thật tươi.

Thế là Bọ Lập cũng quyết nuôi yến. Bà Hồng nghĩ thôi thì chiều chồng cho được việc. Vả lại, càng già ổng càng ham vui; càng không viết thì bạn bè càng kéo đến động viên này nọ. Rồi cả fan hâm mộ cũng đến để nhìn mặt cho biết, vì không đi thì không viết, mà không viết thì chắc chắn Bọ Lập có ở nhà. Mà ai đến, Bọ Lập cũng hô vợ “bia bia, rượu rượu nha bà”.

Khổ, rượu bia đều phải thứ ngon, mồi phải đẳng cấp, không thì khách về là mặt chồng cứ như mất sổ gạo thuở nào. Bà chán quá rồi nhưng vẫn thương chồng, thương cái kiếp phu chữ bạc như vôi.
Khởi nghiệp không vốn, không kinh nghiệm nên khó khăn nhỡn tiền. Bọ Lập thì vẽ ra dự án rất hoành tráng. Lại mời thầy pháp về cắm cho một chỗ phải phong thủy mọi nhẽ, làm ăn phải thắng chứ thua thì làm gì cho mệt.

Ông thầy pháp mất nhõn một tuần vâng vâng vâng dạ dạ, em đang em đang, ý là đang chọn chỗ nào hợp tuổi Bọ Lập nhất, phát vượng nhất Sài thành. Rốt cuộc là cắm ngay một mảnh ở vùng đất thép.

Tình thực, Bọ Lập làm thế chỉ để dụ bà Hồng thế chấp nhà mà đầu tư, chứ lão thì cả đời tin gì ba chuyện ấy.

Hay thật, bà Hồng tin ngay. Ừ thì có sao đâu. Chồng đã quyết thì nghe chồng chứ nghe ai. Bạn bè nghe tin cũng đến, chỉ bày tận tình kinh nghiệm dụ yến. Ông nào nói cũng hùng hồn lắm, lãi to, thắng lớn, toàn là phải đuổi bớt yến không thì quá tải. Bà Hồng vừa làm mồi nhậu cho chồng, vừa kín đáo hóng chuyện. Bala bla, đại loại thế.

Vậy là bà thế chấp sổ nhà, gọi thợ xây cho cái nhà yến trên mảnh vườn ở vùng đất thép. Nhưng bà vẫn có chút lăn tăn, vì đất thép bom đạn nóng bỏng một thời chứ đâu phải đất lành để chim đậu. Nhưng rồi bà tự trấn an, rằng thầy pháp đã cúng kiếng rồi. Vả lại, mạng chồng bà nó thế, cứ phải làm ngược lại thiên hạ chút chút mới thành Bọ Lập.

Nhưng mấy tháng trời máy dụ yến choét choét suốt ngày mà yến đâu không thấy. Mấy ông hàng xóm điếc tai đã định lên tiếng, nhưng nghĩ lại làm hỏng việc thì e Bọ Lập sẽ quay về phố ở, hẳn là mất đi một niềm tự hào trời cho. Từ ngày có ổng về đây ở, xóm giềng vui hẳn vì có cái để khoe làng nghèo mà có nhà văn nổi tiếng, rồi toàn “kẻ trâm anh, người thế phiệt” vào ra, không như lâu nay heo hút quá.

Yến không về nhưng có chim rặt rặt về. Tất cả đúng 7 con. Bà Hồng héo ruột, nhưng lo chồng buồn nên cứ véo von “Yến về ông ơi, 7 con ni là 7 con khác 7 con hôm qua, hôm trước nha”…
Bọ Lập thì tưởng yến thật, lòng phơi phới. Sáng sớm, trà đậm xong, thả đúng 9 vòng thuốc lá Bọ Lập cầm gậy chấm chấm phẩy phẩy đi thăm nhà yến. Đi đúng 9 vòng mới chịu uỵch xuống tựa lưng vào bờ tường nhà Yến mà cảm cái sự sung sướng đang đến gần.

Chân Bọ Lập gãy năm nào, giờ xem như “nỏ có chi quan trọng”, vì cái cách đi vòng quanh nhà yến 9 vòng đã ngót cả cây số, lâu nay bà Hồng có mơ cũng không thấy.

Nhưng đúng Trời thương kẻ khó. Phước đức tụ khí. Rồi cũng có ngày yến bay về thật. Có bàn tay thầy pháp là khác hẳn. Hóa ra là dạo đầu mùi vôi vữa xi măng còn nồng quá nên yến sợ, chơ có chi mô.

Không chỉ vài con mà hàng đàn kéo về, sáng chiều bay kín một vùng trời. Lần này thì bà Hồng nở gan, nở ruột. Bọ Lập vẫn chống gậy chấm phẩy chấm phẩy quanh nhà yến mỗi sáng, nhưng nghiến răng chịu đựng cái chân đau chứ không chọc gậy cốp cốp vì sợ làm yến xao động. Xong việc thì chấm phẩy đúng 9 vòng quanh nhà yến, rồi rán vào nhà luôn chứ không dám ngồi dựa tường nhà yến, sợ mùi mồ hôi dầu nó lâu tan.

Xuân Nhâm Dần, bà Hồng hớn hở kêu người vào bán tổ yến. Trời ạ, phải vài chục ký chứ không đùa. Bọ Lập ới một tiếng, ui cha là bạn bè kéo về mừng. Bia rượu thâu đêm mà không thấy ai say.
Hóa ra, cứ nhậu xong là Bọ đãi mỗi người một chén súp via yến, là những chỗ đóng bánh yến thừa, yến vụn gom lại. Đến khi mọi người phát hiện ra chỉ là via yến chứ không phải thứ tổ yến siêu bổ thì việc đã rồi. Nhưng rồi mọi người cũng dần hiểu, vì via yến vẫn đại bổ, chỉ là cảm giác thôi.
Bà Hồng lập hẳn công ty, đóng gói yến sào, đăng ký nhãn hiệu. Không biết ông bà phò trợ thế nào mà đúng lúc bà Hồng chưa biết kiếm cái hình gì quảng cáo cho hot, cho dễ bán, thì Bọ Lập tủm tỉm: “Hay bà cứ ịn cái bản mặt tôi lên cũng được. Yến tôi nuôi là yến sạch, chất lượng cao thì việc gì tôi sợ”. Bà Hồng lại ngẫm, rồi ừ cho chồng vui, có chi mô nơ. Thế là “Yến sào Bọ Lập” ra đời.

Nhưng đúng là cả bà Hồng lẫn Bọ Lập đều không nghĩ đến việc cái tên Bọ Lập lâu nay đã rất hot (tất nhiên là hot của thời còng lưng phu chữ), lại trinh nguyên chưa quảng cáo cho nhãn hiệu hàng hóa nào, nên giờ tung ra đúng là hót hòn họt. Là thế chứ yến sào của người ta cũng sạch, cũng bổ, nhưng mua một hộp yến của Bọ Lập thì góp phần cho bọ khởi nghiệp thành công. Chưa kể, giàu lên thì Bọ Lập sẽ hăng máu mà viết tợn. Lúc đó văn chương nước nhà sẽ mau chóng có giải nobel chứ đùa à.

Nào ai còn dám bảo “lập thân tối hạ thị văn chương" nữa?

Share từ FB Lương Duy Cường

1 nhận xét:

  1. Đây là một bài viết hay, hấp dẫn. Chúc chủ website buôn may bán đắt.
    Ngoài ra, để tìm hiểu thêm thông tin và đọc những bài viết hữu ích về sức khỏe, thể dục thể thao và ăn Yến sào, bạn có thể truy cập website của Thu Diệu SLC.

    Trả lờiXóa