Tản văn
Mấy năm trước xem bóng đá, thấy cái
thằng Stoichcov, đội tuyển Bungari, ra sân bao giờ mình cũng phấn khởi. Chẳng
phải nó đá hay, có cú sút phạt thần sầu, mà vì nó là thằng cha hay cãi, có lẽ nó
là cầu thủ hay cãi nhất thế giới túc cầu.
Hễ trọng tài thổi phạt đội nó là nó
cãi, bất kể đúng sai. Biết là trọng tài không thèm nói lại, không bao giờ thay
đổi quyết định, thế mà vẫn cứ cãi. Hay thế.
Thấy nó là y như nhớ anh cu Luật làng Đông,
dân làng vẫn gọi anh là Đông- ki- cãi. Hay
cãi cu Luật, hay đập cu Hinh, đánh rắm thối inh là anh cu Khả... Chuyện Cu Hinh cu Khả rồi kể hết. Bây giờ kể
chuyện Đông ki cãi trước đã.
Anh cu Luật hồi đó chừng 35 tuổi,
vợ con đàng hoàng, một đống bốn, năm đứa con, làm ăn vất vả lắm nhưng làng xóm
có chuyện cãi nhau là không bao giờ vắng mặt.
Đang làm, có ai đó nói người nọ
người kia mất trâu, mất tiền, cháy nhà, vợ bỏ... anh chỉ dừng lại thở ra một
tiếng, nói, tội hè rồi tiếp tục làm. Nhưng có chuyện cãi nhau là anh vất đồ bỏ
chạy tới đó liền.
Anh đứng chống nạnh giữa hai người
đang cãi nhau, mặt hất sang người này lại hất sang người kia. Người này nói
trái tai, anh chỉ tay nói, sai! Người kia nói trái tai, anh chỉ tay nói, trật! Cứ
sai trật, sai trật như thế... không biết chán.
Hầu hết người làng biết tính anh, không ai
thèm đôi co, anh không hề tự ái, cứ đứng chống nạnh nghe cãi nhau rất chăm chú,
mặt hất sang người này lại hất sang người kia, vô cùng nghiêm trọng, lại sai
trật sai trật.
Nhưng cũng có người nghe anh nói thì tức lên, quát, mi câm cha mồm đi, ai nói chi mi! Anh bình thản chỉ tay cười, nói, sai! Người
kia nói, sai đúng chi kệ tao, cút cha mi đi! Anh vẫn bình thản cười, chỉ tay nói, trật!
Đi làm về, đi qua loa phóng thanh,
trăm bữa như một anh đều dừng lại ngửa mặt nghe đài nói. Nghe ai đó nói trái
tai anh hét lên, sai sai! Anh giải thích abc cho đài. Đài không thèm nghe, chuyển sang chương
trình ca nhạc, anh tức lắm, nói, đ. mạ... tau đang nói răng mi hát!
Mọi người nói, mình nói đài không
nghe mô. Anh cãi, răng đài nói mình nghe?
Đang ăn cơm với vợ, nghe đài nói
câu gì trái tai là anh bỏ bát chạy ra cột loa phong thanh, ôm cột ngửa cổ cãi
với đài ầm ầm.
Đi xem phim, hồi này chỉ phim bãi
thôi, anh cũng cãi nhau với phim mới tài. Anh đứng chống nạnh hất mặt chăm chú
nghe, cứ nói trái tai là anh nhảy lên sát màn hình cãi liền.
Mọi người nói, phim mà... người ta không nghe anh
nói mô. Anh cãi, răng họ nói với nhau ai cũng nghe cả?
Mình nhớ có phim gì đó kể có cậu
học sinh giúp đỡ một người bị tai nạn, đi học muộn, cô giáo không biết phê bình
cậu bé. Thế là anh nhảy xổ lên màn hình vung chân múa tay nói, ê ê... trật trật! Cô
giáo mà rứa à! Sai sai, sai trắng mắt ra rồi nghe. Mọi người cười, anh quay lại
quát, cười con cu tao à, nói sai tau cãi chớ.
Phim Việt Nam cãi nhau còn dễ, phim
nước ngoài nhiều khi thuyết minh nhanh quá anh nghe không thủng, mặt mày căng
thẳng vô cùng, miệng lầu bầu nó nói cái tiếng cứt ẻ chi mình nghe không ra, tức
mới gớm chơ.
Có hôm anh nhảy xổ vào buồng chiếu,
chỉ mặt thuyết minh, nói, ê ê... nói lại tui nghe, nói lại tui nghe.
Xem phim Liên Xô, hình như là phim Mối tình qua những bức thư, nghe một
hồng quân Liên Xô cãi nhau với lính Đức, anh nghe không thủng, loáng thoáng
nghe hồng quân Liên Xô nói người lính không nên hi sinh ngu xuẩn như vậy, anh
nhảy một phát lên màn hình nói, sai sai... ngu ngu! Người lính không hi sinh thì
làm người lính làm cái chi. Ngu chi ngu tàn bạo.
Mọi người nói, Liên Xô nói đó, quân
mình nói đó, không phải quân hắn mô. Anh tẽn tò quay lại hỏi, không phải phát
xít Đức nói à? Mọi người nói, không. Anh nói, ua chầu chầu... Liên Xô răng ăn nói rứa
hè.
Lần sau để chắc ăn, anh hỏi mọi người cái
người vừa nói câu ngu ngu kia là quân mình hay quân hắn. Mọi người nói quân hắn
là anh nhảy lên cãi nhau ngay. Đôi khi anh còn lột dép ném vào mặt ngườì ta
nữa.
Anh cu Luật mê kịch nhất, có lẽ vì
kịch hay cãi nhau. Hồi đó các đoàn văn công không về tới làng, thanh niên tự
dựng lấy kịch, quanh đi quẩn lại cũng chỉ Nổi
gió với Lòng dân, thế mà dân
chúng xem mê man.
Rất nhiều lần anh cu Luật nhảy lên
sân khấu nói sai sai, trật trật. Mọi người hối hả đưa anh xuống. Anh vừa đi vừa
ngoảnh lại nói, sai sai... nói rứa mà nói được à!
Tức, anh không xem nữa, bỏ về. Đi
được một đoạn lại nghe ai đó nói trái tai, anh hùng hổ quay lại liền, mặc ai
cản thì cản, anh nhảy lên sân khấu, nói, bà con cứ yên tâm, tui nói với thằng
ngu ni một câu xong là tui xuống ngay.
Sáng mai đi cày, gặp cái người đóng kịch tối
qua nói câu ngu ngu, anh thả cày chạy tới liền. Người này nói, đó là nhân vật
nói chứ tui nói à. Anh chỉ mặt nói, mi nói... tao nghe rõ ràng!
Mình kể cho nhiều người chuyện này,
chẳng ai tin. Họ hỏi tại sao lại có người nhầm lẫn vô lý thế được. Mình tịt.
Bây giờ anh cu Luật đã quá già, không còn hăng hái cãi nhau nữa. Ngày ngày ngồi ngạch cửa chống cằm nhìn ra lối ngõ. Đài thôn nói oang oang chọc vào tai anh cũng không để ý. Anh ngồi như ngủ, như mê đi, mặt cứng lại vết rạn chằng chịt như mặt gỗ. Nhiều người đi qua cửa nhà nói chõ vào trêu anh, răng cu Luật không cãi nhau nữa hè? Anh cười cái hậc, nói, è he.... ẻ vô, nhọc lắm!
Rút từ Ký ức vụn 1
0 nhận xét:
Đăng nhận xét