TRẦN SONG HÀO
Thứ Bảy, ngày 06/12/2014,
16g10, mình
pót "Đường xa nghĩ nỗi sau này mà kinh"...
17g10, một bố trẻ đảng viên in-bốc: “… thế là Bọ Lập
theo “Người Lót Gạch” rồi. Hu hu…"
18g02, chuẩn bị ra khỏi nhà, bác đại tá CCB Ba Đồn, me-sít Mô-bai
(nhắn tin qua điện thoại): “N.Q.Lâp vừa bị bắt chiều nay chú à”.
Về lý do Bọ Lập “nhập kho”, bác đại tá nhận định: “thiếu chọn lọc thông
tin… vì công tác an ninh sắp ĐHĐ các cấp”.
19g52, đang chờ đón cô út, thằng bạn có "trên 30 năm tuổi đảng
inbox: “Bọ Lập bị bắt rồi a? Không vào Quê Choa được. Ông cũng coi
chừng....”
21g12, vừa bước vô nhà, đảng viên 3M (cũng gần tròn
30 năm tuổi đảng), thông báo: “Bọ Lập bị bắt rồi kìa. Ba cũng coi chừng.”.
Nghe thế, cô Út vứt ba lô, vô mạng đọc tin tức liền. Hồi
tiểu học, Ký Ức Vụn là… “sách gối đầu giường” của nàng. Nỏ
nghe hắn cảnh báo chi... Hi hi...
Híc ! Quê Choa có hàng ngàn hàng vạn lượt đọc mỗi ngày người ta mới lo, mới
sợ chứ...
Mình biết Quê Choa Blog nhiều lần cũng bị tấn công và phá
sập. Bọ Lập cũng được PA83 quan tâm và hỏi thăm vài lần.
Các entries ở Quê Choa rất đa dạng những có chọn lọc. Lượng
truy cập rất cao. Nhiều hôm mình thấy bộ đếm có hàng ngàn người đọc cùng lúc.
Quê Choa cũng là trang có trong "Thanh Ưa thích" của mình trên các
trình duyệt. Sau khi Nhà báo Trương Duy Nhất và Nhà văn Phạm Viết Đào nhập
kho, có lẽ chỉ còn Quê Choa là blog chính danh và khách quan. Vì thế có nhiều
người gửi gắm bài vở và cũng nhiều người đọc nhất! Những blog ẩn danh mang tính
phe phái đánh nhau, người ta chỉ tò mò nhất thời mà thôi.
Người đọc bây giờ thông minh và tinh lắm. Mình biết nhiều
lãnh đạo cao cấp biết sử dụng internet, cũng vào đọc Quê Choa mỗi ngày.
Những đảng viên trung kiên gốc Quê Choa, vốn là fan của Bọ
Lập từ thời Quê Choa chuyên trị chuyện... bụ bướm. Bây giờ họ vẫn còn thích đọc
Quê Choa vì thông tin đa dạng mà lề phải không có. Nhưng họ vừa đọc vừa lo lắng
dõi theo Bọ Lập. Theo "quan điểm của đảng viên trung kiên” Quê Choa,
nhất là Hà Tịnh và Quảng Bình, thì Bọ Lập ngày càng… "phản động”!
Vậy thì câu hỏi đặt ra là, Bọ Lập “phản động” từ khi mô?
Trong các entries của Bọ Lập, thì bài viết ngắn sau đây
mình cho là “Tuyên ngôn Độc lập của Quê Choa”.
Có thể coi nó là “mốc” đánh dấu quyết định cái sự...“phản
động” của Bọ Lập. Rất nhiều người đã đọc entry ni. Nhưng có nhiều Facebookers
chưa đọc. Bây giờ thi không vào được Quê Choa nữa. Nhưng biết cách, vẫn có thể
tìm thấy trên mạng.
Bài này Bọ Lập đăng Quê Choa ngày 26/06/2013. Để "rộng
đường dư luận” (nghe quen quen hè!), mình post lại entry này và đặt tít:
“Tuyên ngôn độc lập của Bọ Lập Quê Choa”.
_____
"TUYÊN NGÔN... ĐỘC LẬP CỦA BỌ LẬP"
Posted 26/06/2013.
100 triệu view đến từ hôm qua, ngày 25/6, sau 3
năm bọ Lập vào Sài Gòn. Khi vào Sài Gòn Quê Choa chỉ có 7 triệu view, bọ Lập
tính đến 10 triệu view thì cho Quê choa đóng cửa vì quá mệt mỏi và mất thời
gian. Mệt mỏi và mất thời gian cũng không đáng sợ, đáng sợ nhất là phải sống
trong sợ hãi. Nhưng rồi chẳng những bọ Lập không đóng cửa Quê Choa mà còn mở rộng
đề tài và nội dung khiến số view tăng vọt, chỉ trong ba năm nó đã đạt con số
100 triệu view.
Bọ Lập không còn trẻ nữa để chơi trò câu view, bọ cũng thừa
nổi tiếng ( trong nước) để không cần phải nổi tiếng hơn nữa, chỉ vì bọ nghe
theo cụ Phan Châu Trinh: “Khai dân trí, chấn dân khí, hậu dân sinh”. Đó là lời
kêu gọi luôn đúng cho mọi thời, thời này càng đúng đắn và khẩn thiết.
100 trước của cụ Phan Chu Trinh và ngày hôm nay của chúng
ta 10 nỗi nhục sau đây không có gì thay đổi:
“1. Trong khi người nước ngoài có chí cao, dám
chết vì việc nghĩa, vì lợi dân ích nước; thì người nước mình tham sống sợ chết,
chịu kiếp sống nhục nhã đoạ đày.
2. Trong khi người ta dẫu sang hay hèn, nam hay nữ ai
cũng lo học lấy một nghề; thì người mình chỉ biết ngồi không ăn bám.
3. Trong khi họ có óc phiêu lưu mạo hiểm, dám đi khắp thế
giới mở mang trí óc; thì ta suốt đời chỉ loanh quanh xó bếp, hú hí với vợ con.
4. Trong khi họ có tinh thần đùm bọc, thương yêu giúp đỡ
lẫn nhau; thì ta lại chỉ quen thói giành giật, lừa đảo nhau vì chữ lợi.
5. Trong khi họ biết bỏ vốn lớn, giữ vững chữ tín trong
kinh doanh làm cho tiền bạc lưu thông, đất nước ngày càng giàu có; thì ta quen
thói bất nhân bất tín, cho vay cắt cổ, ăn quỵt vỗ nợ, để tiền bạc đất đai trở
thành vô dụng.
6. Trong khi họ biết tiết kiệm tang lễ, cư xử hợp nghĩa với
người chết; thì ta lo làm ma chay cho lớn, đến nỗi nhiều gia đình bán hết ruộng
hết trâu.
7. Trong khi họ ra sức cải tiến phát minh, máy móc ngày
càng tinh xảo; thì ta đầu óc thủ cựu, ếch ngồi đáy giếng, không có gan đua chen
thực nghiệp.
8. Trong khi họ giỏi tổ chức công việc, sắp xếp giờ nghỉ
giờ làm hợp lý, thì ta chỉ biết chơi bời, rượu chè cờ bạc, bỏ bê công việc.
9. Trong khi họ biết gắng gỏi tự lực tự cường, tin ở bản
thân; thì ta chỉ mê tín nơi mồ mả, tướng số, việc gì cũng cầu trời khấn Phật.
10. Trong khi họ làm việc quan cốt ích nước lợi dân, đúng
là “đầy tớ” của dân, được dân tín nhiệm; thì ta lo xoay xở chức quan để no ấm
gia đình, vênh vang hoang phí, vơ vét áp bức dân chúng, v.v…”
Muốn không còn 10 nỗi đắng cay và nhục nhã đó cần phải
khai dân trí, chấn dân khí. Muốn khai dân trí, chấn dân khí trước tiên và trên
hết phải cho dân biết SỰ THẬT. Chỉ có cách đó, không có cách nào khác.
Bọ Lập không có khả năng và trình độ để
khai dân trí, chấn dân khí nhưng lại có khả năng dùng blog Quê
Choa làm con thuyền chuyên chở SỰ THẬT đến với dân. Làm anh nhà văn luôn mồm nói về nhân nghĩa, về cái tâm, về
sống vì dân viết vì dân vân vân và vân vân… vô lẽ lại đắp tai cài trốc trước lời
kêu gọi khẩn thiết của tiền nhân? Thế thì hèn quá! Thế thì thà vứt bút đi về
nhà ôm đít vợ còn hơn suốt ngày ngửa mặt ngóng chờ giải thưởng nọ danh hiệu
kia, không thèm biết đến dân tình khốn nạn thế nào, đất nước điêu đứng ra
sao. Sống thế khác gì an phận làm con chó giữ nhà cho chủ, mong chờ chủ xón ra
giải thưởng nọ danh hiệu kia để vui sướng vẫy đuôi liếm láp?
Bọ Lập từ trước đến nay không theo ai không chống
ai, và sẽ không theo ai không chống ai, vì đó không phải việc của nhà văn. Trước
sau bọ Lập xin làm một người lái đò nhỏ chở con thuyền SỰ THẬT đến với
dân, chỉ vậy thôi, không có gì khác.
Nhân đây cũng xin báo: Bọ Lập xin rút tên mọi hội hè đoàn
thể mà bọ đã có tên trước đến nay, từ Hội nhà văn đến Văn đoàn độc lập, từ Hội
sân khấu đến Hội điện ảnh v.v. Bọ Lập không thích và chả phục Cao Hạnh Kiện
nhưng rất mê câu nói này của ông: Sáng tạo văn học là một hoạt động
đơn độc mà không một phong trào nào, một phe nhóm nào có thể giúp được, ngược lại
nó rất dễ bị những thứ đó giết chết. Chỉ khi nhà văn là một cá nhân biệt lập,
không thuộc về một phe nhóm, trào lưu chính trị nào thì hắn mới có được tự do
hoàn toàn.
Bọ Lập suy nghĩ rất nhiều về điều này và quyết định nghe theo ông, dù
biết mình đã già, tài cán chẳng bao nhiêu, viết lách sẽ không còn được nhiều nữa.
Vài lời kính cáo.
Nguyễn Quang Lập
0 nhận xét:
Đăng nhận xét