Chân dung
Xem ti vi thấy chị nói về cái tâm
của ngườì nghệ sĩ, nói hay quá, cảm động nữa.
Nhớ tháng sáu vừa rồi vào Sài Gòn,
đang đứng lơ ngơ ở 81 Trần Quốc Thảo, anh em văn nghệ sĩ vắng hoe, xưa muốn tìm
ai tới đây có liền, giờ vắng hoe, bỗng thấy chị bước từ ô tô ra, đi theo một
anh chàng bằng tuổi con chị, hình như là tình nhân, thấy khoác tay nhau tình tứ
lắm.
Mốt bây giờ thế, mấy bà nghệ sĩ
già, nhà cửa khang trang, tiền bạc đầy đủ, tiếng tăm thừa mứa, chỉ thiếu một tí
trai tơ, lỡ nghiện rồi không bỏ được, mặc kệ ai dè bỉu cứ cuốn lấy mấy chàng
trai tơ bằng tuổi con cháu mình, kinh.
Bữa trước gặp thằng Đ. đang ngồi
với một bà sáu mươi. Thằng Đ. gọi mình bằng chú xưng cháu, bà cũng gọi mình
bằng chú xưng cháu, nghe ghê ghê sao a, bà mặc kệ, cứ cháu cháu chú chú ngon
trớt. Thằng Đ. nói gì đó, bà cườì thẹn thùng, ngậm ngón tay đung đưa, em xợ... em xợ. y chang mấy em 9x.
Thằng Đ. rỉ tai nói, bà khô rang
rồi, khi nào hành sự thì phải nhổ nước miếng bôi trơn. Mình cười khì khì, bà
đập thằng Đ. nũng nịu, nói xấu em nha...nói xấu em nha. Ôi chao là đau thương.
Thôi không nói linh tinh nữa, bây
giờ lại quay lại chuyện bà chị.
Chị bây giờ phình to bằng thùng
phuy nhưng mặt mũi hãy còn trơn tru lắm, không biết có đại tu lại nội thất
không mà trông cũng không đến nỗi nào.
Chị khoác tay thằng cu con, cười
cái liếc cái, núng na núng nính đi vào cổng, chợt thấy mình, chị cười rất tươi,
nói, ui em, mắt chị chớp chớp, hình như chị cố nhớ tên, rồi cười cái nữa, cái
miệng nói hát sân khấu quen rồi, uốn đi uốn lại hình số tám, nói, em mới dzô đa
em.
Biết chị quên tên, mình nói em là
Lập đây mà. Chị cười to, nói chời ơi, Nguyễn Quang Lập sao chị không nhớ được.
Chị nhìn mình cười cười, vuốt má
một cái, cái miệng lại uốn đi uốn lại hình số tám, nói, em mới dzô đa em! Mình dạ
rồi chào, bắt tay thằng cu. Chị nói, bạn trai chị đó.
Mình nghĩ bụng chị 65 tuổi rồi, có khi
67, thằng cu chưa đầy 25 tuổi, nó đổ cả chai xì dầu chắc cũng ngấm khô hết
trơn, tự nhiên phì cười, ngoảnh lại đã thấy chị khoác thằng cu đi vào quán,
không hề mời mình một câu lấy lệ.
Gần hai chục năm trước chị ra miền
Trung diễn, đoàn vào trước, chị ở lại thăm người bà con, gặp mình chị nói, em
tổ chức cho chị ở đây vài sô. Mình nói, mình chị diễn làm sao? Chị nói được hết,
chị hát vo, không cần đàn đóm. Chị cần tiền mua cái xe Mẹc cho thằng con, kiếm
mãi vẫn chưa đủ.
Rạp mượn không, mình hăng hái cổ
động, quảng cáo ầm ầm. Tên tuổi chị nổi như cồn, dân chúng nghe tiếng đến coi
đông nghìn nghịt.
Công nhận chị diễn hay, một mình làm một
chương trình hai tiếng đồng hồ rất sôi động, thỉnh thoảng chị lại dừng lại nói
nỗi đau quê hương, mảnh đất thân thương, kiên cường vân vân,.. dân chúng thích
lắm vỗ tay rần rần.
Chị đứng trên sân khấu cười cười
nói nói. Mọi người yêu cầu chị hát bài này bài nọ, chị hát hết. Hát xong, chị
lại hỏi chừ hát bài chi? Lúc đó trông chị sao mà dễ thương thế.
Không biết chị thu được mấy tiền,
chắc nhiều. Mình chỉ chăm chăm chờ chị thanh toán lại ít tiền để trả công mấy
đứa làm quảng cáo, bán vé, bảo vệ nhưng không thấy chị nói gì.
Sáng sau chị ghé qua nhà, cứ tưởng chị nói bao
nhiêu tiền phục vụ cho chị gửi. Nhưng không. Chị chỉ ôm mình hôn đánh chụt lên
trán, miếng uốn hình số tám, nói ,cảm ơn em chai nhìu nhìu à nghen, rồi chị đi.
May phục vụ đêm diễn là mấy đứa
bạn, chúng nó không được xu nào cũng không thắc mắc gì, không thì phải mất nửa
năm lương mới có thể trả xong món ngu phí kia.
Tưởng chị đi rồi hoá ra chị quay
lại, hớt hơ hớt hãi nói, Lập ơi chị không có dzé... chị không có dzé. Hỏi ra mới
biết chị muốn vé nằm, ở đây chỉ còn vé ngồi. Mình phải gọi điện vô Huế, nhờ
người nọ người kia mua được cái vé nằm, rồi lại thuê xe chở chị vô Huế.
Chị lên tàu, mình thở phào nhẹ nhõm
như trút một gánh nặng. Ra cửa ga, cô bé mình nhờ mua vé hỏi tiền vé. Mình nói
em không hỏi tiền chị ấy à, ngộ nhỡ không gặp anh thì sao? Nó bảo nói chị rồi,
chị nói có gì cứ hỏi anh Lập. Ngao ngán.
Mình nghĩ bụng tính chị vậy sao cua
được thằng cu con đẹp trai thế nhỉ? Nhìn vào nhà hàng thấy chị cụng ly với nó
mỉm cười e lệ, rồi ngúng nguẩy đấm thằng cu, vùng vằng, môi dẩu mắt liếc.
Mình đi qua mâm chị, chị nhìn thấy nhưng không quan tâm, vẫn ngúng
nguẩy, môi dẩu mắt liếc với thằng cu con.
Chiều đến đài truyền hình, gặp chị
vừa thu cái gì đó đi ra, chị mỉm cười tươi tắn, miệng uốn hình số tám, nói, em
mới dzô đa em. Tối đến 5b Võ Văn Tần xem kịch, lại gặp chị, bữa nay học trò chị
có vai, chị lại mỉm cười tươi tắn, miệng uốn hình số tám, nói, em mới dzô đa em!
Rút từ Bạn văn 1
0 nhận xét:
Đăng nhận xét