Nguyễn Hoa Lư
Một chiều thứ Bảy, khoảng 3 giờ,một người bạn gọi điện đến, giọng thoảng thốt,
Bọ Lập vừa bị an ninh bắt quả tang, nhốt rồi! Tôi nhảy vô mạng. Quả không sai.
Bỏ nhà, vô quán rượu giải
sầu. Ồn ào, ngậu xị, tiếng chém gió rào rào. Thiên hạ tranh nhau lên án quan lại,
lớn tiếng chỉ mặt điểm tên từng con sâu trong bầy sâu nhung nhúc. Ôi, cái sự
“quả tang” của bọ Lập chưa biết nó như thế nào chứ quanh tôi, có vẻ toàn là người
của thế lực thù địch cả.
Uống chán, gục mặt ngủ.
Mơ một giấc mơ lạ. Cả kinh thành buổi sáng mai lanh lảnh tiếng rao của lũ trẻ
bán báo:
Bọ Lập Quê Choa bị nhập kho rồi đây! Ai mua báo đây!
Chủ chiếu rượu nổi tiếng nhất xứ An Nam bị bắt quả tang!
Câu nói cuối cùng trước khi rời khỏi nhà của Bọ Lập là gì, xin mời
mua báo!
Hành trình của một nhà văn từ cõi chết đến một chiếu rượu với hàng
trăm ngàn view mỗi ngày đây!
Nhà toán học Ngô Bảo Châu đã nói gì khi nghe tin Bọ Lập bị nhập
kho?
Con thuyền chuyên chở sự thật và tự do của Bọ Lập gặp tai ương!
Báo đây… ai báo đây… Bọ Lập đây….
Hồi còn con nít, xem bộ
phim về Nguyễn Văn Trỗi, hơn 40 năm trước, chẳng nhớ gì, chỉ nhớ cảnh đám trẻ
con bán báo Sài Gòn, quấn tờ báo có hình anh hùng Trỗi quanh đầu, chạy khắp
hang cùng ngõ hẻm… Báo chí An Nam chưa lúc nào sống động mãnh liệt như thuở đó!
Buổi sáng, tỉnh dậy trong quán rượu, tôi lảo đảo
đi ra quán báo, vét tiền mua cả mấy chục tờ. Đọc qua mấy tờ báo, tối sầm mặt. Cảm
giác bị lừa. Thời nay, mỗi ngày mua hai tờ báo là quá dư thừa. Các tin nhạy cảm,
các báo đều dẫn theo một nguồn, với phong thái giống nhau, điềm tĩnh và nghiêm
trang. “Ông nguyễn Quang Lập, sinh… hộ
khẩu thường trú… hành vi vi phạm pháp luật…”.
Lại bỏ nhà đi nhà một kẻ
mộng du. Qua “phố đông người vui”, ra ngoại thành yên ả. Bước chân vô định, chợt
tim thót lại, nhói đau. Kia, nhà người yêu cũ. Thấy một lũ con nít nhem nhuốc,
đói quắt queo nhưng giống nàng như tạc. Than ôi.
Mình nói với ta mình hãy còn son
Ta đi qua ngõ thấy con mình bò
Con mình những trấu cùng tro
Ta đi gánh nước rửa cho con mình
Một lũ con nheo nhóc, còn
nàng thì đang ngụm lặn đâu đó trên thành phố, làm ô sin. Tôi ôm những đứa con của
nàng, bất chợt đốn ngộ! Ấy là về những dòng tin ngắn trên báo chí xứ An Nam
này.
Nhà văn Hemingway có thuật
viết gọi là kỹ thuật tảng băng trôi. Một tảng băng đang trôi kia luôn mang theo
cái phần chìm không nhìn thấy được phía dưới mặt nước. Những con chữ trên trang
viết cũng vậy, nó phải chuyên chở đến người đọc cái phần chìm khổng lồ của sự
việc và cuộc sống. Theo cách đó thì báo chí An Nam lóng rày đã đạt đến đỉnh cao
của nghệ thuật tảng băng trôi Hemingway rồi vậy!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét