Từ khi đi làm việc đến giờ mình được
làm việc với ba ông sếp, đó là Hoàng Phủ Ngọc Tường, Văn Lợi và Nguyễn Thắng
Vu, cả ba mình đều coi như anh trọng như
thầy, họ cũng coi mình như thằng em thân thiết, đó là một diễm phúc không phải
ai cũng có được.
Mình về làm việc ở Nhà xuất bản Kim
Đồng năm 1996, bỏ báo Văn Nghệ về đấy
vì với 800 ngàn của báo Văn nghệ
không đủ nuôi vợ con, Kim Đồng hứa trả cho mình ba triệu đồng/ tháng, đơn giản
chỉ có thế thôi. Nhiều bạn bè ngạc nhiên lắm, nói, sao mày lại về Kim Đồng?... Mày
mà về Kim Đồng a? Bây giờ nghĩ lại quả là bàn tay số phận đã chìa ra đúng lúc,
từ ngày về Kim Đồng mình thật sự đổi đời.
Khi mình về đấy thì Kim Đồng đã qua
kì hoạn nạn, đang đến kì thịnh vượng, chứ trước đó thì gay go lắm. Mấy anh quen
sống trong bao cấp đến khi cơ chế chuyển đổi, Nhà nước bắt phải tay làm hàm
nhai, không anh nào không lúng túng, có anh chết yểu ngay từ đâu, Kim Đồng cũng
thế. Ai đời thuả một NXB trung ương mà giám đốc phải vay tiền nhân viên để in
sách, sách bán không được càng vay càng khốn. Hình ảnh tổng biên tập Bùi Hồng
phải bày cả chiếu sách bên Bờ Hồ, ngồi chồm hổm bán lẻ từng cuốn một… đến chết
cũng chẳng ai quên.
Anh Vu nhận chức giám đốc đúng thời
kì đó, anh bày đủ trò, xoay xở đủ kiểu, hết chuyện tranh ba chiều đến Tôn Ngộ
Không cử động, vẫn không sao ngoi qua được cơn bĩ cực. Một ngày đẹp giời anh được
một người từ Thái Lan về giới thiệu cuốn Đôremon, nói cuốn bày bán chạy lắm.
Sách Nhật đọc từ sau ra trước, lóại truyện tranh comic được làm như phim, lâu
nay xứ Việt chỉ quen tranh trên lời dưới, chưa ai biết tí gì về ngôn ngữ loại
truyện tranh này, thành ra nhìn vào như nhìn cái hũ nút, chẳng ai hiểu gì cả.
Nhiều người khuyên nên bỏ, ta không
hiểu làm sao trẻ con hiểu được, làm chẳng biết có bán được không khéo không ôm
cục nợ vào thân, lại còn tiếng Nhật tiếng nhéo bản quyền bản kéo, mệt lắm. Nhưng
anh Vu quyết làm, đó là quyết sách đúng đắn nhất của đời anh, đẩy Kim Đồng một
bước lên tiên, đưa Nguyễn Thắng Vu trở
thành nhà làm sách số 1 của ngành Xuất bản.
Sách bán chạy không ngờ, số lượng tăng
vùn vụt hàng ngày, từ năm bảy ngàn lên đến năm bảy vạn, cuối cùng dừng lại con
số 20 vạn. Anh Vu nhiều lần véo vào đùi thử xem đang mơ hay là thật, một bước
lên tiên quả thật còn hơn cả một giấc mơ, bây giờ nhớ lại chuyện này anh hãy
còn rất xúc động.
Mình về Kim Đồng buổi sáng, buổi trưa
anh gọi vào phòng, đưa cho ba triệu, nói em cầm lấy mà mắc cái điện thoại, mình
nói em mắc rồi mà. Anh cứ dúi vào tay nói thì cứ cầm đi, anh em trong cơ quan đều
có suất ba triệu mắc điện thoại cả, nhưng em mới về thì chưa được tiêu chuẩn
ấy. Kể ra anh bảo văn phòng cấp cho em cũng được, nhưng như thế không hay, anh
em mình cùng làng phải giứ ý. Khi đó mình mới biết anh cùng làng với mình, nhà mình anh biết
không sót người nào, lại còn chơi thân với ông anh cả, về sau lại biết anh còn
có họ hàng xa với mình nữa.
Được vài ngày anh lại gọi vào đưa
cho hai triệu, nói anh thấy dáng mày mặc áo da đẹp lắm, mua một cái mà dùng.
Mình kiên quyết nói không, anh nhìn mình rưng rưng, nói thì cứ coi như anh mày
cho mày, có gì đâu.
Mình áy náy quá kể chuyện này với
anh Nam (Trần Đình Nam), con rể cụ Nguyễn Huy Tưởng, anh Nam cười khì khì, nói, ôi anh cho tao nhiều lắm, cho mày thế đã ăn thua gì. Sau này thì biết trong cơ
quan ai có chút khó khăn anh đều giúp đỡ cả, chẳng cứ gì mình. Anh thuộc típ
trọng người tài, đám văn trẻ Trần Đức Tiến, Trần Kì Trung, Đỗ Quang Hạnh, Bùi
Chí Vinh… gặp lần nào anh đều dúi tiền vào túi.
Số anh hình như sinh ra để bao bọc
người khác. Hồi chiến tranh anh phải nuôi một đàn cháu lắt nhắt lít nhít đứa
mất mẹ đứa bố chết. Cái thời đói khổ vô
biên, thêm một miếng ăn không hề đơn giản, một mình anh kéo một đoàn tàu há mồm
cả con lẫn cháu mười mấy đứa, ai nhìn cũng phát sợ. Đến thời đổi mới, cháu con đứa
nào cũng ăn ra làm nên, NXB Kim Đồng đến kì phát đạt thì anh lo bao bọc người
ngoài.
Có lẽ không có cơ quan nào dám nuôi
100 bà mẹ Việt Nam anh hùng như Kim Đồng, cũng chẳng nhà xuất bản nào dám xây
cả chục cái trường học như Kim Đồng, chưa kể hàng ngàn suất học bổng Đôremon,
hàng chục thư viện lớn nhỏ các xã vùng sâu vùng xa. Thực ra Kim Đồng chả giàu,
có chút của ăn của để chứ chả giàu, ối cơ quan giàu gấp năm gấp mười Kim Đồng
chẳng ai làm như anh.
Mình ngồi với Nguyễn Nhật Ánh lần
nào cũng vậy, nói chuyện loanh quanh một hồi thế nào cũng lại cũng nói chuyện
anh Vu. Chưa thấy ai Ánh quí và phục như anh Vu. Ánh viết văn, thành đạt văn chương
trước khi gặp anh Vu nhưng có thể nói chắc rằng nó chỉ trở thành đại gia văn
học thiếu nhi khi và chỉ khi gặp anh Vu.
Ít ai chăm sóc khách hàng tỉ mỉ, cụ thể đầy thái độ trân trọng và thân thiết
tựa người nhà như anh Vu, Ánh vượt qua kì hoạn nạn cũng một phần có sự giúp đỡ
của anh. Bộ Kính vạn hoa đã đưa
Nguyễn Nhật Ánh lên nhà văn có số lượng bạn đọc lớn nhất trong lịch sử văn học
nước nhà, trong đó có công của anh Vu không nhỏ, nếu không muốn nói là rất lớn.
Tuồng như trời sinh Nguyễn Thắng Vu
ra để làm sách thiếu nhi, anh nghiện làm sách đến độ có lẽ chỉ trừ khi ngủ là
anh không nghĩ về sách. Bất kì lúc nào anh cũng nghĩ về sách, nói về sách, anh
nói say sưa không biết chán kể từ tuổi ba mươi cho đến gần tuổi tám mươi rồi
vẫn cứ nói. Mỗi năm nhà Kim Đồng cho ra cả nghìn đầu sách, không cuốn nào anh
không chăm chút từng ly từng tí, một cái lỗi kĩ thuật bé tí cũng làm anh mất
ngủ..
Anh Nam nói, anh Vu nghiện sách thiếu nhi hơn
người ta nghiện thuốc phiện. Mình gật đầu cái rụp, nói, đúng đúng!.... Bây giờ nếu
ai đó cấm anh Vu nghĩ về sách thiếu nhi
thì anh chết ngay tức khắc chẳng cần bệnh tật gì.
Mình bị anh phạt một triệu khi biên
tập cuốn Bí mật hồ cá thần của Nguyễn Quang Thiều vì để sai lỗi chính tả quá
nhiều. Bị phạt nhưng mà sướng chỉ vì nghe anh nói đúng một câu: : “Nếu không
biết tôn trọng trẻ em thì đừng làm sách trẻ em”. Bị phát nặng, bị mắng cũng dữ
nhưng cuối ngày anh lại gọi vào nhét vào túi cho một triệu, nói mày giỏi nhưng
chớ có chủ quan nghe em. Cái nhìn thắm thiết của anh đến bây giờ mình hãy còn
nhớ.
Gần tết nghe tin anh Vu ốm, mình
chạy đến viện Việt Xô thăm, nhìn mặt anh tái xanh hơi lo lo. Anh nói cười vui
vẻ, nói chỉ bị xơ phổi thôi, bác sĩ nói chỉ cần uống loại thuốc gì đó một viên
5 triệu, ngày hai viên, một tháng là khỏi.
Mình trêu anh, nói bác nhiều tiền
như quân Nguyên, miễn sao lành bệnh thôi chứ một viên 5 triệu thì xúc phạm bác
qúa. Anh cười khà khà, nói uống thuốc này phải tuyệt đối kiêng hút thuốc, thèm
thuốc chết được, giá có thuốc nào chữa lành bệnh mà vẫn được hút thuốc thì viên
10 triệu cũng chơi.
Mình
cười tươi nhưng nói thật, rất xúc động.
Anh năm nay đã 77 tuổi rồi, suốt đời chẳng ăn
uống chơi bời gì, chỉ ba chén nước chè, cà phê với thuốc lá. Cả ba thứ đó cấm
nữa thì quá tội cho anh. Chợt nhớ đến anh Phùng Quán, cả đời không được chén rượu
ngon, đến khi có rượu hảo hạng thì ốm nặng không được uống.
Anh ngồi với mình suốt buổi chiều,
anh nói liên tục, nói nhiều đến nỗi mình phải về để anh nghỉ, nếu còn ngồi đấy
anh vẫn cứ nói. Cũng như cả trăm lần khác anh chỉ nói chuyện sách, tuyệt không
nói chuyện gì khác, đôi khi ngồi như con gà rù hễ ai nhắc đến chuyện sách anh
lại bừng tỉnh nói say sưa, đôi mắt già nua vẫn lấp lánh nhiều ước vọng.
Rút từ Bạn văn 1
0 nhận xét:
Đăng nhận xét