Chân dung
Các nhà
thơ thường hay rượu, mười người thì có chín anh yêu rượu như con quí mồi như
vợ. Chuyện say sưa của họ nhiều lắm, kể mãi không hết được, chỉ xin kể ra một
số chuyện vui vui.
1.Trần Vũ Mai say
Trong số
các nhà thơ chết vì rượu, Trần Vũ Mai được nhiều người thương nhất. Thơ anh hay
đã đành, anh còn nổi tiếng là một biên tập viên đỡ đầu cho nhiều cuốn sách nổi
tiếng ra đời.
Trường ca
Ở làng Phước Hậu của anh
đến nay lớp trẻ 10 đứa thì 9 đứa không biết, nhưng nó là trường ca bề thế nhất,
đúng chất trường ca nhất, trước đó chỉ là những bài thơ dài, nhờ vậy đã mở ra
tạm gọi một trào lưu trường ca ra đời sau 1975.
Nói thật,
mình đọc các trường ca nổi tiếng sau này, hầu hết đều ảnh hưởng trường ca Ở
làng Phước hậu, ít nhất về cấu trúc.
Trần Vũ
Mai chết khi anh ngất ngưởng về nhà, đi qua đầm sen, tưởng đất bằng, cứ thế
bước xuống và chết chìm đến hai ngày sau người ta mới biết.
Hôm trăm
ngày của anh, mình có lên viếng mộ. Một nấm mồ nằm trong ruộng trũng, nước hảy
còn lỏng bỏng, thật thương. Anh em mỗi người một chai rượu rưới lên nấm mộ của
anh, đứng yên mấy phút rồi về, lòng ai nấy buồn tanh.
Anh nát
rượu sớm quá, chỉ hơn 40 tuổi đã nát. Hôm mình ở quê ra, anh vớ được mình lập
tức kéo vào quán. Chén đầu anh còn nói Nguyên Quang Lập giỏi, mày tài đó em.
Chén sau đã hỏi mày tên đéo gì em nhỉ. Chừng 4 chén anh đã đứng không vững, lè
nhè nói mày viết cái cứt gì em, văn hay thơ?
Người ta
say đâu thì say, họp chi bộ cũng phải đàng hoàng tí chút, anh không. Sáng sớm
ra cửa nhà nghĩ bụng dứt khoát mình không say để họp chi bộ, nhưng khốn nạn đến
cửa Nhà Xuất bản Tác phẩm mới ( nay là nxb Hội nhà văn) còn sớm, thế là ghé vào
quán nước chè, mua chén rượu trắng, chỉ một chén thôi là ngà ngà, lại làm thêm
chén nữa, chén nữa... đến khi vào họp anh vặt vẹo như thằng chết rồi, cứ tranh
phần phát biểu, không cho ai nói.
Điên tiết
người ta đòi khai trừ anh ra khỏi Đảng. Chị Xuân Quỳnh giãy nãy nói này này,
quần chúng không phải là cái hố rác để các anh ném mấy thằng đảng viên hư hỏng
xuống đâu nhé. Chị Lê Minh Khuê nói đúng đúng, mấy ông đảng viên hư hỏng muốn
đi đâu thì đi, không cho xuống quần chúng.
2.Trúc Cương say
Trúc Cương còn nát rượu sớm hơn Trần Vũ Mai,
chén đầu còn nhớ mình làm thơ, chén sau thì chẳng nhớ nữa, nói tao làm đéo gì
quên rồi, nhưng tao thừa nhận tao tài.
Còn nhớ
đại hội nhà văn lần thứ IV, anh uống đâu về, vào hội trường. Trên diễn đàn anh
L. đang phát biểu cái gì đó chung quanh đề tài xây dựng nền văn học nước nhà tiên tiến, hiện đại đậm đà bản sắc dân
tộc.
Anh L.
nói rất hăng, nhìn phong thái, lời ăn tiếng nói y hệt ông bộ trưởng, không phải
thằng đầu nậu sách. Anh Cương giật micro, nói tôi có ý kiến, thằng
nào làm tổng thư kí cũng được hết, trừ ông L. kia, đ. mẹ tôi nói xong.
Uống rượu
say, nằm đâu không nằm cứ nhè cầu thang bộ nằm vắt ngang. Chị em lên xuống cầu
hét ầm anh vẫn không dậy, nói tụi mày mặc váy bước qua anh đi, để anh nhìn cái,
tội.
Nhà xuất
bản văn hoá anh em hiền lành, vừa thương vừa nể anh nhưng đến lúc không chịu
được nữa. Họp kiểm điểm anh hoài.
Họp nhiều
đến nỗi vừa bước vào cuộc họp, chưa biết ngô khoai gì anh đã nói tôi có ý kiến
các đồng chí đúng, đồng chí nào cũng đúng, chỉ mình tôi sai thôi, say thì sai,
đúng quá còn gì nữa.
Mọi người
ấn cổ anh ngồi xuống, anh trì lại, vẫn nói: tôi là dân, dân thì phải sai các
đồng chí mới có việc làm chứ, dân mà đúng các anh lấy ai mà kiểm điểm!
3. Đỗ
Hoàng say
Bây giờ
Đỗ Hoàng hay say, sắp nát rồi. Ngồi uống với anh bây giờ ngại lắm. Xưa anh đáng
yêu hơn nhiều, say lên thì ba hoa tao đọc ngược tiếng Nga, đọc ngược tiếng Hán,
thế thôi. Được cái bạn bè mắng thì biết nể sợ, ngồi im.
Một hôm
ngồi uống rượu nhà anh Tường ( Hoàng Phủ Ngọc Tường). Anh Tường nhìn cái bản đồ
Việt Nam, con Bê Lim ( con gái anh Tường) treo trên tường, nói các ông coi hình
đất nước mình giống cô gái đang múa quạt không.
Mọi người
ồ lên giống giống. Người nói cái đầu tóc kìa, người nói cái tai đó, rồi tranh
nhau chỉ chỏ cái cổ đó, cái ngực đó, cái eo đó.. Đỗ Hoàng
nhảy lên tùm hum trước cái bản đồ, che mắt mọi người, soi đi soi lại cái bản
đồ.
Ngô Minh
nói Đỗ Hoàng tránh ra cho người ta coi. Đỗ Hoàng nói khoan, để tôi coi cái lỗ
rốn đất nước mình nó nằm ở đâu.
4. Mai Văn Hoan say
Mai Văn
Hoan ngồi nhậu từ đầu buổi đến cuối buổi không nói câu nào, ai nói gì cũng gật
gật, uống nhiều mà ăn cũng dữ.
Thời xưa
nghèo khổ, thấy Mai Văn Hoan phá mồi thì xót lắm, có hôm rủ nhau nhậu còn dặn
nhau: Đừng kêu thằng phá mồi, nhớ nghe chưa.
Nhưng
ngồi đâu Mai Văn Hoan cũng mò tới được. Tài.
Anh say
chỉ có hai việc, một là đọc thơ, đọc triền miên bài này sang bài khác không cho
ai đọc; hai là khóc, nói đi nói lại cả cái đất nước ni tao không thương ai cả,
tao chỉ thương mạ tao với mạ Hải Kì thôi. bác Giáp tao không thương, bác Tôn
tao cũng không thương, tao chỉ thương mạ tao vớí. mạ Hải Kì thôi.
Ngày xưa
nói vậy còn kiêng kị lắm, anh thì cứ nói đi nói lại, nói rất to bác Giap cả
nước thương rồi, mạ tao ai thương, chỉ tao thương mạ tao. Ngô Minh nói thôi
biết rồi, nói nhỏ thôi mi, công an bắt chết chừ. Anh điên lên nói càng to hơn
răng bắt tao, tao nói tao thương mạ tao
, răng bắt tao?
Thằng nào
thằng nấy sợ xanh mặt.
Sáng sau
tỉnh, kể cho anh nghe, anh sợ lắm. Thỉnh thoảng lại gọi điện hỏi: Này, nghe
tình hình gì không, có ai nói gì không.
Nhưng khi
say anh lại khóc nói cả cái đất nước này tao không thương ai hết, tao chỉ
thương mạ tao với mạ Hải Kì thôi.
Rút từ Bạn văn 1
0 nhận xét:
Đăng nhận xét