Chân dung
Mấy hôm nhờ thằng Khoa một việc,
chẳng biết nó giúp được không mà không thấy điện thoại nhắn tin gì, đầu óc cứ
lởn vởn thằng Khoa, chẳng làm ăn gì được cả. Thằng Đ. đang ở Đà Nẵng nhắn tin
nói khéo không nó lại cuội đấy.
Chả phải, nó giống mình, chỉ tếu
táo mấy chuyện ba lăng nhăng, đụng chuyện nghiêm túc thì không bao giờ.
Lại kể Chuyện không có trong sự thật in ở Văn nghệ Quân đội tháng 7-1996
(hình như thế), anh Huân (Nguyễn Trí Huân) anh Đỉnh ( Trung Trung Đỉnh) đang đau đầu, họp hành kiểm điểm lia xia, nó
gặp mình, nói, ông viết sai có một từ mà làm khổ ông, khổ cả chúng tôi. Mình hỏi
từ nào, nó nói, cái ông nhân vật trong truyện đếch phải chính khách.
Mình giật mình thấy nó nói đúng,
nhưng truyện đã in ra rồi, biết làm sao. Họp hành ở đâu, nó cũng chê mỗi hai
chữ chính khách ấy thôi, tuyệt không nói thêm gì cả.
Khác với cái ông Z. gặp mình ở cổng Văn nghệ
Quân đội thì vỗ vai nói không có gì đâu, Lập yên tâm, tụi mình biết cách làm
cho mọi chuyện ổn thoả mà. Nhưng vào gặp anh Huân thì nói tôi vừa đuổi thằng
Lập đi rồi. Từ nay cấm cửa mấy thằng khốn nạn ấy.
Ngày đầu mới gặp thằng Khoa, nó vỗ
vai nói: Ông tài! Đang sướng thì thấy nó vỗ vai cái ông bên cạnh nói: Ông tài! Sáng sau đến cổng Hội Nhà văn, gặp nó đứng với cái ông văn chương nhạt hoét, vỗ
vai nói: Ông tài! Từ đó nó khen gì, mình cũng cười nhạt nhạt, gật gật đầu qua
chuyện, kì thực bỏ ngoài tai hết.
Một hôm đi ăn cơm bụi với nó, nó
lôi truyện ngắn mình ra bình, chuyện này hay chuyện kia dở cứ vanh vách, mình
ngạc nhiên quá trời. Hoá ra nó có hai cách vỗ vai, một của anh Khải ( Nguyễn Khải), một của
nó.
Hiếm ai nổi tiếng như cồn bền bỉ
bốn, năm chục năm như nó. Mình gặp mười người thì có sáu người không biết mình
là thằng nào, hai người nghe cái tên, xem cái mặt trên ti vi thì nhớ vậy thôi
chứ chẳng biết viết cái gì, hai người còn lại thì may ra có một người biết mình
viết văn, còn lại cứ Đời cát… Đời cát nhắc hoài nhắc huỷ, mệt bã
người. Nó thì mười người nhớ cả mười, ít nhất cũng nhớ được một đôi câu thơ nó.
Kinh.
Mình về quê khoe với tụi bạn là
chơi thân với nó. Tụi bạn bỉu môi xì, nói, bốc phét! Mày mà quen được Trần Đăng
Khoa, lại còn chơi nữa, cứ làm như tụi tao ngu lắm.
Tưởng mấy ông "thần đồng" như nó thường lơ ngơ, nói trước quên
sau, hoá ra không phải. Hôm vợ thằng Phong dạy trường Trưng Vương gọi điện cho
mình, nói 20/11 này anh làm sao mời được Trần Đăng Khoa về nói chuyện cho em
với. Mình có hai thằng con học ở đó, cô giáo nhờ bố bảo cũng không dám chối.
Mình gọi điện cho nó, nó nói như không: Ai chứ
bố đã bảo thì tôi phải đi chứ. Mình nghi nghi, nó khét tiếng nói chuyện thơ,
những ngày lễ lạt cả trăm nơi mời, nếu có nhận lời cũng phải khó khăn lắm, chứ
nhận phát nhẹ tênh kiểu này dễ ăn cứt với nó lắm.
Sáng sau mình đến, thấy sân trường
cả ngàn em đang ngồi, các cô thầy giáo
ngồi đầy hai dãy ghế, mặt ai nấy vô cùng háo hức, nhưng không thấy nó đâu, gọi
điện nó không nhấc máy, lo thắt ruột.
Nghĩ bụng mình phải liều chết chữa
cháy rồi ném một mớ tục tĩu vào mặt nó, cạch đến già không chơi với nó nữa. Hoá
ra nó đến, cười cái xoẹt nói, tắc đường! Rồi đủng đỉnh đi vào, tương một phát
hai giờ không nghỉ, chỉ uống đúng ngụm nước, cả ngàn em nhỏ sung sướng ngây ngất.
Mình thở phào nhẹ nhõm nói, cảm ơn
ông quá, nói thật tôi tưởng ông không đến, nó cười nhẹ tênh, nói ,ông không biết
tôi quí ông à.
Thằng Khoa nói chuyện thơ phải tôn
nó lên bậc thiên tài. Xuân Diệu cũng nổi tiếng nói chuyện thơ nhưng mình nghĩ
Xuân Diệu viết lách thôi, nói chuyện thì chán ốm, buổi nào cũng giống buổi nào,
quanh đi quẩn lại chỉ một bài, tóm lại ông đi khoe ông chứ chẳng phải đi nói
chuyện.
Thằng Khoa khác, nó biết trộn nhuần
nhuyễn chuyện ba lơn với chuyện nghiêm túc, chuyện thơ với chuyện đời, thỉnh
thoảng nhả ra mấy nhận xét rất quái.
Một hôm thằng Bùi Chí Vinh nói, chiều nay tao
với thằng Khoa nói chuyện ở trường Công Đoàn, mày đến xem tao đấu với nó. Mình
không đi, chiều gặp thằng Vinh hỏi nó đấu thế nào, Vinh cười khì nói, thua... đú
má.
Nói chuyện với giáo viên, học sinh
đã sẵn lòng ngưỡng mộ rồi, không tính làm gì. Nói chuyện với mấy ông công chức
nửa mùa, chuyện gì cũng ta đây biết cả, đến
nghe mày nói thế nào thôi. Thế mà chỉ sau mười phút thằng Khoa làm mấy
vị này nghiêng ngả cả, tài!
Một hôm nghe nó hẹn đi nghe nói
chuyện với hội ngườì mù, bụng nghĩ thằng này chắc điên nhưng cũng dò theo nó
xem thế nào. Vào hội trường thấy lặng ngắt, có ai thấy gì đâu mà chào với vỗ tay.
Thế mà sau hai tiếng nó dừng, các vị người mù vây lấy nó, kẻ cầm tay, người sờ
lưng vô cùng cảm động. Mình phục lăn nó luôn.
Vào Thanh Hoá, buổi sáng nói chuyện
với tỉnh uỷ, lúc đầu mấy ông ngồi cho phải phép, vừa nghe vừa nói chuyện riêng,
sau mười phút bỗng im phăng phắc, có ông còn lấy sổ ra ghi chép. Mình ngồi sau
mấy ông, họ rỉ tai nhau nói, ông Khoa này tầm cỡ uỷ viên trung ương, he he.
Buổi chiều nói chuyện với với trại
thương binh, cả mấy trăm người, công
thần có, bất mãn có, lớp một có, đại học có, có cả một phần ba thương binh tâm
thần, không cẩn thận, nói hớ một câu là vỡ mặt liền. Thế mà không, nó cứ nói
tưng tửng nhưng ai nấy càng nghe càng say. Một nữ thương binh bỗng đứng vụt lên
kêu to: Cảm ơn đồng chí nhà thơ Trần Đăng Khoa! Rồi bưng mặt khóc hu hu. Hi hi... gtài đến
thế là cùng.
Chị L. xưa văn công tỉnh rất xinh
đẹp, nghe Khoa nói chuyện, rỉ tai hỏi mình, ông Khoa có vợ chưa? Mình nói chưa. Chị bảo, tôi cũng vừa bỏ chồng, ông làm mối tôi đi. Mình nói, hồi sáng bà còn kêu
ông Khoa bẩn nổi tiếng mà, khéo không phải lấy đũa gắp chim ông ấy đấy. Chị nói kệ, gắp thì gắp, tôi cũng phải kiếm miếng
thiên tài đã.
Rút từ Bạn văn 1
0 nhận xét:
Đăng nhận xét