Chuyện ở phố hàng Thùng- Kỳ 1

Kịch bản điện ảnh

Ngõ nhỏ nối thông hai mặt phố chạy dài hun hút, lúc nào cũng thiếu sáng. Ngõ hẹp đến nỗi nếu có hai người đi ngược chiều  thì một người phải đứng nghiêng sát tường cho người kia đi. Đầu ngõ bên này là phố Thuốc Bắc chuyên bán thuốc bắc, thuốc Tây, cùng rất nhiều hàng buôn vặt hàng tạp hóa. Đầu ngõ bên kia là phố Hàng Thùng, chuyên gò hàn đồ gia dụng bằng tôn, nhôm, sắt. Ngõ này xưa là biệt thự của một tư sản Hà Nội đã cuốn gói vào Miền Nam sau hiệp định Giơ-ne-vơ 1954, chính phủ thu hồi biệt thự này, ngăn ra nhiều căn hộ cho cán bộ công nhân viên chức của Thành phố. Sau nhiều năm tháng mua đi bán lại các căn hộ, bây giờ ngõ có chừng hai mươi căn hộ, mỗi căn hộ có diện tích không quá 20m2. Ngõ chứa đủ các hạng người, loại công dân có thu nhập thấp, họ là dân tứ xứ về Hà Nội sinh sống.

            Căn hộ nhà ông Tường ở gác hai, chừng 20m2, có gác xép bằng gỗ chứa 9 nhân khẩu.
Chuyện xảy ra ở thập niên 90 thế kỉ 20.
 1. Nội-Căn hộ ông Tường- Sáng sớm.
 Căn hộ tối đen, cả nhà đang ngon giấc. Chuông đồng hồ réo.
 Từ đống chăn ở góc phải sàn nhà, một bàn tay gầy guộc tòi ra, hướng về chiếc đồng hồ để bàn đặt ở góc tường, tắt chuông.
Ông Tường( off)
  ( Gọi khẽ, giọng ngái ngủ)
                                    Na ơi! Na…
Từ trong đóng chăn bên trái sàn nhà, Na cựa quậy rồi ngồi dậy, cô vươn vai ngáp một cái rõ dài.
Na mười sáu tuổi, mặt đẹp, mắt luôn luôn mở to. Một gương mặt trong vắt, lúc nào cũng như đang cười. Na nhìn về phía đống chăn bên phải sàn nhà.
 Đống chăn cựa quậy, ông Tường lồm cồm ngồi dậy. Ông bật ngọn đèn quả nhót, màu đỏ. Môt vệt sáng đỏ quạch từ ngọn đèn quả nhót loang ra khắp phòng. Ông Tường ngồi lên ghế cạnh chiếc bàn nhỏ, kê ở góc tường, lấy cái điếu cày, thông nõ. Ông tra thuốc, châm lửa kéo một hơi dài.
Tiếng điếu cày rền vang như một tiếng còi thổi gắt.
Ông Tường ngồi yên há miệng, khó thuốc lào tuôn cuồn cuộn. Ông Tường chừng sáu mươi tuổi, người nhỏ , gầy, mặt xương, mắt sâu, lông mày rậm. Ông là bố của ba người con trai trong nhà và bé Na.
Sau tiếng rít thứ hai của điếu cày, ở góc tường bên phải, trong đống chăn tòi ra một đôi chân trần mập mạp, trắng bóc của một phụ nữ. Lát sau Sinh ngồi dậy. Sinh chừng ba mươi tuổi, mập, phốp pháp, một gương mặt khá dâm đãng, môi dày, miệng rộng, bộ ngực lúc nào cũng muốn làm đứt cúc áo. Chị là con dâu trưởng, làm nghề vệ sinh công cộng.
Sinh mặc váy ngắn, nhầu nhĩ, chống gối đứng dậy.
Sinh
 Mấy giờ rồi bố?
Ông Tường
                           Sáu.
 Sinh vùng dậy đi thẳng vào toilet. Từ đống chăn bên phải gốc tường, Hùng ngồi bật dậy. Hùng đi ra cửa, nhảy lên thanh gỗ bắc ngang cửa kéo tay hít thở. Hùng ba mươi lăm tuổi, bộ đội phục viên, chồng Sinh, con trai cả của ông Tường, hành nghề xích lô.
Ông Tường lấy chai nhựa đựng thuốc bắc, rót vào soong nhỏ, đặt lên bếp điện. Xong, ông bật chiếc ti vi Samsung đen trắng. Ti vi đang đưa tin tình hình chiến sự Mỹ tiến công IRắc.
Ông Tường thắp hương, cắm lên bàn thờ treo phía trên chiếc bàn nhỏ. Trên bàn thờ là chân dung một người đàn bà chừng bốn mươi tuổi, đó là vợ ông.
Sinh bế bé gái hai tuổi đặt bô, chị lau mặt cho nó.
                                                      Sinh
                           Con gái mẹ ăn gì? ( Với Hùng) Anh Hùng ăn gì, xôi hay phở?
  Hùng không trả lời, vừa kéo tay vừa hít thở, mặt hướng về ông Tường.
                                                      Hùng
 Mỹ có ăn thịt được IRắc không bố ?
                                                      Ông Tường
  Biết được.
Hùng kéo thêm một hai cái nữa rồi nhảy xuống, vui vẻ đến chỗ ông Tường lấy điếu cày, xoi nõ, tra thuốc.
Sinh xách ăng gô đi ra cửa, quay lại với Hùng.
                                                      Sinh
                           Ăn gì… anh Hùng!
Hùng tuồng như không nghe Sinh rít một hơi dài, ngồi tựa vào tường, há mồm nhả khói ra.
                                                      Hùng
                                                (Nói trong khi đang say thuốc lào. )
Bố ơi…IRắc chắc chết bố ạ.
Sinh lườm Hùng, bỏ đi.
Cắt qua
2. Nội- Lối ngõ, Cầu thang- Sáng sớm
Cửa căn hộ ông Tường trổ ra đầu cầu thang. Na đứng tì tay vào lan can  nhìn xuống gầm cầu thang. Bà già tám mươi tuổi, mọi người vẫn gọi là bà Tư, già yếu hom hem., tai nghễnh ngãng. Mái tóc bạc trắng, rất đẹp. Bà sống dưới gầm cầu thang, tài sản chỉ có một cái hòm sắt to dài, rỉ rét vừa dùng làm giường vừa cất đồ đạc.
Bà Tư đang xếp chăn chiếu, cho vào hòm. Bà cầm cái ghế nhỏ lệt bệt đi ra đầu ngõ, mặt phố Thuốc Bắc.
Na cúi xuống nói với.
                                                               Na
                                    Chào bà Tư.
Bà Tư quay người ngửa mặt, không thấy ai.
                                                               Na
                                    Cháu Na đây mà.
Bà Tư quay người ngửa mặt, không thấy ai.
Na nhăn răng cười
Cắt qua
3. Nội- Căn hộ ông Tường- Sáng sớm.
 Từ trên gác xép, vợ chồng Sơn kẻ trước người sau tụt xuống thang sắt treo móc từ gác xép xuống sàn nhà. Sơn là con trai thứ hai của ông Tường, khoảng ba mươi tuổi, hành nghề giáo viên, người ốm yếu, trắng nhợt. Vợ Sơn là Lan, gương mặt phúc hậu, trắng hồng bầu bĩnh. Cô làm nghề bán thuốc Tây dạo. Vốn liếng chỉ trong cái mẹt thuốc Tây.
 Lan chào bố, đi qua đứa bé gái, bẹo má nó rồi chui thẳng vào toilet.
 Na bê nồi sắc thuốc bắc xuống, rót vào bát.
 Sơn sà vào chỗ ông Tường và Hùng, lấy điếu cày cẩn thận xoi nõ.
Sơn
                                    IRắc có chết không bố?
Sơn rít điếu cày, say, ngồi không vững, ngước lên thấy bát thuốc bắc Na chìa trước mặt, anh xua tay. Na vẫn đứng bưng bát thuốc chìa ra trước mặt Sơn.
                                                                        Ông Tường
                                                                        (Với Sơn)
Uống đi.
  Sơn bưng bát thuốc, uống từng ngụm nhỏ.
  Na đi xếp chăn chiếu cho cả nhà.
                                                               Ông Tường
                                                                        (Với Sơn)
                                    Mày bỏ thuốc lào đi, uống thuốc mới có tác dụng.
  Lan từ toilet đi ra, đứng chải tóc trứớc tấm gương nhỏ treo ở tường, nghe ông Tường nói, cô quay mặt lại xem phản ứng của chồng.
 Sơn cúi mặt uống không nói gì.
Cắt qua
4. Nội- Căn hộ ông Tường- Ngày
 Na vào nhà nhanh nhẹn xếp chăn màn trên sàn, xong, cô leo lên gác xép. Gác xép được chia ra thành hai ngăn, phân cách bằng tấm ri đô mỏng, có thể nhìn thấy bóng người lờ mờ ở ngăn bên kia.
 Na xếp chăn chiếu ở ngăn bên này, cô nhìn tấm ri đô. Tấm ri đô giật giật theo từng nhịp ngắn. Ngăn bên kia một khối mờ đang chuyển động nhẹ nhàng. Na ngồi quay lưng lại, vội vàng xếp chăn chiếu.
Ngăn bên kia, Nguyên đang làm tình với vợ. Nguyên hai mươi lăm tuổi, con trai thứ ba của ông Tường, công nhân cơ khí, đẹp trai, to khỏe vâm váp. Vợ Nguyên là Liên, hành nghề thêu ren, nhận hàng về làm ở nhà. Cô có gương mặt như trẻ con, lúc nào cũng tươi rói. Họ trùm hết chăn lên người, mặt Nguyên áp sát mặt Liên, hai tay Nguyên bịt kín miệng Liên.
 Na tụt xuống thang sắt, vặn to hết cỡ volum ti vi rồi đi ra. Tivi đang chương trình ca nhạc, bài hát đang nhẹ nhàng du dương bỗng rống lên rất chối tai.
Lan vội vàng quờ mẹt thuốc Tây đi ra  cửa. Sơn uống vội bát thuốc rồi nhảy đại vào toilet. Ông Tường ngồi thẳng, tư thế thiền, mắt nhắm nghiền.
 Đứa bé gái ngồi bô trố mắt nhìn ông Tường.
 Cắt qua
5. Nội-Lối ngõ, cầu thang-Sáng sớm.
  Lan lật đật từ đầu ngõ đi vào, cũng vừa lúc một cánh cửa căn hộ tầng trệt mở ra, suýt đập vào đầu Lan. Lan giật mình lùi lại. Một thanh niên mặt mày hầm hố đi ra. Đó là Tó, ba mươi tuổi, vô công rồi nghề, ăn chơi lêu lỏng.
Tó đứng chặn ngang lối Lan vào. Anh nhìn Lan từ đầu đến chân,lại nhìn từ chân đến đầu.  Lan có vẻ ngượng. Tó mỉm cười nghiêng người nhường lối cho Lan.
 Na đi xuống cầu thang. Gặp Lan giữa cầu thang.
                                                               Lan
                                    Vợ chồng chú Nguyên dậy chưa?
                                                               Na
                                    Em không biết.
 Lan chạy ngược lên cầu thang. Cô đừng chần chừ giây lát rồi xô cửa bước vào, lát sau cầm hộp Decolgen lật đật đi ra, lật đật lao xuống cầu thang.
 Mãi cúi đầu chạy, Lan va vào Tó, cô giật mình nhảy lùi. Tó mỉm cười nghiêng người cho Lan đi. Lan đi qua Tó. Tó vỗ nhẹ vào mông Lan.
Lan không thèm phản ứng, tất tả đi ra mặt phố Thuốc Bắc.
Cắt qua
6. Nội- Lối ngõ, mặt phố Thuốc Bắc- Sáng sớm.
Na lẩn thẩn đi ra mặt phố Thuốc Bắc. Hầu hết các căn hộ hai bên ngõ tầng trệt đã mở cửa. Na tha thẩn đi và nhìn hết căn hộ này đến căn hộ khác.
  Căn hộ Bà Hàng Mã. Cả phòng chất đầy mặt nạ. Bà Hàng Mã to như cái bồ, trắng bóc, ngực to đùng, vươn lên đế tận cổ và tràn xuống đến gần rốn. Bà ngồi dạng háng giữa đống mặt nạ, vén quần tới tận bẹn, vươn vai ngáp dài.
 Căn hộ Vợ Chồng Giáo Viên. Hai vợ chồng đang soạn lại bàn ghế chuẩn bị đón học trò. Họ còn trẻ, chừng bốn mươi tuổi nhưng đã gầy yếu, hom hem.
 Căn hộ Ông Hàng Kèn. (Đối diện căn hộ Vợ chồng Giáo Viên). Ông Hàng Kèn lùn tịt, đen trũi, mặc quần cọc, nằm ngủ vùi giữa sàn nhà. Năm thằng con trai để trần trùng trục nằm nghiêng ngửa ngang dọc quanh ông. Trần nhà lủng lẳng những chiếc kèn đồng vừa mới làm xong.
 Căn hộ Vợ Chồng Hưu Trí.  Đôi vợ chồng già đang tập thể dục,vợ vừa đi những  đường quyền vừa hít thở, chồng  nằm sấp chống tay hít thở. Một chú bé ba tuổi, đứng ở cửa, bắt chim đái vọt ra ngõ. Na dừng lại đợi chú bé đái xong mới đi qua.
 Căn hộ Giáo sư Bê (Đối diện căn hộ Bà Hàng Mã). Na dừng lại trước cửa căn hộ giáo sư Bê. Cánh cửa khép kín. Ngoài cửa có tấm giấy đề : “Giáo sư Bê chỉ tiếp khách có hẹn trước”.
Na gõ cửa. Khúc gỗ tròn nhét chặt vào lỗ đục giữa cửa được rút ra. Na dí mắt vào lỗ cửa. Giáo sư Bê đầu hói, đeo kín lão, mặt mày hom hem, áo quần đông- xuân, tất chân tất tay bịt kín toàn thân đang nhìn Na qua lỗ tròn.
Giáo sư Bê
  Một bánh bao trứng cút, nhá.
 Giáo sư đút tiền qua lỗ cửa. Na cầm tiền đi ra ngõ. Giáo sư lấy khúc gỗ tròn bịt lỗ cửa. Lát sau cái bịt lỗ cửa lại rút ra. Mồm giáo sư choán cả lỗ cửa.
                                                      Giáo sư Bê
                           Na ơi! Còn thừa tiền mua cho ông hai gói thuốc lào.
Na
                                Vâng.
                                                      Giáo sư Bê
Còn thừa nữa mua cho ông gói tăm, mua hẳn hai gói luôn. Nhớ Na nha!
Na
                                    Vâng.
 Na đi về phía phố Thuốc Bắc. Tó đứng giữa lối ngõ, đưa tay chặn lại. Na trố mắt nhìn Tó. Tó kéo cổ áo Na cúi nhìn ngực Na một cách sỗ sàng. Na hất tay Tó, cúi xuống luồn qua dưới tay Tó đi ra. Tó vỗ vào đít Na một cái thật mạnh, khiến Na giật nẩy.
                                                     
Chà, mông con này nẩy rồi!
Na chạy ù ra mặt ngõ.
 Một đoàn trẻ con cấp một cắp cặp chen nhau đi vào.
Cắt qua
 7. Ngoại-Mặt phố Thuốc Bắc-Sáng.
Vỡ òa ra tiếng xe cộ, tiếng rao bán hàng rong, tiếng còi thổi gắt. Phố Thuốc Bắc tấp nập người đi lại.Tất cả hàng thuốc Bắc đều mở cửa.Vỉa hè đầy những người bán rong đồ ăn sáng, hàng nước chè và những người bán thuốc Tây.
Bà Tư ngồi ở cửa ngõ, sát lối vào. Bà cầm cối giã trầu, tay giã trầu nhưng mắt lơ đễnh nhìn phố phường.
Na đi ra, nhìn bà Tư mỉm cười.
Bà Tư
                                    Mấy giờ rồi?
 Na cười cười không nói gì, đi thẳng về những hàng ăn bán rong. Tó đi ra, đứng tựa tường ngay cửa ngõ, rút thuốc hút.  Bà Hàng Mã bưng bát phở đi vào.
Bà Tư
                                                (Với Bà Hàng Mã)
Mấy giờ rồi?
  Bà Hàng Mã không trả lời, đẩy nhẹ Tó ra một bên rồi lật đật đi vào. Tó mất đà, suýt ngã vào bà Tư.
                                                      Bà Tư
(Với Tó)
 Mấy giờ rồi?
                                                (Dí sát mồm vào tai bà Tư)
Còn đúng một ngàn giờ nữa….bà ạ.
                                                               Bà Tư
                                    Lâu thế à?
                                                     
                                    Vâng. Chết khó lắm, bà đừng có tưởng bở.
Tay bưng bát bún, tay xách túi ni lông đựng bánh bao, thuốc lào, tăm, Na ngửa mặt lơ mơ đi vào trên vỉa hè, dáng đi của người vừa đi vừa ngủ.
Cắt qua
8. Nội-Lối ngõ, căn hộ Ông Hàng Kèn-Sáng
  Tiếng trẻ con đồng thanh đọc bài vang vang.
 Căn hộ Ông Hàng Kèn. Ông hàng kèn mở cửa, nhìn sang căn hộ  Vợ chồng Giáo Viên vẻ khó chịu, đóng cửa cái rầm.
Cắt qua
9. Nội- Lối ngõ, căn hộ Giáo sư Bê- Sáng
 Giáo sư Bê lấy bông nhét tai cẩn thận, rồi đi về phía cửa. Ngoài cửa. Khúc gỗ tròn được rút ra, mồm giáo sư dí sát lỗ tròn.
Giáo Sư Bê
                           Na ơi! Na…
 Na lật đật đi về phía căn hộ Giáo Sư.
Cánh cửa căn hộ Giáo Sư hé mở, Na tuồn túi ni lông đựng bánh bao vào. Cánh cửa lập tức khép lại. Giáo Sư nhìn Na qua lỗ tròn.
Giáo sư Bê
                           Thừa bao nhiêu tiền lẻ, ông cho hết mà mua quà, nha!
Na
 Cháu mua hết rồi, còn đâu?

Giáo sư Bê
Hết rồi à?
Na
                           Vâng.
Giáo sư Bê
Hết rồi thì ông cảm ơn, nha!
 Giáo Sư lấy khúc gỗ, nhanh chóng nút cái lỗ tròn ở cửa.
Cắt qua
10. Nội- Lối ngõ, căn hộ Ông Hàng Kèn- Sáng
Tiếng kèn đồng nổi lên, lúc đầu còn thưa thớt, sau nhiều dần, to dần.
Bà Giáo Viên  mở cửa, tất tả đi về phía căn hộ Ông Hàng Kèn.
Căn hộ Ông Hàng kèn. Ông Hàng Kèn đang thử kèn. Thỉnh thoảng lại phồng mồm trợn mắt thổi. Bà Giáo Viên nhón chân nhìn qua cửa sổ.
Bà Giáo Viên
Ông ơi,  be bé cho các cháu làm bài.
Ông Hàng Kèn
                                               (Nói nhẹ nhàng, vẻ lịch lãm)
Tại kèn kêu chứ tôi có kêu đâu? Chị không thấy mồm tôi câm như hến đây à?
Bà Giáo Viên
                           Ông ơi …ông chịu khó im cho một giờ…
                                                  Ông hàng kèn
Chị ơi, tôi làm quần quật hai bốn tiếng mới đủ cơm nuôi các cháu….
  Bà Giáo Viên bực mình, đóng cửa sổ cái rầm, hầm hầm đi về căn hộ của mình.
 Cắt qua
11. Nội- Căn hộ ông Tường-Sáng.
 Sơn kê cái bàn gỗ xếp nhỏ, ngồi bệt giữa nhà, chấm bài. Đứa bé gái đang nghịch đồ chơi. Na ngồi đối diện với ông Tường, mắt mở to nhìn ông Tường. Ông Tường rít điếu thuốc lào, thong thả mở cuốn sách dày cộp, đen sì ra đọc.
                                                      Ông Tường
                                                            (Đọc rỉ rả)
Lữ Thúc Giản nói: Ăn cơm, chưa nhai chớ nuốt ngay; đi đường, chưa xem xét chớ đi ngay; đối với người chưa kén chọn, chớ kết bạn ngay. Lời nói, chưa nghĩ ngợi chớ nói ngay; công việc, chưa nghĩ ngợi chớ làm ngay.
 Na nhìn không chớp vào miệng khô héo của ông Tường đang khép mở, tuồng như Na chỉ chú ý cái miệng khép mở của ông Tường, chứ không quan tâm những gì ông Tường đọc.
Sơn thỉnh thoảng ngước lên nhìn ông Tường, vẻ sốt ruột.
Từ trên gác xép, Liên tụt xuống thang, mặt mày tươi rói.
                                                      Liên
                             Con chào bố!
Dứt lời, Liên chui tọt vào toilet tắm, lát sau đã nghe Liên khe khẽ hát. Ông Tường vẫn không ngẩng lên, vẫn rỉ rả đọc.
                                                        Ông Tường
Trâu Nam Cao nói : Người ta đối với sự việc, nếu trong lòng có dục vọng thì sinh phiền phức, không dục vọng thì sẽ giản dị; người ta xử trí sự việc, nếu trong lòng có dục vọng thì khó, không  có dục vọng thì dễ….
Sơn
Bố ơi, em con có biết gì đâu mà bố đọc!
                                                          Ông Tường
                           Chữ không học được thì phải học đức chứ con.
                                                        Sơn
                                                (Cúi mặt, lầu bầu)
         Học đức đâu phải học thế, bố…
  Ông Tường lại đeo mục kỉnh, rỉ rả đọc.
                                                      Ông Tường
Người ta xem xét người ngoài, nếu trong lòng có dục vọng thì tối tăm, không có dục vọng thì sáng suốt…
 Từ trên gác xép, Nguyên vén ri đô, nhô đầu ra.
                                                      Nguyên
                           Mày hiểu gì không Na?
  Na quay lại nhìn Nguyên, nhoẻn một nụ cười ngớ ngẩn.
Nguyên
( Với Sơn)
                           Anh Sơn, xưa bố dạy tụi mình, đạo khả đạo…cái  gì nhỉ?
                                                        Sơn
                           Đạo khả đạo phi thường đạo.
                                                      Ông Tường
 Đạo khả đạo vô thường đạo.
                                                               Sơn
                           Phi với vô thì cũng rứa chứ bố!
                                                      Ông Tường
                                                         (cười nhạt)
 Thế mà mày cũng đi dạy thiên hạ.
Nguyên nhảy ùm xuống sàn nhà.
                                                      Nguyên
Gạo khả gạo phi thường gạo! Con vừa lĩnh một mớ tiền thưởng đây bố.Trưa nay con khao cả nhà một bữa tiết canh lòng lợn mệt nghỉ!
  Liên mở cửa toilet, đi ra.
                                                      Liên
                           Anh Nguyên, chả cá! Bố thích ăn chả cá!
                                                      Nguyên
                           Chả cá thì chả cá, xong ngay!
                                                      Ông Tường
                           Tiết canh lòng lợn đi, bỏ lâu ngày cũng thèm.
 Bé Gái
 Con ăn kem cơ!
   Liên bế xốc bé gái lên.
                                                      Liên
                           Ừ, mặc kệ cả nhà tiết canh lòng lợn, thím cháu mình đi ăn kem.
Chợt có tiếng kèn đồng thổi vang vang, đồng thời là tiếng trẻ con đọc bài như gào rú.
                                                      Nguyên
                           Rồi! Mỹ, IRắc lại đánh nhau!
  Na vụt chạy ra khỏi nhà.
Cắt qua
 12 . Nội-Lối ngõ, mặt phố Thuốc Bắc -Sáng
Căn hộ Vợ chồng Giáo Viên vang vang tiếng trẻ  đọc bài. Lũ trẻ đồng thanh gào to, gần như hét. Cửa sổ căn hộ Ông Hàng Kèn chìa ra năm chiếc kèn đồng. Năm đứa con trai Ông Hàng Kèn mắm môi mắm lợi thổi kèn.
Na vụt xuống cầu thang, đi về phía căn hộ Ông Hàng Kèn và Căn hộ hộ Vợ chồng Giáo Viên
Ầm ĩ tiếng trẻ con gào và tiếng kèn. Tất cả cửa của các căn hộ trong Ngõ lập tức đóng lại.
Na hết nhìn căn hộ Ông Hàng Kèn lại nhìn căn hộ Vợ chồng Giáo viên.
Tó chậm rải tiến tới, anh đứng giữa hai căn hộ, vỗ tay to ba tiếng.
                                                
                                                    (Quát)
                           Có câm đi cả không!
 Lập tức năm cái kèn đồng rụt vào, im tiếng. Tiếng trẻ con gào cũng tắt.
                                            
Hàng xóm láng giềng không biết nhường nhịn nhau thì biến đi! Biến cả đi! Điếc tai ông.
 Tất cả im re, không ai lên tiếng.
Tó lại chậm rãi đi ra mặt ngõ Thuốc Bắc, đứng dựa tường hút thuốc.
Cắt qua
13. Nội- Lối ngõ, mặt phố Hàng Thùng- Ngày
Na tha thẩn đi ra phía mặt ngõ Hàng Thùng. Chợt đầu mặt ngõ Hàng Thùng, một thanh niên đang cố đẩy xe chở đầy hai sọt than cám vo viên đi vào ngõ. Đó là Lâm, mười tám tuổi, chuyên làm và bán than cám vo viên. Lâm đen như củ súng,  gương mặt phúc hậu, nom có vẻ như đần.
Ngõ chật, hai cái sọt than kẹt cứng hai vách tường Ngõ. Lâm rán sức đẩy xe. Chiếc xe đạp chở than không hề nhúc nhích. Na đứng trố mắt nhìn Lâm.
Lâm lại gò lưng đẩy xe ba bốn lần. Lâm ngước lên thấy Na.
                                                      Lâm
                                    Giúp anh mấy!
 Na tới, kéo ghi- đông xe đạp. Cả Na và Lâm ra sức kéo xe, xe vẫn không nhúc nhích.
Lâm bốc ba viên than chìa ra trước mặt Na.
                                                      Lâm
                                    Giúp anh mấy!
 Na nhìn Lâm, chần chừ giây lát rồi đỡ mấy viên than đi về phía Giếng Trời.
Giếng trời là khoảng trống giữa ngõ, dùng để thông khí cho cả ngõ, là khoảng nghỉ ngơi cho cả ngõ. Một khoảng đất trống chừng mười mét vuông, tràn ngập nắng. Ở đấy có vòi nước chung cho cả ngõ, mọi người ra lấy nước, giặt giũ ở đấy. Xung quanh đặt mười mấy bếp than của các gia đình trong ngõ. Cầu thang gác hai đi thẳng xuống giếng trời.
Na đặt mấy viên than cạnh một bếp lò rồi lật đật đi ra. Lâm lại đưa cho Na mấy viên, Na lại bê chạy vào. Than đã được bóc hết. Lâm kéo xe không vào Giếng Trời.
 Lâm quan sát số than Na đã sắp vào các bếp, cẩn thận đếm số than đặt bên cạnh các bếp rồi ngước lên nhìn Na.
                                                      Lâm
                                    Cảm ơn nha!
 Mặt Na không  hề thay đổi.
                                                      Lâm
                                    Em cũng ở đây à?
 Na vẫn đứng nhìn Lâm.
Lâm
                                    Em không nói được à?
 Na vẫn không hề thay đổi nét mặt.
Lâm đã cột xong sọt, đẩy xe về phía mặt ngõ Hàng Thùng.
Na chỉ tay về phía mặt ngõ Thuốc Bắc.
                                                      Na
                                    Đi lối kia rộng hơn.
 Dứt lời, Na chạy ù lên cầu thang. Lâm ngơ ngác nhìn theo Na.
Cắt qua
 14. Nội- Lối ngõ, giếng trời- Ngày.
 Một lúc mười mấy bếp than đều đỏ lửa, khói than bốc lên trắng mờ. Các bà các chị
 trong ngõ đều quây quần bên bếp than, làm cơm. Họ vừa thổi cơm, vừa rửa rau, làm cá thịt ngay bên vòi nước ở giếng trời.
Na  tay dắt  Bé Gái, tay cắp nách rổ rau từ gác hai đi xuống giếng trời. Na tới vòi nước rửa rau, đứa bé đứng bên nghịch nước. Bà Hàng Mã đang nhặt rau. Bà Giáo Viên xách giỏ thức ăn ngoài phố đi về.
                                                            Bà Hàng Mã
                                    Chợ có cá tươi, chị không mua à?
                                                      Bà Giáo Viên
Tươi đâu mà tươi, chị. ướp lạnh hết. Nhà tôi sợ đồ ướp lạnh  lắm chị ạ.
  Bà Hưu Trí  bê nồi từ căn hộ của mình chạy ra.
                                                      Bà Hưu Trí
                                    Này, biết không? IRắc vừa bắn cháy một  trực thăng Mỹ.
                                                        Bà Giáo Viên
                                                      (Cười he he he )
Tôi đã bảo mà!..Đừng có đùa với ông Hút-xen.
 Liên trong bộ đồ tím mỏng tươi tắn từ gác hai đi xuống.
   Liên
 (Với Na )
                                    Na, ra phố mua cho chị túm hành!
 Na cầm tiền, dắt đứa bé đi ra phố.
                                                      Liên
(Với Bà Hưu Trí)
Biết bắn cháy thật không, bác? Hay nó hết xăng tự rụng?
Bà Hưu Trí
                                    Ti vi đưa tin sáng nay đàng hoàng.
 Liên
 Bác ơi ti vi thì ti vi . Bác còn nhớ bài này không? (Hát) “Hơ dô trên đất này có cụ già bắn rơi máy bay hết xăng…”
Mọi người cười, Bà Giáo Viên lại cười he he he.
                                                      Bà Giáo Viên
Còn câu này nữa (Hát): Huân chương không lấy đâu, các cụ lấy thịt trâu dễ chia!
 Dứt lời Bà Giáo Viên cười he he he. Mọi người cười hùa theo.
Cắt qua
  15. Ngoại-Phố Thuốc Bắc-Ngày.
Na cầm túm hành, dắt bé gái tha thẩn đi trên hè phố, cô ngửa mặt lơ mơ vừa đi vừa ngủ.
Phía đầu phố, Lâm chở hai cái sọt không đi tới. Na trông thấy. Cô đứng lại, ngóng theo Lâm. Lâm dần đi qua mặt Na. Na cứ đứng vậy ngóng theo Lâm.
 Lan ngồi bó gối sau mẹt thuốc Tây, mặt ngóng ra đường.
 Một tốp Quản lý thị trường và Công an tiến vào phố. Nháo nhác tất cả. Các bà hàng ròng quảy gánh cong đít chạy.
 Lan bưng mẹt thuốc le te chạy vào Ngõ, đứng ở cửa Ngõ ngóng ra xem chừng tốp Quản Lý thị trường và Công an.
Na bừng thức. Cô và bé gái vẫn đứng yên theo dõi Lâm giữa sự nháo nhác của hè phố.
 Một người đạp xe đạp chở bong bóng bay đi qua mặt Na.
 Bé gái rời tay Na đi theo chiếc xe đạp chở bong bóng, Na không hề hay biết.
 Khi Lâm khuất hẳn, Na ngửa mặt lơ mơ đi về ngõ.
  Lan vẫn đứng thập thò ở đầu Ngõ. Thấy Na một mình đi về, Lan trợn mắt nhìn Na.
                                                      Lan
Bé Bống đâu rồi?
  Na ngơ ngẩn nhìn Lan.
                                                      Lan
                             Cháu đâu? Vừa nãy chị thấy em dắt bé Bống đi chợ cơ mà?
  Na vẫn trố mắt nhìn Lan.
                                                      Lan
                           Trời ơi, mày thả cháu đi đâu rồi?
 Na sực tỉnh, quay lại nhìn hè phố rồi vứt túm hành chạy ngược trở lại. Lan đặt cái mẹt thuốc cạnh chân bà Tư.
                                                      Lan
                           Bà Tư trông hộ cháu.
  Nói đoạn, Lan te tái chạy theo Na.
Na đi giữa hè phố, ngơ ngẩn ngó ngược ngước xuôi. Na đi bước xuống lòng đường, cứ giữa lòng đường mà đi. Một chiếc xe đạp ngáng chân Na. Na ngước lên. Lâm ngồi trên xe, toét miệng cười.
                                                      Lâm
                                    Đi đâu anh chở đi.
 Na trố mắt nhìn Lâm.
                                                      Lâm
                                    Em tìm gì à?
  Na vẫn không nói, cứ ngửa cổ nhìn Lâm.
Lan( Off)
                                    Na! Na ơi!
Na ngoái lại. Lan dắt Bé Gái đứng trên vỉa hè, vẫy Na lia lịa.
                                                      Lan
                                    Bống đây rồi! Bống đây rồi!
 Na đi về phía Lan, thỉnh thoảng lại ngoái lại nhìn Lâm. Một chiếc taxi đỗ kít trước mặt Na. Na giật mình lùi lại. Người lái xe taxi mở cửa bước ra, túm lấy cổ áo Na.
                                                      Taxi
                                    Mày là người hay lợn, hả?
 Lâm lật đật chạy tới.
                                                      Lâm
                                    Em tôi đó, thả ra!
 Taxi buông Na hầm hầm đi về xe.
                                                      Lâm
                                                    (Với Na)
                                      Đi đi em, cẩn thận.
Na đi nhanh lên vỉa hè, chạy ù tới phía Lan.
Lâm đạp xe đi, vừa đi vừa ngoái cổ nhìn Na. Thỉnh thoảng anh bắt gặp Na ngoái lại nhìn mình.
Cắt qua
 16. Nội-Căn hộ ông Tường- Đêm khuya.
 Căn hộ tối đen. Mọi người chìm trong giấc ngủ.
  Gác xép. Lan nằm mở mắt nhìn lên trần nhà. Sơn nằm cạnh. Anh khẽ quay lại, ôm riết Lan vào lòng. Lan háo hức vò tóc Sơn. Họ hôn nhau. Sơn cầm tay Lan nhét vào quần mình. Lan kiên trì khởi động cho Sơn.
  Sàn nhà. Na đang nằm ngủ chợt bừng dậy. Na ngồi im lìm trong đêm. Góc sàn nhà bên trái, ông Tường nằm ngủ, mồm há hốc, ngáy rất to. Góc sàn nhà bên phải, vợ chồng Hùng Sinh nằm quay lưng ngủ say sưa.
Na khẽ mở cửa đi ra khỏi căn hộ.
Cắt qua
17. Nội- Căn hộ ông Tường- Đêm khuya
Lan từ gác xép tụt xuống, gần như rơi xuống nền nhà. Cô ngồi tựa vào  thang sắt, trân trố nhìn vào khoảng không đen đặc. Lát sau cô lẳng lặng chui vào toilet.
  Gác xép. Sơn trần như nhộng, ngồi bó gối trong màn. Anh tì cằm vào gối, mắt ngước lên trần màn.
 Toilet. Lan khỏa thân ngồi bó gối bất động dưới vòi hoa sen. Chùm nước sáng trắng tưới lên mình Lan dưới ánh đèn đỏ quạch.
 Cắt qua
18. Nội- Lối ngõ, căn hộ Bà Hàng Mã, căn hộ Giáo sư Bê- Đêm khuya.
 Na tha thẩn đi dọc lối Ngõ, cô dừng lại trước những căn hộ mở cửa sổ, nhìn vào.
 Căn hộ vợ chồng Giáo Viên. Ông bà Giáo Cấp Một nằm xoay lưng lại với nhau, cong queo như hai con tôm héo giữa sàn nhà.
 Căn hộ Bà Hàng Mã. Bà Hàng Mã mặc yếm, quần cộc nằm dạng chân tay giữa sàn nhà. Một mặt nạ úp lên mặt, một mặt nạ úp lên bẹn. Xung quanh bà là vô số các mặt nạ.
 Căn hộ Giáo sư Bê. Na lấy ngón tay đẩy nút gỗ chèn lỗ tròn ở cửa. Nút gỗ rơi. Na ghé mắt nhìn vào phòng Giáo sư Bê. Giáo sư ngủ ngồi, lưng dựa vào tường. Ông vẫn không rời chiếc kính cận, mồm há to thở một cách yếu ớt. Quanh ông đầy những sách vở dày cộp.
 Na đi ra mặt phố hàng Thùng. Khu phố vắng, trống rỗng, im lìm.
Cắt qua
19. Nội- Lối ngõ, gầm cầu thang- Đêm khuya
 Na quay trở lại đi về phía cầu thang.
 Gầm cầu thang. Bà Tư đang ngồi xếp từng chồng tiền Đông Dương. Bà đếm đi đếm lại chồng này đến chồng khác. Na đứng sau lưng bà từ lúc nào. Bà Tư quay lại, thấy Na, bà giật mình vội vàng quơ tiền vào lòng.
                                                      Na
                                             (Ghé sát vào tai bà Tư)
                           Tiền gì bà?
                                                      Bà Tư
                           Tiền của bà.
 Na cầm một xấp tiền lên, lập tức bà Tư giật lại.
                                                      Na
                           Đông Dương là cái gì ạ?
                                                      Bà Tư
                           Là tiền. Tiền của bà.
 Bà Tư nhích lại sát Na, ghé vào tai Na nhưng nói rất to.
                                                      Bà Tư
                                                               (vẻ bí mật)
                           Cháu đừng mách với ai nhá!
                                                      Na
                           Vâng. 
                                                      Bà Tư
 Không phải tiền của bà. Ông bảo bà cất cho ông.
 Na
Vâng.
                                                      Bà Tư
  Nhà này cũng của ông đấy. Ông có mười nhà ở Hà Nội kìa.
                                                      Na
  Ông đi đâu bà?
Bà Tư
  Ông đang trốn trong Sài Gòn.
                                                      Na
                              Sao trốn ạ?
Bà Tư vội vàng bịt miệng Na lại, mắt nhớn nhác nhìn quanh.
 Bà Tư
                                                      (Vẻ bí mật)
                             Việt Minh về, Việt Minh về nhiều lắm.
Mắt Na tròn xoe
Cắt qua
 20. Ngoại-Mặt ngõ  phố Thuốc Bắc-Ngày.
 Lâm chở hai sọt đầy than vo viên đang rẽ vào phố thuốc Bắc.Lâm xuống xe, đẩy xe lên vỉa hè, chiếc xe nặng, lúc nào cũng như sắp đổ.
Lâm mỉm cười nhìn bà Tư đang ngồi ở đầu Ngõ.
Lâm
                           Bà!
                                                      Bà Tư
Mấy giờ rồi?
 Lâm cho xe tì vào hông, vén tay xem đồng hồ cẩn thận.
                                                      Lâm
                                                (Nói to, gần như quát vào tai bà Tư)
 Tám giờ kém hai bảy phút bà ạ.

                                                            Bà Tư
                           Thế à, lâu nhỉ?
                                                      Lâm
                           Vâng.
 Lâm hì hục đẩy xe vào Ngõ.
 Cắt qua
21. Nội- Lối ngõ, giếng trời- Sáng.
 Lâm đẩy xe đến giếng trời. Na ngồi ở bậc lên xuống cầu thang từ lúc nào. Thấy Na, Lâm toét miệng cười. Na cũng mỉm cười với Lâm. Lâm dựng xe. Lần lượt gắp than vo viên đặt cạnh mười mấy cái bếp than. Na ngồi nhìn Lâm làm việc, mắt không chớp. Thỉnh thoảng Lâm ngoái lại nhìn Na mỉm cười, Na cũng mỉm cười, mắt long lanh trông thật đáng yêu.
Lâm đã đặt xong than cho các bếp, anh vặn vòi nước rửa tay. Anh bệt tay ướt vào quần, lấy chiếc bánh mì kẹp thịt, quay lại phía Na.
Lâm
   Em ăn không?
Na lắc đầu. Lâm bẻ đôi chiếc bánh mì, đi đến đưa cho Na.
                                                      Lâm
                           Ăn đi, bánh mì bà Béo, ngon lắm.
 Lâm ngồi xuống cạnh Na, bẻ bánh ăn nhuồm nhàm.
 Lâm
                           Ăn đi.
 Na ăn. Họ ăn bánh mì, thỉnh thoảng nhìn nhau mỉm cười.
                                                      Lâm
Bánh bà Béo ngon, nhỉ? (Na gật đầu) Có thêm trứng cút, ngon phải biết, nhỉ? (Na gật đầu.)
Anh tên Lâm. Em tên gì?
                                                      Na
                           Na.
Liên từ trên gác hai đi xuống, cô rón rén lại gần hai người, lấy tay xô đầu hai người va vào nhau đánh cộc.
                                                      Liên
                           Tình tứ quá nhỉ!
 Liên cất tiếng cười trong trẻo chạy đi.
Liên đi trong lối Ngõ. Tó đứng giữa lối ngõ. Liên đi qua Tó. Tó thò thay vuốt nhẹ mông Liên. Liên không nói gì, bất ngờ co chân đá hất ngược vào hạ bộ Tó. Tó ôm mặt nhăn nhó. Lâm và Na trông thấy, cả hai nhăn răng cười.
Lâm đứng dậy đẩy xe đi. Na cứ đứng trơ nhìn theo Lâm. Lâm chợt quay lại, thấy Na đang nhìn mình.
                                                      Lâm
                           Có đi chơi với anh không?
 Na mỉm cười lắc đầu.
Lâm
Anh đi đây
 Lâm đẩy xe ra khỏi ngõ, mặt phố Hàng Thùng. Na đứng một lúc rồi vùng chạy đuổi theo Lâm.
 Mặt ngõ phố Hàng Thùng. Na dừng lại đầu mặt ngõ, đứng nhìn theo Lâm. Bóng Lâm đen sì đang luồn lách giữa đường phố đông đúc.
 Cắt qua
22. Nội- Lối ngõ, giếng trời- Ngày.
 Giếng trời lại đông đúc. Các bà các chị lại quây quần xung quanh những chiếc bếp than. Na cũng có mặt ở đó. Cô giúp Liên rửa rau.
Bà Hưu Trí, bà Hàng Mã, Bà Giáo Viên từ ngoài phố xách làn đi vào. Họ đổ rau, cá ra rá rửa quanh vòi nước.
                                                        Hưu Trí
Mọi người biết không, báo đăng đêm qua cả thảy  bảy vụ hiếp dâm.
                                                      Bà Giáo Viên
                                                                  (kêu lên)
Gớ-ớm!
Bà Hưu Trí
Toàn con gái mười sáu mười bảy bị cả thôi.
 Bà Giáo Viên
                                                            (Thở hắt ra)
                           Ôi  dà…thời buổi loạn.
Bà Hàng Mã
Cha tiên nhân chúng nó chứ, mình thế này thì chẳng có ma nào nó hiếp cho.
                                                      Bà Giáo Viên
Ừ hé- é!.
 Và bà cười he he he. Mọi người cười hùa theo. Vừa lúc ông Tường từ cầu thang đi xuống.
                                                      Bà Hưu Trí
                           Có ông Tường đó kìa.
                                                      Bà Hàng mã
                           Ôi dào…đái ướt quần rồi còn mong gì nữa .
 Bà Giáo viên cấp một lại cười he he he. Mọi người cười hùa theo. Liên ngồi cúi mặt cười thầm. Ông Tường giả tảng như điếc thong thả đi ra phố.
                                                      Bà Giáo Viên
                           Ông chẳng nghe gì đâu. Lúc nào cũng như trê  mây, nhẩy!
                                                        Bà Hưu Trí
Ừ, đầu óc rặt mỗi kinh dịch. Toàn quẻ quẻ quẻ… kinh lắm!
                                                      Bà Hàng Mã
                                             (Gọi với ông Tường)
 Bác Tường ơi! (Ông Tường dừng lại, ngoái mặt lại) Quẻ khảm ở dưới, quẻ khôn ở trên/ quẻ khôn là bác….còn em quẻ nào?
  Bà Giáo Cấp Một lại cười he he he vút lên giữa tiếng cười ran của mọi người. Ông Tường mặt lạnh tanh túc tắc đi ra phố.
                                                      Liên
                                                (Với Bà Hàng Mã)
                             Cô ơi, bố cháu không thích đùa đâu.
                                                        Bà Hàng Mã
Kệ bố chồng nhà mày! Bố mày không thích nhưng tao thích, làm gì nào?
Na nhăn răng cười.
 Cắt qua
 23. Ngoại – Đường phố Thuốc Bắc-Đêm
 Đường phố Thuốc Bắc. Na ngửa mặt lơ mơ lang thang trên vỉa hè. Đường phố vắng hoe. Một người bán bánh mì đạp xe chậm rải, rao lên, dọc khê đặc ngái ngủ. Một đoàn xe máy của tụi thanh niên đua xe phóng quá, tiếng rít lên ghê rợn. Thoáng chốc lại tắt ngấm.
Nguyên làm ca ba trở về, khoác túi đồ nghề đi thất thểu như người đói. Na trông thấy Nguyên, cô vội vàng nép vào một góc khuất mặt phố.
 Na vừa ló mặt ra đã thấy Nguyên trước mặt.
   Nguyên
                           Về ngủ đi. Đêm nào cũng thức trắng thế này thì sống sao nổi?
                                                      Na
                           Không phải. Em ngủ rồi.
                                                      Nguyên
 Cứ lang thang thế này thì ngủ vào lúc nào?
                                                      Na
                           Em vừa đi vừa ngủ.
  Nguyên bật cười, anh khoác vai Na lôi đi.
                                                      Nguyên
 Giờ này là giờ của bọn mất dạy. Em cứ lang thang thế này nguy hiểm lắm. Em phải biết em lớn rồi, sắp lấy  được chồng rồi đấy!
                                                      Na
 Em mà cũng lấy được chồng a?
                                                      Nguyên
Ừ.
 Na nhìn Nguyên cười ngỏn ngoẻn.
                                                      Na
                           Anh nói dối.
  Họ đi vào lối ngõ.
Cắt qua
 24. Nội- Căn hộ ông Tường- Đêm.
Nguyên đẩy cửa, kéo Na vào. Na lăn vào chỗ ngủ của mình, kéo chăn trùm mặt. Nguyên thay quần áo, cất đồ nghề rồi lấy điếu cày chui vào toilet. Nguyên ngồi lên xí bệt, mồi lửa thuốc lào, rít một hơi thật dài. Nguyên cởi truồng vặn vòi nước, tắm.
 Nguyên leo lên gác xép, nằm xuống cạnh Liên. Anh ôm riết Liên, kéo tuột váy Liên. Liên giữ tay Nguyên lại, ra hiệu ngăn bên kia Lan, Sơn không ngủ. Nguyên buông Liên, nằm yên.
 Ngăn gác xép bên kia, Lan và Sơn  nằm ngửa mặt lên trần nhà,  cả hai không ngủ, mắt mở to trong đêm.
 Na lồm cồm bò dậy, cô lén mở cửa ra khỏi nhà.
Ngay khi cánh cửa vừa khép, Sinh  quay lại ôm lấy Hùng. Hùng  ngái ngủ, hất tay Sinh. Sinh ngồi dậy, cầm tay Hùng lôi dậy. Hùng trì lại, ngủ. Sinh vẫn kiên trì kéo. Hùng vẫn không dậy. Sinh phát mạnh vào mông Hùng một cái, bực dọc nằm quay lưng với Hùng, ngủ.
Cắt qua
 25. Ngoại- Phố Hàng Thùng-Đêm.
 Na ngồi bó gối nhìn ra mặt đường phố Hàng Thùng, rồi ngước lên nhìn vầng trăng lấp ló sau tán lá hàng cây bên đường.
Trăng phố chập chờn trôi trong mây
Cắt qua
26. Nội- Lối ngõ, cầu thang- Đêm
Tới cầu thang gác hai, Lan ngồi thu lu trong bóng tối, nước mắt dàn dụa. Na đi lên, cô đứng sững trước Lan. Lan lặng lẽ chùi nước mắt. Lát sau, Na ngồi xuống cạnh Lan.
Na
                           Chị buồn à?
Lan
                                                (cười gượng)
 Em đi ngủ đi, gần sáng rồi.
 Na
                           Em cũng buồn.
Lan xoa đầu Na.
                                                      Lan
                           Em còn bé có gì mà buồn?
                                                      Na
                           Bố bảo không học được sẽ thiệt thòi.
                                                      Lan
                           Trời sinh voi sinh cỏ, lo gì
 Na ngồi im rồi bất ngờ quay lại túm tay Lan.
                                                      Na
                           Anh Sơn em không biết làm chồng à?
 Lan nhìn Na không chớp, khẽ thở dài. Cô tì cằm vào đầu Na.
                                                      Lan
                           Anh Sơn em tốt lắm. Tại chị không biết làm vợ.
 Họ ngồi im lìm trong bóng tối.
 Cắt qua
27. Nội, ngoại-Căn hộ ông Tường-Ngày.
 Trong nhà. Sơn ném nồi thuốc Bắc vỡ tan. Ông tường ngồi trơ ra không biết làm gì.
Ông Tường lẳng lặng đi nhặt mảnh vỡ, lấy giẻ lau nhà. Sơn ngồi bệt giữa sàn nhà
 nhìn ông Tường, nước mắt rân rấn.  Ông Tường đến lấy điếu cày xoi nõ, tra thuốc, châm đóm.
 Sơn
                                    Bố ơi, con làm thế nào?
 Ông Tường chậm rải ngước lên, trân trố nhìn Sơn. Đóm lửa trong tay cháy đến tàn lụi ông vẫn không hay biết.
 Ngoài nhà. Lan bưng mẹt thuốc đứng dựa cửa, nước mắt hai hàng.  Đoạn cô gạt nước mắt đi như chạy xuống cầu thang.
Cắt qua
28. Nội- Lối ngõ, mặt phố Thuốc Bắc- Ngày
  Lan đi như mất hồn trong lối ngõ. Tó dựa tường, anh cầm vai Lan giữa lại.
                                                     
                           Khóc à?
 Lan gạt tay Tó, đi. Tó đưa chân ngáng Lan lại, tay thò vào lưng quần Lan. Lan quay lại, giáng cho Tó một tát cực mạnh rồi bỏ đi. Tó vẫn trơ như không, rút thuốc lá , bật lửa hút.
Cắt qua
 29. Ngoại- Vỉa hè phố Thuốc Bắc-ngày
 Lan ngồi cạnh mẹt thuốc Tây nhìn ra đường phố đang dần đông đúc. Đường phố mờ dần trước mắt Lan. Lan gục đầu vào gối ngủ say sưa. Người Đưa Thuốc đi tới đập khẽ vào vai Lan, Lan giật mình choàng tỉnh.
Người Đưa Thuốc rút trong bị mỗi thứ thuốc một vài gói ném vào mẹt thuốc của Lan. Lan nhanh chóng lấy cất vào cái giỏ để cạnh.
                                                      Lan
                           Mai đưa thêm mười hộp Albendazol, nha!

                                                            Người đưa thuốc
                           Chưa về chị ạ.
                                                      Lan
(Chép miệng)
                           Bao nhiêu người hỏi
Người Đưa Thuốc chực đi, Lan nhổm lên kéo tay giữ lại.
                                                      Lan
                           Có Viagra không?
                                                               Người đưa thuốc
                           Dùng hay bán?
                                                      Lan
                           Bán.
                                                      Người đưa thuốc.
                           Chưa về.
                                                      Lan
Một vài viên cũng không có à?
Người Đưa Thuốc nhìn Lan đầy ngụ ý.
                                                      Người đưa thuốc
                           Thế thì chị nói quách mua dùng để em còn tính.
Lan cười ngượng. Người Đưa thuốc bỏ đi.
Cắt qua
 30. Nội- Lối ngõ, giếng trời- Ngày
 Giếng trời. Gần như cả ngõ túm tụm quanh giếng trời. Ai cũng lấy khăn bịt mũi. Cống thoát bị tắc. Đùn lên bùn đất, phân, rắc rưởi tràn một góc Giếng Trời.
 Na ngồi ở bậc cầu thang nhìn mọi người bán tán.
                                                      Ông Hàng Kèn
 Đã ai gọi Công ty vệ sinh chưa?
                                                      Sinh
                           Rồi. Người ta đem vòi vào hút, chẳng ăn thua.
Ông Giáo Viên
                           Chỉ có cách bới hết đi, mới thông được cống.
  Bà Giáo Viên lườm Ông giáo Viên.
                                                      Bà Giáo Viên
Tường cũ nát thế, đào, nhỡ sập tường sập nhà, ai  chịu trách nhiệm?
                                                      Sinh
Không làm nhanh, chỉ một ngày là cứt tràn Ngõ.
 Lâm đẩy xe Than vào, dừng xe nhìn mọi người.
Tó túc tắc đi tới nhìn vào chỗ tắc.
                                                      Ông Hàng Kèn
                                                            (Với Tó)
Mày thanh niên thanh neo, có cách gì không, Tó?
                                                     
                           Chỉ có cách là phân công mỗi nhà liếm một ít.
 Mấy bà nôn ọe. Mấy ông cười khục khục.
Lâm chạy ù ra Ngõ.
                                                      Sinh
                                                            (Với Tó)
                           Được. Mày liếm trước đi, tụi tao liếm sau.
 Tó vỗ tay đánh bốp.
                                                     
 A, tôi nghĩ ra người lính tiên phong liếm cống rồi!

 Nói đoạn Tó đi về phía căn hộ Giáo sư Bê.
Cắt qua
31. Nội- Lối ngõ, căn hộ Giáo sư Bê- Ngày
 Tó ẩy cái chốt cửa, ghé mắt nhìn vào. Giáo Sư tai nhét bông, miệng đeo khẩu trang, thấy cái chốt cửa rơi ra, vội vàng nhặt lên, nhét vào lỗ. Tó lấy tay chặn cái chốt cửa lại.
                                                     
                                    Khoan!
                                                      Giáo sư Bê
 Ô nhiễm ô nhiễm… bác không chịu được ô nhiễm.
                                                     
Bác ra đi, cả Ngõ đang đợi bác.
 Giáo sư Bê
Bác biết rồi. Vấn đề là áp lực. Áp suất trong cống lớn hơn bên ngoài rất rất nhiều lần.
                                                     
                                     Làm thế nào, bác?
                                                      Giáo sư Bê
Bác đang tính toán. Bác tính toán xong, bác ra…nha! Nha… Tó nha.
 Giáo sư vừa nói vừa nút lỗ cửa. Tó đạp mạnh vào cửa một cái.
                                                     
                                    Cứt!
Cắt qua
32. Nội- Lối ngõ, giếng trời- Ngày
 Lối ngõ. Lâm cầm con cá chuối to bự lừ lừ đi vào.
 Giếng trời. Mọi người quay ra nhìn Lâm.
 Lâm rẽ đám đông đi về phía ống cống bị tắc. Anh nhét đầu con cá chuối xuống lỗ cống.  Con cá cữa quậy một lúc rồi dần chui tọt xuống cống. “Soạp” một tiếng, cả đóng bùn phân, rác rưởi chui tọt xuống cống. Mọi người ồ lên.
 Ông Hàng Kèn chụp lấy hai vai Lâm.
                                                      Ông Hàng Kèn
                           Thằng này khá!
 Lâm cười bẽn lẽn. Anh đến xe chở than, gắp than đặt vào cạnh các bếp. Sinh và Lan quay ra quét dọn. Mọi người tản ra về.
  Tó vỗ tay ba tiếng.
 
 y! Sao lại về? Mỗi người xì ra mười ngàn trả  tiền cá tiền công cho thằng này.
                                                      Bà Giáo Viên
                           Gớm! Con cá chỉ ba chục, gì mà mỗi người mười  ngàn?
Tó lừ lừ tiến lại Bà Giáo Viên, vẻ sừng sộ.
                                                     
Đúng! Con cá chỉ đáng giá ba chục, nhưng cái  đầu thằng này trị giá ba trăm triệu, bà hiểu chưa, bà giáo?
                                                      Bà Giáo Viên
                           Thì ai nói gì đâu!
  Mọi người lần lượt rút tiền đưa cho Tó. Tó cầm nắm tiền đưa cho Tó.
                                                     
                           Để mai anh thu nốt những hộ đi vắng.Còn ngần này tiền nữa.
Lâm
Không. Em chỉ xin tiền cá.
                                                     
Cầm lấy chú em. Học gì thì học chứ đừng học khiêm tốn em ạ, thiệt lắm, hay ho gì đâu.

  Lầm chần chừ giây lát rồi cầm tiền.
Cắt qua


0 nhận xét:

Đăng nhận xét