Nhân đọc tự truyện Để gió cuốn đi
Tôi biết mình trở thành chàng trai như thế nào là
nhờ xem phim Chị Nhung. Trước đó dù đã
to xác tôi không hề nghĩ mình đã là người lớn. Đêm xem phim Chị Nhung như mọi đêm xem phim Việt Nam,
chỉ cần xem nửa phim là biết kết cục thế
nào, tôi rời chỗ ngồi cầm kim găm lén đâm đít mấy chị mấy bà để họ giật mình rú
ngược lên, rất đã. Ái Vân xinh xắn xuất
hiện từ đầu phim, nước da trắng ngần, c răng khểnh thật duyên, mũi cao như mũi Tây và đôi mắt to tròn đen nhánh. Cả mái
tóc cuốn cao lên rất quí phái tôi chưa từng thấy bao giờ. Tuổi 17 tuy đã lớn
nhưng quán tính tuổi thơ hảy còn đầy, Ái Vân vẫn không hấp dẫn tôi bằng trò
“cầm kim đâm đít”. Vào lúc tôi phát hiện một chị mông rất nẩy chực lén đâm kim,
chợt trên phim Ái Vân cúi uống sửa dép,
ngời lên cái gáy trắng ngần. Tôi đứng ngẩn ngơ nhìn, từ đó cho tới hết phim
không hề rời mắt khỏi Ái Vân. Khi đó tôi đã thành chàng trai.
Tôi đâu biết Ái Vân- chị Nhung mới 16 tuổi vẫn đang
còn con nít như tôi, vẫn thèm ăn như tôi, chưa biết yêu là gì, ai trêu thì khóc
ầm lên, tấm tức lắm. Hai năm sau Ái Vân mới có mối tình đầu, chàng của mối tình
đầu có tên là Lập, một ngẫu nhiên khó tin. Ấy là khi tôi đang đứng cửa sổ tầng
3 nhà B8 bất ngờ nhìn thấy Ái Vân cạnh gốc nhãn ngước nhìn lên. Tôi đứng nép
bên cửa sổ tầng ba nhìn trộm chị, không hiểu sao thấy chị đang đắm đuối nhìn
mình. Chị cười rất tươi, nói anh gì ơi, cho em hỏi anh Lập có nhà không ạ? Lập
tức tất cả các cửa sổ nhà B8 các chàng trai đều nhô đầu ra tranh nhau nói: Anh đây Ái Vân ơi, anh là Lập đây- Xinh quá
Ái Vân ơi-Ái Vân ơi chúng mình yêu nhau nhé.- Ái Vân ơi bỏ quách cái thằng Lập
đi, thằng đó không ra cái éo gì đâu.
Hiếm có người đẹp nào được đông đảo các chàng trai
hâm mộ như Ái Vân. Nên thật khó tin Ái
Vân lúc đó đã rớt mối tình đầu, đang sợ bị ế. Cái anh Lập mà chị hỏi không phải
anh Lập của mối tình đầu, càng không phải anh Lập đang nép cửa sổ nhìn trộm chị
là tôi. Biết Ái Vân hỏi một anh Lập nào đó ở tầng tư, nhưng điều đó không ngăn
được niềm vui sướng trong tôi đang trào vọt. Đứng nép bên cửa sổ, tôi rưng rưng
một điều gì đó không thể phân tích nổi, tự nhiên ước mình hoá thành chim, hoặc
con giun con kiến gì cũng được, sà xuống bàn chân nhỏ xíu trắng muốt của Ái
Vân, cứ thế bò lên, bò lên mãi….
Tôi đâu biết Ái Vân lúc đó cũng đang bò đi kiếm ăn,
gọi là đi đánh Pắc ở các tụ điểm văn hóa. Tối thứ bảy chủ nhật nào tôi cũng ra
Công viên thống nhất để được nghe chị hát ở sân khấu ngoài trời dựng tạm gần
Quán Gió. Tôi đứng tựa gốc cây ngước lên sân khấu ngắm người đẹp như ngắm tiên
sa, đôi mắt cười lóng lánh, cái quần bò màu trắng, cái áo cánh màu hồng tươi
mới sang trọng làm sao. Đâu biết Ái Vân đang là sinh viên mỗi tuần gắng kiếm
thêm vài đồng nhờ đi pắc bổ sung vào ví tiền lúc nào cũng rỗng, độc nhất vô nhị
mỗi bộ cánh sang, học xong không kịp là, cuốn lại mang theo, tới điểm diễn tã
ra khoác vào, cứ thế hát.
Mùa xuân năm 1979, khi đất nước vừa đánh tan sáu
chục vạn quân Đặng Tiểu Bình, Trường Bách Khoa Hà Nội đón chào vợ chồng nghệ sĩ
Ái Vân. Chồng diễn kịch câm cuốn hút say mê, Ái Vân giới thiệu các tiết mục của
chồng, chị còn làm những động tác kịch câm nhẹ nhàng và ý vị. Hơn một vạn sinh
viên Bách Khoa trong đó có tôi đều đinh ninh cặp đôi “đẹp nhất Hà Nội” đúng là
cặp đôi hoàn hảo. Đâu biết tại thời điểm đó chị đang rơi vào một thảm kịch nợ
nần khủng khiếp. Nếu ai biết một triệu bảy trăm ngàn thời đó lớn như thế nào
mới hiểu vì sao Ái Vân rơi xuống vực thẳm của tuyệt vọng.
Ngày đó tôi không hiểu vì sao hạnh phúc “cặp đôi
hoàn hảo” lại sụp đổ, thật tình không hiểu nổi. Người đẹp hát bài Hãy cho tôi lên đường làm nức nở hàng
chục triệu con tim trong cuộc chiến chống Trung Quốc xâm lược, ngờ đâu cuộc hôn nhân chưa tới hai năm đã nát tan. Trước
đó ít lâu báo Nhân dân loan tin Ái Vân đoạt giải Grand Prix của Liên hoan ca nhạc quốc tế Dresden lần thứ 10. Sau giải nhất piano cuộc thi Chopin ở Ba Lan của Đặng Thái Sơn, chỉ có giải Grand Prix của Ái Vân là danh giá nhất. Người đẹp như thế, tài năng như thế vô lẽ
rơi vào cảnh nợ nần sụp đổ cả hạnh phúc lứa đôi? Tôi không trả lời câu hỏi đó,
chỉ tiếc cho Ái Vân quá, tiếc
đến nỗi khi hay tin tôi ngẩn ngơ suốt một buổi chiều.
Tôi vào lính lang thang khắp đất nước, ra quân lại
lang thang khắp đất nước, mãi đến năm 1989 mới quay lại Hà Nội. Bất cứ lúc nào
về Hà Nội, việc đầu tiên là tôi vào Công viên Thống nhất tìm tới Quán Gió uống
cà phê, đấy là nơi chất chứa mối tình
đầu và các mối tình nửa nắng của tôi. Thật bất ngờ tôi thấy Ái Vân đang ngồi
chơi trên bãi cỏ sau Quán gió cùng với một anh chàng hầm hố đẹp trai và chú bé
chừng bốn tuổi khảu khỉnh. Tôi đứng từ xa ngắm Ái Vân, không dám tới gần bắt
tay chúc mừng chị đã tìm lại được hạnh phúc. Ngờ đâu chị đang rơi vào bi kịch
mới còn khủng khiếp hơn cuộc hôn nhân thứ nhất, bi kịch buộc chị phải trốn chạy
khỏi đất nước.
Một tuần sau tôi nghe tin Ái Vân vượt biên. Tuần
sau nữa ngồi nghe một nửa Hà Nội rủa Ái Vân đã phản bội Tổ quốc dù thứ trưởng
Đình Quang ra sức phân trần “Ái Vân bỏ Tổ quốc chỉ vì lý do riêng”. Tiếng hát
Ái Vân ngưng bặt trên sóng phát thanh, ảnh chị cũng không còn xuất hiện trên
bìa báo tết, một mẩu ảnh trong ruột báo cũng không. Ít lâu nữa nghe tin Ái Vân
bán hột vịt lộn ở thành phố Dresden, thành phố chị giành được vinh quang đem về
cho Tổ quốc. Cuối cùng tin khủng khiếp nhất đã đến: Ái Vân đóng phim cấp ba. Tới
đây tôi sụp đổ hoàn toàn. Còn đau khổ
hơn khi mất mối tình đầu khi tôi quyết định đưa Ái Vân ra khỏi trí nhớ của
mình. Từ đó tôi không hề nhớ tới Ái Vân nữa, không một mảy may.
Mãi tới năm 2013 tôi sang Mỹ tới San Jose, bất ngờ gặp Ái Vân. Chị đón tôi bằng vòng tay
xiết chặt cùng cái nhìn ngưỡng mộ và yêu quí. 40 năm trước tôi ngưỡng mộ Ái Vân
ra sao, 40 năm sau Ái Vân ngưỡng mộ tôi như thế. Như Ái Vân đã viết, cuộc đời
mới thú vị làm sao! Bây giờ tôi mới biết khi mà tôi quá đau khổ và thất vọng nghe
tin Ái Vân bán vịt lộn, Ái Vân đóng phim cấp 3 thì chị đang rất hạnh phúc với
ông chồng tập ba và đang rất thành cồng với vai trò ca sĩ độc quyền của Trung
tâm ca nhạc Thúy Nga ở Mỹ, với rất nhiều băng nhạc bán chạy như tôm tươi.
Cuộc đời là vậy đó. Sắc sắc
không không, bĩ cực thái lai xoay vòng như chong chóng. Sáng nay dự buổi ra mắt sách Để gió cuốn đi, đang rất vui Ái Vân bỗng nghẹn ngào khi
có người nhắc đến cuộc bỏ chạy khỏi Tổ quốc của chị năm 1989. Tôi bỗng hiểu vì sao chị viết cả một cuốn
sách này. Chị nói cuốn
sách này được viết ra cũng chỉ để gió cuốn đi. Đúng vậy, gió sẽ cuốn đi khổ đau
nhưng đời sẽ kết tủa hạnh phúc, kết tủa những gì đáng nhớ nhất, những gì không
thể quên như 335 trang sách Ái Vân đã viết.
Nguyễn Quang Lập
0 nhận xét:
Đăng nhận xét