Tản văn
Chiều nay đi ăn cưới thằng Bùi
Trung Hải, đang ba hoa với một em người mẫu thì có người đập vai, nói, ông Khốt
ta bít ơi, không còn sợi tóc đen nào nữa đây này, ba hoa gì lắm thế hả? Ngẩng
lên hoá ra chị M.
Chị M., gọi thế vì chị không muốn nêu tên, ra
Hà Nội từ lâu mà mình không biết. Chị đã bỏ nghề sân khấu mở cái shop Thời trang, buôn bán rất được nhưng
thỉnh thoảng nhớ nghề lại một mình ngồi khóc .
Chị đã hơn 40 tuổi vẫn xinh đẹp, đi
đến chỗ nào rực rỡ chỗ đó, đám trai già như mình, ông nào ông nấy gãy lưỡi vì chị.
Công nhận chị đẹp bền, chẳng cần trang điểm gì
lắm cũng ăn đứt mấy em 7x 8 x, nhiều anh
trai tơ loạng quạng còn nhầm chị là gái đôi mươi, bám theo chị à ơi suốt buổi.
Có đêm chị đang vội, vẫy mãi không
taxi nào dừng, có thằng con nít đi xe máy qua, nói, em ơi đi đâu anh chở đi? Chị
nói anh chở em về chỗ nọ chỗ kia, thằng này mừng lắm chở chị đi ngay.
Dọc đường thằng cu con giở giọng à ơi, nói, sao
em xinh thế mà anh không biết nhỉ? Chị nói, dạ tại em đẻ trước anh quá lâu.
Thằng này vẫn không tin, nói, em mấy tuổi mà
dám nói đẻ trước anh? Chị nói, dạ em bốn tư, chắc bằng tuổi mẹ anh. Thằng này ối
một tiếng, phanh kít cái, gục mặt hồi lâu mới ngẩng lên, nói, thôi được... cháu
vẫn chở cô đi. Dọc đường câm miệng hến, chị thích chí cười rích rích.
Chị tốt tính, thường hay giúp đỡ
mọi người, nhưng tính thẳng, gặp chuyện trái tai là độp lại liền, anh em trong
đoàn gọi là mẹ Đốp.
Ngoài này cũng gọi chị Dương Thu
Hương là mẹ Đốp, tính chị cũng y chang tính chị Dương Thu Hương.
Hôm đoàn kịch tổng kết năm, mấy anh lớn tuổi
trêu chị. Tức lên chị nói, tôi ỉa vào mặt các ông. Một ông nói, đây đây tôi nằm ngửa
cho bà tụt quần ỉa để tôi xem cái của bà, he he!
Chị xông tới đòi tụt quần, nói, nằm xuống nằm
xuống đi! Mấy ông này bỏ chạy té re.
Cái chuyện này cũng y chang chuyện
chị Dương Thu Hương đối đáp với mấy ông nhà văn cùng lứa. Sao mà giống nhau thế
không biết.
Một đạo diễn Hà Nội vào làm vở,
thấy chị thì thích lắm, làm bộ quan trọng, gọi chị ra riêng, nói, anh muốn giao
vai này cho em, em thích không? Chị nói, em thích lắm. Ông này nói, tối nay đi ăn
tối với anh nhé! Chị cười nói, ăn tối xong rồi sao nữa anh? Ông này cười cười,
nói, em còn hỏi anh câu đó.
Chị nói, thôi... để em tụt quần cho anh chơi ngay
giờ, ăn uống làm gì mất thời giờ. Nói xong thì tụt quần liền. Ông đạo diễn vội
vàng quay mặt, bỏ đi liền, từ đó không dám ho he gì nữa.
Hôm đi dự Hội diễn sân khấu ở Đà Nẵng, chị
nhận được tin nhắn của một vị giám khảo: Em
nen co them mot huy chuơng vang nua de duoc nghe si uu tu. Anh o phong 216,
chieu nay len voi anh nhe! Lập tức chị gọi máy, nói, này... thằng già kia,
bướm tao ngàn vàng khôn chuộc, một cái huy chương vàng dởm của mày mà đòi đổi
á, ngu thế!
Trên sàn diễn nhiều chuyện cười ra nước mắt.
Mặt chị trẻ đẹp, giọng lại trong vắt, chị thường vẫn phải đóng cặp yêu đương
với đám thanh niên, ngày thường vẫn gọi cô xưng cháu, gọi mẹ xưng con.
Phải cưa sừng làm nghé, em em anh
anh với đám con nít ranh, nhiều khi ngượng lắm nhưng chẳng biết làm thế nào,
trong đoàn không có ai trẻ đẹp diễn tốt như chị.
Tập kịch, đóng cặp với một thằng trẻ, đạo diễn
bảo phải hôn thật, thằng cu con thật thà, cứ đè cổ chị hôn. Chị đẩy nó ra, đá
đít nó, nói, hôn là hôn vậy thôi, chứ mày định dúi lưỡi vào mồm tao hả!
Hôm chị diễn kịch Nga Những con hươu xanh, đóng cặp với một
thằng chưa đầy 30 tuổi. Thằng này nhậu nhẹt tối ngày, miệng hôi rình, cứ thở
hắt vào mặt chị, đã thế lại có xen
nhảy đôi với nó, mặt sát mặt môi kề môi, hôi quá, nhiều khi chị muốn oẹ.
Thằng này cứ mặc kệ, cứ ghé sát mặt chị, nói, hết chiến tranh rồi, anh sẽ về với em. Chị lườm yêu nó phát, mặt
cúi cúi ra cái vẻ xí hổ, kì thực để
tránh cái miệng hôi rình của nó, nũng nịu nói, ứ ừ... anh không mua nổi vé tàu đâu.
Nó lại cúi mặt xuống sát mặt chị,
nói, anh không đi bằng tàu, anh đi trên
những con hươu xanh. Chị áp má lên vai nó, thái độ rất nũng nịu, nói khẽ, mày đừng thở vào mặt tao, thằng ngu! Rồi nói to giọng ngây ngất, những con hươu xanh, làm gì có những con
hươu xanh, đấy là em nghĩ ra đấy chứ.
May hồi đó micro treo cao chứ không đeo ve áo
như bây giờ, chẳng ai nghe thấy.
Thằng này vẫn cứ mặt sát mặt môi kề
môi, nói, em nghĩ ra là nó có... Anh sẽ đi trên những con hươu xanh, băng qua
những cơn bão tuyết, mịt mù như khói...
Chị nấc lên cảm động, nói, Ôi Anđrây, em yêu anh... rồi áp mặt vào tai nó, nói, mẹ mày vào đánh
răng ngay, không lớp sau tao đéo diễn với mày nữa. Rồi chị lại nấc lên, Anđrây
ơi, em không thể sống xa anh...
Khán giả vỗ tay rào rào
He he!
Rút từ Ký ức vụn 1
0 nhận xét:
Đăng nhận xét