Tản văn
Tết năm 1976, mình đang là sinh
viên năm thứ hai, đói rách và đẹp trai, không thật hoành tráng cho lắm nhưng
thuộc diện đẹp trai, đang yêu một nàng là lính phòng không, đẹp cực, đẹp từ gót
chân lên tới đỉnh đầu, da trắng ngần tóc dài chấm gót môi hồng tươi. Phải cái
mắt lá răm, ai cũng nói mắt ấy đa tình lắm, nhưng đã yêu rồi trời nói cũng
chẳng thèm nghe, duyệt tất, hi hi.
Nàng học lớp 10 với mình, chưa yêu
vẫn gọi mình bằng thằng, nói chuyện vẫn tau tau mi mi, để ý đến nhau rồi thì
gọi trống không, cầm được tay gọi bằng tên, hôn được nàng phát tối hôm trước,
sáng sau nàng gọi bằng anh liền, he he.
Tết năm đó nàng đóng quân ở Sơn
Tây, mình từ Hà Nội lên thăm, nàng cho ở nhà khách đơn vị, suốt ngày cứ quấn
lấy nhau, chẳng biết tết đến khi nào nữa.
Ngồi với nhau cho tới khuya, nàng nói thôi em về
đây, mình nói ừ, em về đi. Nói thế nhưng cứ ôm chặt lấy nàng nói nói hôn hôn,
ngây ngất con cà cưỡng. Rồi nàng lại đẩy mình ra, nói thôi em về đây, mình lại
nói ừ, em về đi, tóm lại vẫn cứ cuốn lấy nhau.
Mình chìa má ra, nói em hôn anh
cái, đây nì. Nàng xí hổ, cúi mặt lắc đầu, nói không không, mình nói không hôn
không cho về. Nàng hôn, chợt cắn má mình một phát đau điếng nhưng mà sướng,
sướng rêm.
Giao thừa đến, mình kéo nàng chạy ù
ra đường, nói đi hái lộc kì thực chẳng thấy lộc đâu, đường làng tối om, dân quê
giờ này chẳng ai ra đưởng, cứ hai ba bước lại dính vào nhau hôn cái chụt, nói
và nói, cười và cười, lại hôn, lại nắm tay nhau chạy, cứ thế ra thẳng cánh đồng
cỏ may sau doanh trại.
Mình lăn ra cỏ, nói giao thừa tới
rồi... ôi thích quá. Nàng cũng lăn ra cỏ, nói ôi thích quá... giao thừa tới
rồi. Mình lăn sát vào nàng, nói coi tề, đêm giao thừa mà trời có sao nữa tề,
nàng cũng ép sát vào mình, nói đúng rồi sao đó sao đó, ui ui nhiều sao quá.
Mình
trườn lên nàng, hôn cái chụt, nói sang năm hai mốt tuổi rồi. Nàng ấp tay
lên má mình nói, ôi hai mốt tuổi rồi... sắp già rồi... hu hu. Mình lật nàng lên
trên, nói sắp già rồi hu hu, nàng lật mình lên trên, nói sắp già rồi hu hu, cứ
thế lăn mấy chục vòng, ngập vào nhau trong ngờm ngợp cỏ may, ngủ vùi bên nhau
trong cỏ may, mở mắt nắng mồng một đã tràn trề.
Ngày 26 Tết năm 1978 hai đứa làm lễ hỏi, ở quê
hễ thấy trai gái thương nhau cái là chụp cổ con cho đi ăn hỏi liền, dù khi đó
mình mới năm thứ tư đại học, nàng thì mới giải ngũ, mới vào năm nhất khoa sử
trường Tổng hợp. Đám hỏi cực to, to nhất thị trấn, có đến mấy trăm người dự.
Mình và nàng đi mời trầu bà con, đi đâu cũng nghe tiếng xuýt xoa, nói ui chầu
ui chầu đẹp đôi hè, đẹp đôi hè. Chưa bao giờ có cảm giác ngây ngất như lúc ấy.
Mình lăng quăng suốt ngày đêm ở nhà nàng, đúng
giao thừa nháo về nhà chút rồi quay trở lại nhà nàng ngay. Nàng đứng chờ ở
cổng, nói anh chạy đi đâu, cả nhà đang chờ anh về phá cỗ. Rồi bất chợt nàng ôm
riết lấy mình, nói tụi mình là vợ chồng rồi anh nì, mình nói, ừ vợ chồng rồi. Nàng
vít cổ mình hôn lia lịa, nói vợ chồng rồi vợ chồng thiệt rồi. Tiếng nấc khẽ
hạnh phúc của nàng vang lên trong đêm giao thừa suốt đời không thể quên.
Nàng nói vợ chồng mình sau này lỡ
có làm ăn không ra, em cũng không để anh đói đâu, mình nói làm răng để anh no,
nàng áp má bồ quân lên ngực mình, nói em cắt thịt em cho anh ăn, thiệt đo. Mình
tin vô cùng lúc đó nàng nói thật.
Sang năm 1979 thì có biến, chiến
tranh biên giới cả phía Nam lẫn phía Bắc, cả nước lại xôn xao việc tòng quân
lên đường giết giặc, mấy anh K18, K19 vừa tốt nghiệp xong đều nhập ngũ cả.
Mình học K20, nghĩ trước sau gì
cũng vào bộ đội, thôi lo kiếm ít tiền để dành sau nay còn về cưới vợ, thế là
nhập hội buôn ngay khi vừa tốt nghiệp. Buôn lợn từ Thanh Hoá ra Hà Nội, buôn
chè từ Vĩnh Phú, Hà Bắc về Huế về Đà Nẵng, buôn đá lửa từ Điện Biên Phủ về Sài
Gòn, buôn gì trúng đó, càng buôn càng say, nhiều khi không hề nhớ nàng.
Dân buôn trốn thuế ăn nằm đêm ngày trên nóc
tàu. Bây giờ nghĩ lại sợ quá chứ hồi đó nhảy từ cửa sổ lên nóc tàu, ngủ ngáy trên
nóc tàu, chạy rần rật trên nóc tàu, nhảy từ toa này sang toa khác cứ như không.
Mình giấu nàng chuyện đi buôn, hồi
này nghề đi buôn gọi là gian thương, xã hội không coi bằng chó mèo. Nhưng nàng
biết, không nói ra nhưng nàng biết. Nàng buồn, tóc rụng mất quá nửa, có lẽ dưới
mắt nàng lúc đó mình cũng không bằng giống chó mèo. Nhưng mình không lùi bước,
phải có tiền cưới vợ mua nhà, cái chí ấy khiến mình không lùi bước.
Đúng ngày hôm nay, ngày 5 tháng 12,
cái ngày mình đang viết bài này đây, mình từ Lạng Sơn về Hà Nội. Vừa xuống tàu
cái là nhảy lên trường Tổng hợp thăm nàng, chờ từ hai giờ chiều đến 12 giờ đêm
mới thấy nàng về. Nàng ngồi sau yên xe đạp cuốc của một ông thâm thấp beo béo,
chân đạp chân vói, cái cổ ngắn tũn thòi thụt như cổ rùa. Ông là phó tiến sĩ
toán ở xứ Tây mới về, hot boy thời ấy. Nàng quàng tay âu yếm ôm eo ông, má bồ
quân áp sát lưng ông. Mình đứng chết điếng giữa trờì đêm.
Mười ngày sau, ngày 15 tháng 12, mình lên
đường nhập ngũ, chỉ mấy cô bạn cùng lớp tay vẫy miệng cười toe toét, nói Lập đi
nha, Lập đi nha. Nàng không đến, không bao giờ đến nữa.
Mình được điều vào sư 354 huấn
luyện, ở ngay Sơn Tây, nơi nàng từng đóng quân. Giao thừa năm 1980, giao thừa
đầu tiên đời lính, mình chạy về cánh đồng cỏ may năm xưa, nằm giang chân giang
tay ngửa mặt nhìn trời. Trời đêm giao thừa năm ấy cũng nhiều sao, rất nhiều
sao...
Mới đó đã ba mươi năm, mình vẫn là
nhà văn quèn còn nàng là tỉ phú, dân Việt làm ăn ở Châu Âu nhắc đến các “soái”
thương trường ai cũng biết đến tên nàng. Không biết ngày này, giờ này nàng có
nhớ đến mình không, chắc không.
Rút từ Ký ức vụn 1
0 nhận xét:
Đăng nhận xét