Nhạt giai... giai nhạt

Tản văn
Cô em họ mình rất xinh đẹp, bọn con trai vẫn đồn nhau ai về Ba Đồn không gặp Thu Vân coi như chưa về Ba Đồn. Đã đẹp lại thông minh giỏi giang. Thi tiếng Anh nhất tỉnh, thi đàn organ nhì tỉnh, thi nấu ăn nhất huyện, lại còn đoạt ngôi á hậu cuộc thi hoa hậu biển của tỉnh nữa. Thế mà năm nay 31 tuổi vẫn chưa chồng.

Gái quê 25, 26 tuổi chưa chồng đã bị liệt vào danh sách gái ế, nó chừng ấy tuổi vẫn nói cười nhơn nhơn, mặc kệ ai muốn nói gì thì nói. Dì mình nói, thằng Lập mày nói con Vân cho dì một tiếng, khéo không nó ế chồng con ơi.


Mình gặp cái Vân. Nó bảo, em cũng mót chồng lắm chớ bộ, có điều lấy ai? Mấy ông hay hay thì vợ con cả rồi, còn lại nhạt hoét. Mình hỏi, nhạt sao?  Nó nói, anh nhà văn còn không biết lại đi hỏi em.

Thì ra nó cũng tích cực yêu, ba bốn anh lận, khổ cái anh nào cũng bị nó chê nhạt.

Anh thứ nhất cán bộ văn phòng huyện, con ông cốp, nghe nói chân chủ tịch huyện trước sau cũng vào tay anh ta, tính lại hiền lành ít nói, mặt đẹp như thánh thần, đại khái vào trong phong nhã ra ngoài hào hoa.

Đi xem phim. Nó bảo, phim Nga bây giờ chán nhỉ? Anh bảo, cũng tuỳ... có phim chán có phim không. Nó bảo, con gái để tóc ngắn trẻ lâu, gọn, tiện, anh nhỉ? Anh nói, cũng tuỳ... có cô để tóc ngắn hay, có cô để tóc dài hay. Nó bảo, bóng đá Việt Nam dạo này tiêu cực quá anh nhỉ? Anh bảo, cũng tuỳ... lúc tiêu cực lúc không.

Điên tiết nó nói, yêu đương bây giờ chán anh nhỉ? Anh bảo, cũng tuỳ... có lúc chán có lúc không. Vài ba tháng chán ốm, nó bỏ.

Anh thứ hai một doanh nghiệp trẻ nổi tiếng, mới 32 tuổi đã là tổng giám đốc một tổng công ty danh tiếng, tiền nhiều như quân Nguyên, mỗi lần đón nó đi chơi, anh lái con Mẹc bóng loáng  đỗ xịch, thiên hạ lác mắt.

Vào nhà hàng sang. Nó bảo, em có ông anh họ nhà văn đó, viết kịch bản phim Đời Cát đó, giỏi lắm. Anh gật gật, nói, em ăn món này không? Nó bảo, tối qua em nghe một bài hát mới Phú Quang hay lắm. Anh gật gật rồi gắp cho nó món thức ăn, nói, em tích cực ăn món này đi, đẹp da lắm. Nó nói, cuốn Cơ hội của chúa mới ra hay lắm anh à, để em mua tặng anh một cuốn nha. Anh lại gật gật, nói, món này phải chấm vào cái này mới ngon.

Điên tiết nó bảo, bố anh vừa phát biểu trên ti vi hay cực kì, bố anh văn hoá cao nhỉ! Anh gật gật, nói, em ăn đi chứ, mỗi món mấy chục đô, không ăn phí. Vài ba tháng chán ốm, nó bỏ.

Anh thứ ba là một nhạc sĩ nổi tiếng của tỉnh, đẹp trai, giao tiếp rộng, tiêu pha rộng rãi.

Nó nói, nhạc Bettoven hay anh nhỉ? Anh nói, cũng hay. Nó nói, anh có thích nhạc Trịnh không? Anh nói, cũng thích. Nó nói, anh có mê Opera không? Anh nói, cũng mê. Nó bảo, Ngọc Đại tài đấy chứ anh nhỉ? Anh nói, thằng ấy cũng tài. Nó bảo, Dương Thụ hay đấy chứ anh? Anh nói, thằng ấy cũng hay. Nó nói, Trần Tiến bụi đấy chứ anh? Anh nói, thằng ấy cũng bụi.

Điên tiết nó nói, anh có quen Bảo Ninh không? Anh nói, mấy thằng nhạc sĩ trẻ chúng nó có quen anh thì quen, anh quen chúng nó làm gì. Vài ba tháng chán ốm, nó bỏ.

Anh thứ tư là tiến sĩ ngữ văn, du học Nga về, tiền bạc không nhiều nhưng sách đầy nhà, gíao du toàn giáo sư tiến sĩ, bàn những chuyện trên trời, tầm quốc gia quốc tế.

Hôm đầu gặp gỡ anh nói Nít nói thế này thế kia, Mác nói thế này thế kia, Sác nói thế này thế kia. Nó hỏi, anh biết Marquez nói thế nào không? Anh nói, anh nghiên cứu Tagor không nghiên cứu Marquez. Hôm sau đi nhà hàng, anh nói Sác nói thế này thế kia, Mác nói thế này thế kia, Nít nói thế này thế kia. Nó nói, anh biết Kundera nói gì không? Anh nói, anh nghiên cứu Marquez  không nghiên cứu Kundera. Hôm sau nữa đi tắm biển, anh nói Mác nói thế này thế kia, Sác nói thế này thế kia, Nít nói thế này thế kia. Nó nói, anh biết Mạc Ngôn nói gì không? Anh nói, anh nghiên cứu Kundera không nghiên cứu Mạc Ngôn.

Điên tiết, tuần sau gặp nó bảo, anh biết Đức Khôi nói gì không? Anh nói, anh chỉ nghiên cứu  Mạc Ngôn chưa nghiên cứu Đức Khôi. Nó nói Đức Khôi là bố em, ông chết lâu rồi, có đâu mà anh nghiên cứu.

Tóm lại cả bốn anh nó bỏ cả bốn. Mình nói, thế mày định không lấy chồng à, nó bảo dào, thà kiếm thằng mằn mặn, xin nó đứa con nuôi, còn hơn đầu gối tay ấp với mấy thằng nhạt hoét. 
Mình cho nó đọc cái chuyện cười Vũ Thanh Hoa vừa kể, nguyên vắn thế này: Trọc phú kén rể cho con gái. Thôi thì lũ lượt. Kẻ “truyền thống”: áo thụng khăn đóng, lọng vàng, ngựa tía. Kẻ “tân thời”: complet, cavat, xe Mẹc... Anh nào cũng hào hoa phong nhã, cao siêu, trí tuệ... và thanh tao, chả thèm để ý đến “dục vọng” thấp hèn... Cô ái nữ xinh đẹp, thông minh của trọc phú bối rối quá, vì chả biết chọn anh nào bây giờ.

Có anh tên Lật nhà nghèo rớt mồng tơi, chả có của nả gì, được mỗi cái cực khoẻ... và to đều. Anh rất yêu cô gái nhưng không biết làm thế nào.

Ngày kén rể, ngựa xe như nước, các chàng rể khắp nơi đổ về với đủ sính lễ hàng hiệu, rồi văn thơ văn hoá văn hoa... đủ cả.

Đến lượt mình, Lật xuất hiện với bộ dạng Adam, chỉ mặc mỗi chiếc quần lót nhỏ gọi là “che nhẹ”. Lật nói: Anh thích em lắm, anh chả phải vòng vèo nịnh bợ như bọn kia. Phí! Anh có  “nhiêu đây” mời em xem. Ok, anh đón em về luôn!

Và tất nhiên cô gái theo Lật liền. Sau đó họ sinh được 9 đứa con, sống với nhau rất hạnh phúc

Mình hỏi nó có anh như anh Lật thì em có duyệt không, nó cười gật đầu lia lịa, nói duyệt duyệt. He he...

Rút từ Ký ưc vụn 1


0 nhận xét:

Đăng nhận xét