Tản văn
Tối qua ủng hộ anh Châu Á thắng anh
Châu Âu sung sướng trắng đêm, cảm, mệt, lại thêm mấy anh bạn trẻ gọi đi uống
rượu ở Hồ Tây, về nhà tính làm một giấc không viết lách gì, chợt nhận được
comment thằng Thịnh ( Nguyễn Thế Thịnh), nhắc đến “Niệu Liệu pháp”, nó bảo viết đi.
Thì viết.
Vào khoảng năm 1985, 1986 chi đó
nhà mình ở 24 Lê Lợi Huế, cạnh nhà thằng Thịnh, sát ngay Hội Văn nghệ Bình Trị
Thiên, 26 Lê Lợi.
Sáng đó không biết có việc gì mình
sang Hội sớm, thấy chú Khuyến (Phan Văn Khuyến) phó chủ tịch hội, đứng đái ở hàng rào.
Ông cầm cái ca đái vào đấy, đầy ca
thì bưng vào, trông điệu bộ kính cẩn như bưng ca nước thánh.
Tưởng chú sưng chân, đau chân đái
ra để bóp, ai dè chú ngửa cổ tu hết nửa ca, khà một tiếng rất ngon lành.
Mình trợn mắt hỏi, chú mần chi rứa? Chú không nói không rằng tu hết nửa ca
còn lại, lại khà một tiếng ngon lành. Mình cười hè hè, nói, chú ni e điên. Ông
nói, ua cái thằng ni không biết chi hết à, niệu liệu pháp, cả nước đang thực
hành. Mình hỏi, niệu liệu pháp là chi? Ông cười to, nói, ngu lắm. Rồi ông ném cho mình
một tập tài liệu, nói, xem đi.
Mình xem qua, thấy lối tuyên truyền tào lao,
đức Phật nói sao, Giê su nói sao, ông thủ tướng nước nào sáng sáng uống một ca
nước đái mà chữa được bệnh tiểu đường, bà thị trưởng phố nào đó ở Pháp ung thư
giai đoạn cuối, uống một trăm ca thì khối u tan, thêm trăm ca nữa thì các ổ di
căn biến mất. Toàn chuyện trên trời, mình cười phì, nói, ri mà chú cũng tin.
Ông Khuyến trợn mắt nói, cả thành phố Huế
uống hết mình tao đâu, không tin mày hỏi anh Tường (Hoàng Phủ Ngọc Tường) anh
Điềm (Nguyễn Khoa Điềm).
Vừa lúc anh Điềm xách cặp đi vào,
mình hỏi ngay, anh gật đầu nghiêm trang, nói ừ, mình thực hiện lâu rồi.
Không dám hỏi gì thêm anh Điềm,
mình ra khỏi phòng, cứ ngơ ra không biết sao mà đến anh Điềm cũng uống nước đái
từ lâu rồi.
Mình xuống gác, thấy anh Vinh
Nguyễn vừa đái xong, cầm cái ca đặt lên bàn thờ vái hai vái rồi tu sạch cả ca.
Anh nói, tao uống mới một tuần mà đại tràng cơ bản đã ngon lành.
Cạnh nhà Vinh Nguyễn là nhà chị Hà Khánh Linh, chị đang bưng cái bô từ
toilet vào, rót vào cái cốc thuỷ tinh, nâng cái cốc nước đái lên ngắm nghía rồi
nhấp từng ngụm ngon lành. Chị nói, chị mới uống có ba buổi sáng mà cái xoang của
chị 10 phần đã đỡ đến sáu, bảy.
Rồi chị nói về các giáo lí Phật đã
ngụ hết cho mọi người hãy uống nước đái của chính mình, trải qua hơn hai nghìn
năm ông gì đó bên Ấn Độ mới ngộ ra cái từ “nước nguồn” mà đức Phật nhắc đi nhắc
lại nhiều lần chính là nước đái.
Mình vẫn không tin, chạy lên anh
Tường. Anh đã uống xong ca to, đang ngậm một mồm nước đái, đầu gật gật, ra hiệu
đúng đấy đúng đấy.
Anh đang ngậm nước tiểu cốt để vững chân răng.
Răng anh không vấn đề gì, nhưng anh Vĩ (Tô Nhuận Vĩ) nói răng chắc chim chóc
mới bền, của ông không bền, ông cần củng cố chân răng. Anh Tường ngậm chân răng
bằng nước tiểu rất lâu, một ngày nhiều lần là vì lý do đó.
Chị Dạ (Lâm Mỹ Dạ) la rầm trời, nói, nghe ai mà uống nước đái vậy hả trời, ông Tường ơi là ông Tường, văn hoá ơi là
văn hoá.
Anh Tường nhìn chị Dạ, cái nhìn
khinh thường, nói, em thì biết cái chi. Rồi anh vỗ vai mình ân cần nói, về thực
hiện đi em, tôốk lắm tôốk lắm.
Mình về cơ quan kể cho anh Văn Lợi
nghe, anh cười nói, tao uống cả nửa năm rồi, ông Điềm là tao bày cho đó.
Anh kéo tay mình nói nhỏ này, ngày
xưa tao không biết tại sao mà thằng Nguyễn Quang Hà đêm nào cũng quất 5, 6
phát. Hoá ra nó uống nước đái mà giấu không cho ai biết.
Mình hỏi Văn Lợi, anh uống thấy
răng? Anh nói mắt tao sáng lên hẳn, còn một đêm được ba phát, phát nào phát nấy
bà xã mình sướng rêm.
Mình về nói với vợ, vợ kêu lên, tởm
rứa mà anh cũng tin à.
Vừa lúc anh Vĩ đến, anh trợn mắt
khoa chân múa tay nói, bên Nga ông Ốp gì đó đã nghiên cứu ra trong nước tiểu có
chất gì chất gì, bên Nam Tư ông Vich gì đó đã thí nghiệm thành công trên một
ngàn ca bệnh nhân chữa bệnh bằng nước tiểu hiệu quả như thế nào.
Thằng Thịnh bồng con
sang nói, ông Vũ Thắng ( đương kim bí thư tỉnh uỷ) nhờ uống nước tiểu mà ông trụ được một ngày ba, bốn cuộc
họp. Cả báo Dân đã uống hết rồi, ông Thích tổng biên tập báo Dân còn uống ngày
ba ca, sáng trưa chiều tối chứ không chỉ uống buổi sáng không đâu.
Mình và vợ mình tin như điếu đổ.
Sáng mai chồng đái vợ đái, nâng niu cái ca nước đái còn quá nước sâm.
Vợ uống vào một ngụm rồi nôn thốc
nôn tháo, từ đó khiếp không uống nữa.
Mình mắng vợ, có ca nước tiểu cũng
không nuốt nổi thì làm cái gì tốt.
Nói rồi mình tu sạch cả ca nước
tiểu của mình. Khốn nạn tối hôm trước bia rượu nốc đầy bụng, nước tiểu khẳn mùi
bia rượu cũng cố nuốt cho xong, nêu gương cho vợ.
Mình uống được một tuần, sáng nào cũng cố nuốt
hết ca nước đái khẳn mùi bia rượu. Sau nghĩ mình có bệnh tật gì đâu, sao tự
hành mình khổ thế này, rồi lặng lẽ bỏ.
Ngô Minh hỏi mình, mày uống nước
tiểu chưa? Mình nói phét, uống cả tháng rồi, tuyệt lắm, chỉ uống nửa tháng thôi
bệnh dạ dày tự nhiên hết sạch, chuyện ấy khoẻ cực kì, một đêm năm, sáu phát.
Mắt Ngô Minh sáng lên, nói, rồi rồi... tao về uống ngay.
Tháng sau Ngô Minh đến nhà ngồi thở
ra, nói, mọi người hợp nước đái hợp cả, riêng tao không hợp. Mình hỏi sao.
Anh thở hắt ra nói, chưa uống thì còn
được một phát, uống rồi một nửa phát cũng hỏng lên hỏng xuống.
Mình nói cứng, anh nói thế nào ấy
chứ, cả thành phố uống ai cũng kêu tốt.
Vài ngày sau thằng Thịnh đưa tờ báo
có bài: Niệu liệu pháp phản khoa học,
một trò lừa đảo, cả hội mới ớ người
ra.
Anh Điềm nói, hội mình anh em dại
quá toàn nghe người ta xui bậy. Anh Vĩ nói, tuyên truyền rỉ tai nguy hiểm thế
nào. Tôi đã nói rồi, tiếc thay anh em trí thức cả lại không ai cảnh giác.
Anh
Nguyễn Quang Hà cười ha ha ha, nói, tôi lừa các ông thế mà các ông cũng
tin. Anh Văn Lợi nói, Lập ơi tao thử trí thông minh mày, chứ đời nào tao uống.
Mình cũng nói với Ngô Minh, em trêu anh chứ có hoạ ngu mới đi uống nước đái. Ngô
Minh cũng cười khe khe khe nói, tao cũng lừa mày chứ sức mấy tao ngu.
Chỉ anh Tường là ngơ ngác quay đi
quay lại, nói, rứa a... rứa a?
Rút từ Ký ức vụn 1
Rút từ Ký ức vụn 1
0 nhận xét:
Đăng nhận xét