Chân dung
Đợt trước vào Sài Gòn còn gặp
Nguyễn Khải, đợt này vào không còn thấy anh nữa. Tự nhiên thấy tiếc. Không nhớ
mà tiếc.
Đợt trước gặp anh được nửa giờ, tình cờ gặp ở
vỉa hè, kéo vào ngồi quán cà phê nghèo ở hẻm, anh nói, Lập viết kịch hay, viết
phim cũng hay, nhưng viết văn đi em. Mày bỏ văn lâu quá rồi. Đó là lần đầu tiên
anh Khải gọi mình bằng em, bằng mày, trước nay toàn gọi ông xưng tôi dù anh hơn
mình cả 20 chục tuổi.
Đó cũng là lần đầu tiên mình tin anh Khải
khuyên mình chân thành nhất. Trước nay anh nói câu gì mình cũng nghi nghi. Anh
sống khéo nổi tiếng, chưa chê văn ai nửa câu. Hoặc khen hoặc không chứ chưa bao
giờ chê.
Gặp lần nào anh cũng khen, anh khen rất khéo,
không lộ như Trần Đăng Khoa, nhưng mình vốn khả nghi anh từ lâu nên không bao
giờ mình tin là anh khen thật. Khi nào cũng nghĩ: ông này có đọc mình đếch đâu,
chỉ khen thế thôi. Bởi vì ông nổi tiếng câu: Thằng nào thích khen thì khen cho
nó chết.
Vì thế dù anh khen có thật lòng
cũng chẳng sung sướng gì. Ở Hà Nội anh thân nhất là Nguyễn Khắc Trường, còn đám
con nít tụi mình, anh chơi như sự chiếu cố mà thôi. Đấy là mình nghĩ thế, hoá
ra không phải.
Hồi đại hội IV nhà văn mình còn hung hăng lắm.
Mặc bộ đồ bò đầu gấu lên diễn đàn nói văng mạng, được vỗ tay càng nói hăng. Nói
xong về chỗ thì run, không biết mình có nói hớ chỗ nào không. Nghỉ giải lao ra
hành lang ngồi gần anh, hỏi, em nói có được không anh? Anh nhìn mình chăm chăm rồi nói, ông có cái miệng tươi kinh. Tôi mà đàn bà tôi đã có chửa với ông lâu rồi.
Cả buổi sáng hôm đó mình cứ nghĩ
vẩn vơ: Không biết ông này nói thế là có ý gì, tại sao mình nói thế ông lại nói
thế. Bốn năm sau gặp lại, mình hỏi anh, hồi đó anh nói thế là có ý gì? Anh cười nói, tôi
nói thật mà ai cũng cho tôi nói lỡm, khổ thế. Khi ông lên diễn đàn tôi có nghe
đâu, tôi đang tán phét với Đỗ Chu ở ngoài sảnh. Rồi ông thở dài, nói, Đảng cho
tôi nói lỡm đã đành, bạn bè cũng nghĩ vậy, chán mớ đời.
Mình nghĩ bụng cũng tại anh quá thông minh,
biết sợ, luôn cảnh giác, anh không tin ai thì ai cũng không tin anh thôi. Bụng nghĩ
thế thôi chứ bố bảo cũng không dám nói.
Đợt đó anh khen mình, thằng Thiều,
thằng Phong làm Văn nghệ trẻ giỏi, nói nhất định sẽ viết bài, mình cũng
không tin. Bụng nghĩ ông này nói thế thôi, dư hơi mà đi khen đám con nít ranh
tụi mình.
Hoá ra anh viết thật, khen nức nở,
khen mình nhiều nhất, còn khen mình đẹp trai nữa, he he.
Cách đây gần hai tháng, mình viết đến tám giờ
sáng thì vào buồng ngủ lại, chợt có điện của anh Trọng Huấn báo anh Khải mất
rồi. Mình gọi điện lung tung báo cho mọi người.
Đến một giờ chiều anh Huấn (kts Nguyễn Trọng Huấn) lại gọi điện nói, anh Khải chưa chết, người ta chưa cho anh Khải chết. Mình hỏi sao. Anh Huấn nói
nhà tang lễ đòi có thẻ 40 năm tuổi Đảng mới cho vào chết trong đó, nhưng anh
Khải đã vứt nó đâu rồi, tìm không ra.
Ngao ngán hết nỗi, đến chết cũng khó thế thì
sống làm sao. Anh Khải ôi anh Khải!
Trước khi vào Sài Gòn mình có đọc
bài Cái tôi của anh, viết hay quá, hay đến nổi cả da gà. Đây là bài đầu
tiên và cũng là bài cuối cùng Nguyễn Khải nói thật. Nhưng ai sắp chết mới chịu
nói thật như anh cả thì bọn cần lao biết sống làm sao, sống thế nào!? Anh Khải
ôi là anh Khải ôi!
Rút từ Bạn văn 1
0 nhận xét:
Đăng nhận xét