Chân dung
Năm 1992 mình vào Sài Gòn dự liên hoan Sân khấu nhỏ toàn quốc, đang đi lơ ngơ trên vỉa hè bỗng nghe tiếng gọi, bác Lập... bác Lập! Ngoảnh lại thấy một ông nhỏ thó, đầu tóc rối bù, mặt mày già xụm, mỗi bước đi cái đầu bù lại gật gật, nhanh nhẩu đi tới bắt tay mình, nói, em là Đỗ Trung Quân, rồi kéo ngay mình vào quán bù khú cho tới chiều như là bạn thân lâu ngày mới gặp.
Từ đó trở nên thân thiết, cứ mỗi
lần vào Sài Gòn dù bận đến giời cũng tìm cho được Đỗ Trung Quân, Nguyễn Nhật
Ánh, Nguyễn Trọng Tín nhậu một trận đã đời rồi muốn làm gì thì làm.
Bình thường Quân giống con gà rù,
ai nói gì cũng một dạ hai dạ. Mình nói, bác hơn tôi một tuổi dạ dạ cái gì. Quân nói, dạ, em hơn bác một tuổi. Vào nhậu mới biết con gà rù Đỗ Trung Quân bỗng trở
thành một hoạt náo viên kỳ tài, nói nói kể kể đủ các chuyện vui, nhiều khi còn
nhảy nhót hát hò. Cuộc nhậu có Quân bỗng có sinh khí hẳn lên. Quân nhập cuộc
rất nhanh, lôi mọi người vào cuộc cũng rất nhanh. Ai quen nhậu có Quân rồi, bữa
nào vắng nó thấy nhạt hẳn, buồn hẳn, tửu lượng cũng giảm hẳn đi.
Vốn là một MC có hạng, mặt mũi xấu
xí nhưng mồm miệng có duyên, đối đáp cực thông minh. Ngồi đâu có hắn, ít nhất
cũng một lần ôm bụng cười rũ. Vừa tối qua nghe hắn kể một chuyện, tại trận đã cười
lộn ruột, về nhà thỉnh thoảng nhớ đến lại cười phì, ai không biết cứ tưởng mình
điên.
Hắn kể thi hoa hậu quí bà, ban tổ chức công bố một quí bà người Huế cân nặng 47
cân. Quí bà chỉ nặng có 46 cân mới đứng lên thắc mắc, nói, báo cáo Ban tổ chức
lộn của em một kí. Trưởng ban tổ chức nghe vần ộn ra vần ồn mới đứng lên giải
thích, nói, Ban tổ chức chỉ cân tổng thể chứ không cân từng bộ phận.
Mình nói, ông Quân nặng 37
cân, mặt mày xấu xí thế mà chị em mê tít thò lò có lẽ vì mồm miệng đỡ chân tay. Nguyễn Nhật Ánh cười phì, nói, không không... phụ tùng đỡ chân tay! Ông không biết đó thôi, xấu người tốt
củ. Quân cân nặng 37 cân nhưng có 7 cân là phụ tùng rồi,
chị em mê nó là phải.
Quân không chối cũng chẳng
nhận, khoe loạn cả lên, em này yêu
tôi em kia mê tôi, lại còn tường thuật tại chỗ các công đoạn yêu vô cùng
hấp dẫn. Chắc Quân bốc phét cho vui, hơn hai chục năm mình quen nó có thấy khi
nào nó đem theo một em nào gọi là bồ đâu. Ây thế mà nghe nó nói tin sái
cổ, cứ đinh ninh Đỗ Trung Quân là anh
hùng hảo hớn trong trường yêu - Trung
Quân là chùm khế ngọt/ các em tranh hái
thật nhiều/Trung Quân là chùm khế hót/ ăn rồi mới biết là yêu.
Ít ai yên tâm về cái sự
xấu trai được như Quân, thậm chí nhiều lần hắn còn bày tỏ niềm tự hào xấu trai
nhỏ con của hắn bằng cởi trần khoe bộ xương còi, ngoáy mông rung bụng thực hiện
những màn múa bụng chết cười. Lê Hoàng cười khì khì, nói, lão Quân có một niềm tin mãnh liệt là tất cả
các em xinh đẹp đều yêu lão. Em nào không yêu là vì em đó không đẹp chứ chả phải lão xấu. Quân nói, đúng đúng... em nào không yêu tôi tức là tôi vừa hắt hủi em đấy
nhé, tin tôi đi.
Trọng Tín ( Nguyễn Trọng Tín) kể, Quân đang ân ái với một em xinh đẹp. Em này kêu, anh ơi tháo cái nhẫn ra, đau
em quá. Quân nói không phải cái nhẫn đâu cưng, đó là cái đồng hồ. Nhật Ánh (
Nguyễn Nhật Ánh) cười hớ hơ hơ, nói, vẫn không hay. Cu Quân cận thị nặng nhưng
khi yêu em bao giờ cũng tháo kính ra cho ra vẻ quân tử Tàu, hôm yêu một em, cô
này nói ối anh ơi anh đeo kính vào đi. Quân hỏi sao? Cô này nói, nãy giờ anh
toàn mút thảm không thôi. Ha ha ha.
Chọc Quân chơi vậy thôi, nếu được
chị em yêu thật Quân cũng chẳng có thời giờ đánh đu với chị em, có bao nhiêu
thời giờ nó đã dành hết cho bè bạn. Bạn bè văn nghệ tứ xứ về Sài Gòn không ai
không một lần gặp Quân, đã gặp một lần là muốn gặp mãi. Gặp hắn vừa được nhậu vui
vẻ vừa được hắn đưa đi đây đi đó, lúc nào cần ới một tiếng là hắn có mặt ngay,
bất kể bắng mưa sớm tối.
Xưa Quân có chiếc xe Vespa nhỏ xíu,
ai không biết cứ tưởng xe sản xuất cho thiếu nhi. Lê Hoàng nói, lão Quân ngồi
trên xe, xe một nơi, mông một nơi, lưng một nơi khác! Quân cười khì, nói, thiên
hạ đồn tôi nhiều khi mông về tới nhà mà đầu vẫn còn ở trên đường.
Nóí cho vui vậy, Quân ôm xe bé tí
ấy hơn chục năm, chở không biết bao nhiêu danh nhân tứ xứ đi thăm thú Sài Gòn,
khi tỉnh như khi say chưa một lần trục trặc, xe không bao giờ hỏng, tai nạn lại
càng không. Cái Vespa đã được đấu giá ở lễ hội phố cổ Hội An năm 2008 được 179
triệu trong chương trình từ thiện cho trẻ em nghèo.
Bây giờ Quân có cái xe Honda motra
thấp tẹt, hình thù kì quái rất tức cười, hình như cả nước chỉ có mỗi nó chơi xe
này, đúng là tay sành chơi của độc. Nghe nói Mỹ sản xuất Honda motra từ năm
82-83 chi đó, dùng cho những người đi bán cá tươi chở cá từ biển về thành phố.
Bây giờ vứt ra đường kẻ cắp chẳng thèm ngó, hễ đặt gần cuộc nhậu nào ai nấy
không thể không lượn quanh ngắm nghía, trầm trồ.
Trông xấu xí thô kệch thế thôi chứ
mấy loại honđa khác cứ phải gọi bằng cụ, tiếng máy êm ro, đi đường êm như nhíp,
lụt lội bùn lầy lội qua được hết, chưa một lần chết máy. Đúng là chủ nào xe đó,
xe này nếu gọi là Honđa Quân thì rất
chuẩn, hi hi.
Quân cũng như honđa Quân xấu xí bé nhỏ thế
thôi, ngày ngày vẫn bền bỉ trên từng cây số, hết ra ga đón bạn lại đến khách
sạn chở bạn đi chơi, chia tay bạn này có ngay hai ba bạn khác... cứ thế tít mù.
Lại thêm ngày ba buổi chạy sô các cuộc
nhậu, cuộc nào cũng hồ hởi phấn khởi. Mình nhậu một trận say phải nằm chí ít
hai ngày, hắn vừa say xỉn xong đang nằm bẹp như dán có bạn gọi lại hồ hởi phấn
khởi, nói, tới liền nè... tới liền nè!
Nhiều khi mình nghĩ không ra, không
biết lấy đâu sức lực trong thể trạng 37 cân kia mà Quân có thể đánh đu với bạn
quanh năm suốt tháng, từ đàn đúm đến giao du, cả việc hiếu việc hỉ nó đều hăng
hái tham gia, hiếm khi nào thấy hắn kêu ca mệt mỏi. Có khi không phải thế, người
chứ có phải thánh thần đâu, nhiều khi hắn cũng mệt lắm, vì sợ bạn buồn mà hổng dám kêu, cố gồng lên hồ hởi phấn khởi cho bất kì cuộc vui nào cũng được
trọn vẹn. Xong rồi về nhà nằm bẹp dúm, còng queo như một con tôm héo.
Đỗ Trung Quân là vậy, nhiều người yêu lắm kẻ
ghét, người yêu thì bảo tay sống nhiệt tình, kẻ ghét thì bảo thằng ham bố
nhắng. Kệ, ai nói gì mặc, mình biết suốt đời Quân chỉ nơm nớp một nỗi lo, ấy là
lo bạn mất vui. Chưa thấy khi nào nghe nó than việc nhà nhưng hễ bạn bạn có
việc gì là nó nhắn tin tùm lum, lo lắng sốt sắng còn hơn cả việc bản thân.
Hôm Huy Đức có chuyện buồn, nó tìm quán cóc
ngồi một mình uống rượu đến say, tám giờ
tối mình nhận được nhắn tin, buồn quá bác Lập ơi. Mười giờ đêm lại nhắn tin, buồn quá bác Lập ơi. Đến hai giờ sáng hắn vẫn chưa rời quán cóc, rượu và nước
mắt dầm dề. Lại nhắn tin, buồn quá bác Lập ơi.
Rút từ Bạn văn 1
Rút từ Bạn văn 1
0 nhận xét:
Đăng nhận xét