Tản văn
Hồi nhỏ, nhà mình ở gần cầu Phôốc
sau chuyển về ở gần sân vận động, sát nhà ông cu Hoi. Ông có tật run, tay run,
miệng run, chẳng nói gì làm gì mà mồm miệng tay chân cứ run bần bật. Mình bốn
tuổi, ngồi há mồm há miệng nhìn cái tay ông gắp thức ăn chao qua chao lại, cứ
sợ thức ăn văng đi mất.
Vì tật run ông cu Hoi chẳng làm gì,
chỉ nuôi bò, cứ mỗi lần bốn con, bán lứa này nuôi lứa khác, chỉ thế thôi nhưng
nhà ông sống ung dung.
Ông Cu Hoi có tài đặt vè, lại rảnh
rỗi nên ngày nào ông cũng có vè, bất kì ai quen biết ông đều có vè, mình nhớ
như in bài vè ông làm cho mình: Vè vẻ vè
ve/ Nghe vè thằng Lập/ Mạ thì đòi đập/ Ba thì đòi la (mắng)/ Ăn rồi không chịu đòi ga (đuổi gà)/ Đi nhà ngườì ta mà nhởi (chơi)/ Cơm thì đang xới/ Về hỏi cơm đã chín chưa/
Mi mới ăn cơm trưa/ Răng đã kêu đói bụng.
Ông có bài tổng kết những đàn ông
trong xóm hồi đó, ai cũng nhớ: Cu Tư giỏi vẽ, Cu Lễ giỏi ăn, Cu Tăng giỏi
cãi, Cu Lại giỏi bơi, Cu Cời giỏi đ.
Vè về các bà thì nhiều lắm nhưng
mình không nhớ mấy, có lẽ con nít không để ý chuyện đàn bà, chỉ nhớ mỗi câu: Mụ Hà mà dạng háng ra, Đầu gối còn lỏng
huống là chim cu. Lại có câu này, toàn từ nói lái miền Trung, ai hiểu được
thì hiểu chứ không dám giải nghĩa: Mao
cong dũ đệ sính thất cương, Lộ lộ trí đường, vương vương đại số.
Chuyện gì xảy ra trong thị trấn hay
dở tốt xấu ông đều có vè hết, đến nay người nhớ bài này, ngươì nhớ bài kia, nếu
có ai kì công sưu tầm cho đủ, bảo đảm không dưới chục vạn bài, không thèm nói
ngoa.
Con nít thích hóng chuyện, hễ có
chuyện gì là mình và tụi bạn trong xóm kéo nhau chạy rật rật đến xem, rồi lại
chạy rần rật về nhà ông cu Hoi, nói ông ơi ông ơi, có vè chưa có vè chưa? Ông
cười cái hậc nói có chơ răng không, rồi đọc ngay, vừa đọc vừa bịa, nhẹ như
không, không hề ngắc ngứ.
Ông làm vè theo lối ứng khẩu, đọc
xong rồi quên, người khác nhớ chứ ông không, nếu có ai bảo đọc lại bài đó, ông
đọc ngay nhưng lại đọc bài mới, không liên quan gì đến bài cũ. Ông không nhớ
bài cũ, giả có nhớ ông cũng không đọc, dù ai năn nỉ ông đều cười lắc đầu, nói è
he người chớ phải tru bò mô mà nhai lại.
Vợ chồng anh Diệp cãi nhau, nửa đêm
anh Diệp muốn làm lành, vào ve vãn chị Diệp, chị đẩy ra, anh cứ lì lợm đè lấy
chị, điên, chị kêu lên vơ làng xóm nời... thằng cu Diệp nó hiếp tui đây nời!
Lập tức ông cu Hoi có vè Làm chồng không được vợ yêu/ Mới đè ra hiếp
có liều không hả trời/ Huơ bà con ơi lẳng lặng mà nghe/ Vẻ ve ve ve/ Vợ chồng
cu Diệp... Bài vè dài hơn ba trăm câu, ai nghe cũng cười lăn lộn.
Chị Đá ghen chồng lăng nhăng với
người khác, lừa anh leo lên bụng rồi cắt phựt chim, sau ân hận quá, đêm nào
cũng ra ngõ ngồi khóc. Ông cu Hoi có ba bốn bài vè liền, cứ có người bảo đọc
ông lại có bài khác. Nhớ nhất câu: Nước
chia cắt ta còn thống nhất/ Nhà phân ly có cách đoàn viên/ Đóc Đá khùng khùng
điên điên/ Cắt chim chồng để ngồi rên suốt đời/ Huơ bà con ơi/ Vè vẻ ve ve/
Nghe vè đóc Đá...
Hàng năm, cứ đầu xuân, làm gì thì
làm, khó mấy thì khó, thôn xóm nào cũng có đêm văn nghệ Mừng Xuân mừng Đảng. Diễn trò gì thì diễn, bà con cứ háo hức tiết
mục cu Hoi đọc vè.
Ông chống gậy bước lên sân khấu, tay chân mồm
miệng run lẩy bẩy trông đã buồn cười, bà con vỗ tay nói rồi rồi, cu Hoi lên
rồi. Ông vung cái gậy, trợn mắt nói lớn huơ này bà con, bữa hôm ni cu Hoi ra
đây xin kể chuyện... Mọi người vỗ tay rào rào, sướng ngây ngất.
Về sau chính quyền thị trấn nói
chương trình văn nghệ phải được uỷ ban duyệt, mọi người vui vẻ duyệt, riêng ông
cu Hoi không chịu duyệt, nói vè tui trong trôốc (đầu) tui, bửa trôốc tui ra mà
duyệt à?
Mọi người nói thôi, chịu khó cho
người ta duyệt cái, cho yên tâm, sợ có chi sai rồi phiền. Ông nói tui sống có
chi sai mà vè tui sai?
Nói mãi rồi ông cũng chịu duyệt,
ông đọc duyệt cũng ứng khẩu, lên sân khấu cũng ứng khẩu, thành ra hai bài hai
nẻo. Bài chẳng có gì sai phạm nhưng lãnh đạo thị trấn tức, nói ông xuyên tạc
cái bài đã duyệt. Ông phủi đít quần nói è he, từ nay ẻ vô văn nghệ văn gừng,
nhọc lắm.
Đêm liên hoan văn nghệ năm đó không
có ông cu Hoi, khán giả vơi đi một nửa. Thỉnh thoảng có người la ó cu Hoi mô
rồi, cu Hoi mô rồi! Một người trong đội văn nghệ đóng giả cu Hoi, cũng chống
gậy ra, cũng mồm miệng chân tay run lẩy bẩy, cung vung cái gậy, trợn mắt nói
lớn hua này bà con, bữa hôm ni cu Hoi ra đây xin kể chuyện...
Nhưng không có ai vỗ tay, còn la ó ầm ĩ không
không không... cu Hoi thiệt tề, cu Hoi thiệt tề.
Năm 83 tuổi ông cu Hoi chết. Tối
hôm đó ông gọi các con cháu vào, nói ngồi đó nghe tau vè đời tau. Ông đọc sang
sảng hơn 400 câu vè kể chuyện đời ông, đọc xong thì cấm khẩu, đi.
Rút từ Ký ức vụn 1
0 nhận xét:
Đăng nhận xét