Tản văn
Hồi mới ra Hà Nội mình hay bị thằng cu Hó mắng cho là đồ nhà quê. Nó ra Hà
Nội trước mình có một năm mà xem phong thái rất người Hà thành. Nó mặc nhiên coi nó là người Hà Nội, động cái là
mắng mình đồ nhà quê. Bạn bè mắng nhau chơi thôi nhưng nhiều khi mình cũng tức.
Nó là bạn nối khố của mình, tên là
Nguyễn Hó, ra Hà Nội đổi là Nguyễn Hồng Đức, nó bảo cái tên Hó tối mò, quê một
cục, nghe cái tên chó nó muốn làm việc với tao. Mình hỏi tên Lập được chưa, nó
bảo chấp nhận được, nhưng viết bài thì nên lấy tên là Quốc Lập nghe mới oách,
mới doạ được bọn Bắc kì.
Nó đến chơi nhà, thấy con mình nói
mời bác ăn cơm, nó bảo mày không biết dạy con à? Mình hỏi sao, nó nói phải dạy
tụi nó nói mời bác xơi cơm. Mình nói ăn với xơi khác gì nhau. Nó cười, nói mày
là nhà văn Thủ đô rồi con ạ, đừng có bảo
thủ. Ăn là quê, xơi là Hà Nội, nghe không con.
Nó nói mày phải khẩn trương hoà tan
ngay cái bản sắc nhà quê hủ lậu của mày đi, có thế mới tồn tại được ở Thủ đô.
Đến chơi nhà nó, trúng bữa cơm, nó kéo mình
vào mâm. Ba đứa con nó lườm nhau cái, đứa thứ nhất nói một hơi cháu mời bác xơi
cơm con mời bố xơi cơm con mời mẹ xơi cơm em mời anh xơi cơm. Đứa thứ nhất dứt
lời thở cái phù nhẹ nhõm, tiếp liền đứa thứ hai, rồi đứa thứ ba, đứa nào cũng
một tràng như bắn liên thanh, cơ khổ!
Thấy mình đi cái xe cup 70 cà rịch
cà tàng, nó bảo mày vứt nó vào sọt rác đi, quê lắm. Mình nói chà, xe chỉ là
phương tiện, mình chưa có tiền đi xe tốt thì đi xe này, việc gì đâu?
Nó cười khịt khịt, xoa đầu mình,
nói quê lắm con ơi. Xem tao đây này: Ra Hà Nội cái, biết mình không đủ tiền mua
nhà ngon, thuê ngay cái nhà xịn, sửa sang nội thất cực kì, mời dân có máu mặt
Hà thành đến nhậu một trận sơn hào hải vị, cho chúng nó lác mắt. Ai biết nhà
mình thuê hay mua, thấy chưa!
Nó nói phô cái nghèo khổ ra ai
thương mà người ta khinh. Xem tao đây này: Tiền không đủ mua nhà thì mua xe
xịn, áo quần xịn, dày dép xịn, đói méo mặt nhưng hễ ra đường là phơi phới niềm
tin. Khe khe khe...
Mình nói không có thì thôi, rán
hành ra mỡ làm gì? Nó xoa đầu mình cười, nói con ơi con răng mà quê rứa con.
Hèn chi mày nổi tiếng gấp mười tao mà người ta trọng tao gấp mười mày.
Nó nói mày viết bài hiền lắm, quê.
Mình hỏi sao, nó bảo thỉnh thoảng phải đá vào vài tiếng Tây cho nó sang. Mình
bảo tiếng Anh của tao chưa quá được trình độ How are you, biết gì mà viết?
Nó ném ra cuốn luận văn tiến sĩ của
nó, nói mày xem đây. Xem phần phụ lục ghi sáu trang liền toàn sách tham khảo
tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Đức. Mình trợn mắt há mồm. Nó cười, nói tao biết
mịa gì tiếng Tây, ghi thế cho đỡ quê. Tiến sĩ mịa gì không biết tiếng Tây, quê!
Mình nói thế thì chỉ mang tiếng dốt
ngoại ngữ chứ sao gọi là quê? Nó nói dốt gì không nói chứ ở đô thành mà dốt
ngoại ngữ gọi là quê. Mình nói mày sợ quê hơn sợ dốt à? Nó nói đúng, ở đô thành
sợ nhất bị người ta coi là quê mùa. Muốn lên dân thượng lưu, dốt giỏi không
quan trọng, quan trọng là tẩy bỏ cho được cái chất quê.
Nó còn thỉnh thoảng in vài chùm thơ
nước ngoài, khi thì đề là Nguyễn Hồng Đức dịch từ nguyên bản tiếng Anh, khi thì
đề Nguyễn Hồng Đức dịch từ nguyên bản tiếng Pháp. Thất kinh.
Mình nói mày nói tiếng bọ không
xong, sao dám dịch tiếng Anh, tiếng Pháp. Nói nói tao bảo tụi học trò nó dịch
thô ra, tao làm lại thơ, rứa là thành dịch giả, thấy chưa con. Khe khe khe..
Mình cười nói mày làm mấy chuyện đó
là quê đấy con ạ. Nó xoa đầu mình, nói mày ngu lắm, học làm sang sao gọi là
quê. Mày mở mắt ra nhìn bố mày gia nhập giới thượng lưu nghe con.
Vài năm sau nó làm viện phó viện
XYZ, gặp nó đâu, vẫn quần áo sang trọng nhưng khi thì đi bộ bên vỉa hè, khi thì
đi bằng xe đạp, xe đạp đắt tiền nhưng là xe đạp thôi. Mình nói sao mà khiêm tốn
thế, nó cười, nói muốn lên lãnh đạo trước hết phải khiêm tốn. Nhưng khiêm tốn
sang trọng chứ không phải khiêm tốn rị mọ quê mùa như mày đâu.
Mình cười nói mấy trò diễn đó mới
gọi là quê mùa đấy con ơi. Nó xoa đầu mình, nói thằng này quê mùa toàn diện và
vững chắc, không cải tạo được.
Tháng trước có hội thảo ở viện nó, mình có tới
dự, nó chủ trì hội thảo, cuối buổi đứng lên kết luận sơ bộ. Xem cái điệu chống
tay, hất tóc, ngừng ngắn nhấp ngụm nước rất chuyên nghiệp của nó, mình cứ cúi
mặt cười thầm, phục thằng này quá.
Nó nói Đông nói Tây rồi nói: “Tôi
có đọc tờ Niu oóc ti mét, người ta vừa nói rằng....”. Một số người bịt miệng cười khịt khịt.
Tan hội nghị mình gặp riêng nó, nói
mày quê bỏ mẹ! Nó hỏi sao, mình nói tờ New York Times, mày lại phát âm ra Niu
oóc ti mét, phát âm không được thì đọc cái mịa gì. Mặt nó đực ngỗng ỉa.
Mình nghĩ bụng không biết thằng này
ngày mai có dám vác mặt đến hội nghị nữa không, hoá ra nó vẫn đến, mặt mày phớt
Ăng lê, hết bắt tay người này lại bắt tay người kia, nói nói cười cười như
không. Phục nó quá trời.
Cuối buổi nó lại lên phát biểu, lại
chống tay, hất tóc, nhấp ngụm nước, nói
nhân nói chuyện ngoại ngữ, tôi nói luôn hôm qua tôi cố tình phát âm New York
Times thành Niu oóc ti met, tôi để ý xem thì thấy chỉ có một phần ba hội nghị
là bịt miệng cười, còn lại chẳng ai hiểu tôi nói sai hay là đúng. Thế này thì
gay lắm, chúng ta cần phải bổ túc ngoại ngữ thế nào chứ toàn tiến sĩ không,
ngoại ngữ thế này thì gay lắm.
Tan hội nghị mình bắt tay nó, nói
chúc mừng ông đã gỡ được một bàn thua, nó nói thấy chưa, thấy ông thành thị
chưa! Mình nói thấy rồi, kiểu này ông dễ về làm hiệu trưởng đại học ngoại ngữ
lắm, nó vênh mặt lên, nói chứ sao, viện phó rồi, về chỗ đó không đầy một bước
chân, khó gì!
Mình nói giỏi giỏi, ông thành thị giỏi giỏi,
nó cười khe khe khe kéo mình đi uống bia, nâng cốc nói chúc sức khoẻ đồng chí
ngu lâu, nhà quê vĩnh viễn. Mình chạm cốc nó, nói chúc sức khoẻ đồng chí giả cầy, mau thăng quan tiến chức.
Nó nói mày nói đúng, không giả cầy làm sao ra
ông thành thị, không ra ông thành thị làm sao mà lên quan.
Khe khe khe.
Rút từ Ký ức vụn 1
0 nhận xét:
Đăng nhận xét