Chân dung
Chẳng nhớ quen Quốc Trọng hồi nào
nữa, cũng đến vài chục năm. Hồi anh vào vai Xuân tóc đỏ oách lắm. Gặp ở rạp
Tháng Tám, anh đi sát qua người mình mà không dám chào. Hết phim, các em xinh
đẹp xúm đen xúm đỏ xin chữ kí, bụng nghĩ nhà văn nước Nam mấy ai như mấy nghệ
sĩ điện ảnh không, may lắm có Trần Đăng Khoa với Nguyễn Nhật Ánh.
Hôm đi dự Liên hoan phim ở Nam
Định, có mấy em chạy theo mình nói chú chú cho cháu xin chữ kí, sướng, kí xọet
xoẹt mấy phát. Chúng xem chữ kí rồi tần ngần hỏi chú ơi chú tên gì? Mình nói
tên, chúng tròn xoe mắt nhìn mình như nhìn thằng vô lại. Hoá ra chúng nó tưởng
mình đóng cái ông què trong cái phim gì đó chúng vừa mới xem, ngoảy đít kéo
nhau đi, không thèm chào.
Quốc Trọng vỗ vai mình, nói tôi
đang làm phim Ngõ Lỗ Thủng của lão
Đỉnh (Trung Trung Đỉnh), có một vai què hay lắm, ông vào vai đó nổi tiếng liền
à. Mình tức, nếu không bạn bè, biết là chỉ đùa vui thôi, không cho đấm chết
liền.
Trong số các đạo diễn, có hai người
thích giao du với các nhà văn là Thanh Vân và Quốc Trọng, mấy người khác hoặc
là kính nhi viễn chi hoặc là coi nhà văn bằng nửa con mắt.
Quốc Trọng là tay chăm đọc sách và
ham chơi với đám nhà văn. Nói trắng ra ở nước ta các đạo diễn chăm đọc sách như
Quốc Trọng đếm không hết mười đầu ngón tay.
Một số đạo diễn nói năng có vẻ hoành tráng lắm, kì thực văn hoá không
được một nhúm, ngoài mặt tỏ ra khiêm
cung với các nhà văn nhưng trong bụng bao giờ cũng nghĩ bọn này biết đếch gì
phim. Quốc Trọng khác, anh kính trọng thật sự, dù không phải anh không biết
viết.
Rượu say, cãi nhau vung tí mẹt, ai nói cũng
không thèm nghe, hễ ông nhà văn lên tiếng là im liền, cũng cãi nhưng cái sự cãi
không còn vung tý mẹt nữa. Anh nói tôi càng đọc các ông các thấy mình ngu, tiên
sư bố các ông giỏi thật.
Mình gặp rất nhiều người hễ nhắc
đến văn Việt là ra cái vẻ ta đây nhăn mũi phẩy tay y như vừa nghe ai đánh rắm,
hỏi đã đọc chưa thì bảo tôi đếch đọc đấy làm gì tôi nào, nhưng hỏi văn Tây có cuốn
gì hay thì mặt cũng đực như ngỗng ỉa. Hèn gì làm phim suốt đời cũng không sao
ngóc đầu lên được.
Mới gặp mình cũng nghĩ Quốc Trọng
chắc cũng giống đám này thôi, hoá ra không, anh sành văn Việt còn hơn nhiều nhà
văn suốt ngày nhận định văn Việt thế này văn Việt thế kia.
Quốc Trọng nói tôi sợ văn như sợ
vợ, yêu phim như yêu con, khè khè sao mà
tôi ưu điểm thế.
Anh đóng nhiều vai nhưng thiên hạ
nhớ nhất vai Xuân Tóc Đỏ. Hễ cùng anh vào quán, thế nào cũng thấy vài cái nhìn
ngưỡng mộ, thế nào cũng nghe mấy tiếng xì xào Xuân Tóc Đỏ đó kìa, thế nào cũng
có người cầm ly bia đến, hai tay cầm cốc khom người nói cho em cụng anh cái, em
ngưỡng mộ anh từ lâu rồi.
Quốc Trọng vỗ vai mình nói đây là
nhà văn Nguyễn Quang Lập, thế nào người kia cũng nhún vai lịch sự chào mình
chiếu lệ, rồi lại quay sang anh nói em không ngờ đời em lại được cụng ly bia
với Xuân Tóc Đỏ, may cực.
Có hôm uống bia ở Hải Xồm, anh đi
giải, được vài bước thì gặp mấy em nạ dòng đứng chặn, cười he he he nói cho tụi
em bắt tay Xuân Tóc Đỏ cái. Mót đái lắm nhưng anh cũng đứng lại nói vài ba câu
đu đưa mấy bà Phó Đoan này, nhỡ khi có cơ hội có thể làm bàn - Cực lòng mót đái vì bia/ Cực anh anh chịu
ngu chi lìa mấy em.
Xong rồi đi, được vài bước lại gặp mấy bà Phó
Đoan khác kéo tay anh nói ui, có phải Xuân Tóc Đỏ không. Tính nói không, vọt
mau vào toilet nhưng lại tiếc của giời, lại đứng lại nói cười nhạt nhạt, đu đưa
mấy câu rồì xin lỗi nhá mình đang vội.
Mấy bà không chịu cứ níu lại xin cái chữ kí,
xin số điện thoại, rồi hôn đánh chụt cái, vừa chạy vừa cười he he he, mông đít
đánh tanh tách.... Cứ thế đến khi anh lao vào toilet, chưa kịp móc chim ra đã
ướt sũng hai ống quần.
Quốc Trọng đi ra xoè hai ống quần, nói đây,
tấn bi hài của anh chàng đội lốt Xuân Tóc Đỏ, he he he.
Quốc Trọng đạo diễn nhiều phim ti
vi, giải vàng giải bạc có cả nhưng tuồng như chẳng ai biết anh là đạo diễn,
thậm chí cái tên Quốc Trọng cũng không nhớ, hễ gặp anh là Xuân Tóc Đỏ Xuân Tóc
Đỏ, lắm khi anh phát điên.
Một hôm vừa lên bục nhận cái giải
vàng, hình như là phim Mùa lá rụng trong
vườn, ra khỏi cửa có mấy em xúm đến xin chữ kí. Thấy cái tên Quốc Trọng mấy
em nhắn mũi vừa đi vừa nói ui xời, tưởng là Xuân Tóc Đỏ.
Anh uống rượu say, ngã dập mặt,
người ta đưa vào bệnh viện, ném vào một xó không ai săn sóc. Vợ anh chạy đến
kêu trời ơi, sao những lúc này không ai nhớ chồng tôi là Xuân Tóc Đỏ!
Gặp mình khi nào anh cũng ngồi bàn
làm phim nhựa say sưa. Tôi sẽ làm thế này, tôi sẽ làm như thế kia. Ông viết tôi
cái kịch bản đi, chết tôi cũng làm. Thằng Tiến (Phạm Ngọc Tiến) xoa đầu anh,
nói tuổi nhỏ làm việc nhỏ con ơi. Anh tức, cãi, uống say, tối về trúng gió bị
méo mồm. Thằng Tiến nói đấy thấy chưa, cứ cãi nhau với tôi là mặt ông giống cái
mẹt rách ngay.
Mồm đang méo thì nói thôi từ nay
trởn không uống nữa, hết méo lại nhảy đi uống ngay, gặp mình lại nói làm phim
nhựa, tôi sẽ làm thế này tôi sẽ làm thế kia.
Thằng Tiến lại xoa đầu nói con ơi
con, tuổi nhỏ làm việc nhỏ, con có nhớ lời Bác khuyên không đấy. Anh lại tức,
lại cãi, lại say, nói mẹ, tôi không làm phim nhựa tôi bằng con chó nhà ông. Tối
về trúng gió anh lại méo mồm.
Mình đến thăm, nói không phải trúng
gió đâu, tai biến nhẹ đấy, thôi từ nay ông đừng uống nữa. Anh nói đếch phải, hễ
tôi nhắc đến phim nhựa là trời lại vả tôi méo mồm, tức thế không biết.
Rút từ Bạn văn 1
0 nhận xét:
Đăng nhận xét