Viết nhân Huy Đức bị mất việc ở Sài Gòn tiếp thị, năm 2012. Ít lâu sau Sài Gòn tiếp thị bị dẹp tiệm, Tâm Chánh cũng mất việc nốt.
San Francisco. 2013. Huy Đức- Quang Lập- Tâm Chánh trước Cầu Cổng Vàng (Golden gate bridge)
Mình từ Sài Gòn về, vào mạng thấy bác Hữu Thọ nói, hơi buồn. Đến bấy giờ bác vẫn còn lo dân phân tâm về những phản biện. Nếu những phản biện chính đáng ích nước lợi dân thì có lý gì sợ dân phân tâm, còn những phản biện kiểu không ăn thì đạp cho đổ thì chính dân sẽ bóp miệng lũ này, khỏi lo đi.
Tất nhiên làm việc gì cũng bị dân
lý hội đến, bàn vô bàn ra thì cũng nhức đầu mệt người thật. Nhưng như cụ Khổng
nói Thiện hạ hữu đạo, tắc thứ nhân bất nghị.- Thiên hạ có đạo chính
đáng thì dân bất tất phải nghị luận lung tung. Viết đến đây chợt nhớ đến Huy
Đức, lập tức bỏ ngay entry nói lại với bác Hữu Thọ, viết Bạn văn 29 cái chơi, dù bây giờ Huy Đức hiển nhiên là nhà báo.
Chẳng nhớ quen Huy Đức từ lúc nào,
hình như hơn hai chục năm rồi, thời nó viết truyện ngắn Dòng
sông cụt thì phải. Truyện đó nó ký tên Trương Huy San, in ở Văn Nghệ Quân
đội, ai đọc cũng thích. Nó viết về cái thời duy ý chí làm thủy nông ở Nghệ
Tĩnh, nghe lời Trương Kiện đào bới lung
tung, giọng văn tưng tửng không hề xốc xỉa nhưng mà đau, đau lắm.
Đám văn trẻ tụi mình sướng lắm, văn
chương giả cầy vô thiên lủng, chỉ cần
xòe tay khua nhẹ cái được cả nắm, kiếm được ông văn miệng có gang có thép thời
nào cũng khó, thời này càng khó hơn.
Khi đó nó vừa rời quân ngũ, mình cũng thế.
Nghe tin nó ra Hà Nội, thằng Nguyên (Phạm Xuân Nguyên) dắt mình đi gặp nó. Mới
gặp hơi thất vọng, nó bắt tay mình, nói, chào anh. Cái bắt tay nhẹ không, lời
chào cũng nhẹ không, chỉ có cái miệng cười tươi. Mà cũng chẳng biết nó có cười
hay không nữa, có khi nó chỉ xòe bộ răng vẩu ra thôi, hi hi
Khác với mấy ông văn trẻ, hễ gặp
nhau là ôm vai hót cổ, kéo nhau vào quán liền, Huy Đức ít khi vồ vập ai. Bạn bè
lâu ngày gặp nhau cũng chỉ cái bắt tay nhẹ y chang Võ thủ tướng bắt tay, nói, mới vô à, rồi lặng lẽ kéo ghế ngồi, lâu lâu nói đôi ba câu không mặn cũng chả
nhạt, chỉ đôi mắt lộ sáng với cái nhìn ấm áp chí thiết khiến người ta yên tâm
nó vẫn quí mình.
Huy Đức ngoài bộ giàn rất nam tính,
chẳng có nét gì khả dĩ là đẹp trai, mắt mũi cũng chả đẹp nhưng ánh mắt nhìn ai
như hút hồn người ta, ấm áp và tin cậy, tin yêu và say đắm, gái chết như rạ
cũng vì ánh mắt này đây, hi hi.
Nó giống thằng Nguyên, từ ngày vợ
bỏ đắt sô kinh khủng, ngồi đâu cũng thấy nó lúi húi reply tin nhắn đám chân
dài, nhưng cũng chỉ thấy các em vè vè lượn quanh, không thấy em nào dám cắn
câu, hoặc cắn hờ phát rồi bỏ chạy cả.
Mình có giới thiệu Huy Đức cho một
cô, cô này nghe mình tán dương Huy Đức thì háo hức lắm, bố trí năm lần bảy lượt
mới gặp được, gặp xong cô này nhắn tin, nói, ui ui chú ơi... xấu xấu. Ít lâu sau
mình nhắn tin, Huy Đức thế nào, hay không? Cô ta reply tức thì, ui ui... hay
hay, chú ơi hay cực ke ke ke.
Chẳng hiểu thế nào mối tình sét
đánh hay thế cuối cùng cũng hỏng, tiếc thế, âu cũng là số trời. Cũng như nó
đang làm văn hay ho thế trời lại bắt nhảy sang làm báo, chuyên chuyện pháp
đình, bài nào bài nấy hay điếc tai, người khen kẻ chê cũng điếc tai luôn.
Trông cái dáng lờ vờ, ngồi đâu cũng
nhường phần sắc sảo cho người khác, ít ai mới gặp đã ấn tượng, chỉ khi nói
chuyện cà chớn, trêu chọc nhau mới ló chút thông minh, còn thì như gà rù, nói
chuyện như người đời sơ nói, ấy thế mà bất kì bài báo nào cũng đạt đến cái tầm
khái quát cao, sức nghĩ sâu rộng, nếu không đủ độ để thán phục thì cũng không
thể coi thường.
Hôm ngồi uống bia với thằng Tín (Nguyễn Trọng Tín), Tín cũng làm Sài Gòn
tiếp thị với Huy Đức, nhân nói
chuyện Huy Đức thôi việc, nó uống cạn cả cốc to bia đen, khà một tiếng rõ to,
vuốt mặt hai ba cái, nói, tui nghĩ chán
ra rồi... nước Nam mình có mấy thằng làm báo được như Huy Đức, hổng có, hổng có
ai… đú má.
Có thể vì bức xúc mà thằng Tín nói
quá đi, mình nghĩ thế. Mình chạm cốc với thằng Tín, nói , có trí lự để viết những
bài báo như Huy Đức cũng không ít người, cũng không ít người có thể viết hay
hơn, nhưng có cái tâm sáng trưng như thằng Huy Đức để nói thẳng, nói to những
điều tâm huyết như nó thì quả là hiếm. Người ta hay tán cái dũng của nó nhưng
tôi nghĩ không phải, nó có chống đối ai đâu mà nói đến cái dũng.
Nghe nói đến cái dũng, thằng Tín
cười sặc, phun cả bia ra bàn, nói, đúng đúng,...ông nói làm tôi nhớ đến câu thơ
của Yevtushenko – Sống cái đời gì kì cục quá thôi/ dám lương thiện với mình
cũng đủ thành dũng cảm.
Mấy hôm ở Sài Gòn ( Năm 2012), ngồi đâu cũng
nghe chuyên Huy Đức thôi việc, nhiều người bức xúc đôi khi nói quá lên. Mình
nghĩ chuyện đó cũng bình thường, đối với người coi báo không chỉ là nghề kiếm
cơm mà là cái nghiệp như Huy Đức, một khi buộc phải chọn Sài Gòn tiếp thị hay blog Osin thì hiển nhiên nó phải chọn blog
Osin.
Huy Đức sống với bạn chân tình, chí thiết,
chẳng có khi nào nó để bạn thất thiệt vì mình, nên khi buộc phải chọn Tâm Chánh
và Sài Gòn tiếp thị, tất nhiên nó
phải chọn Tâm Chánh. Đêm trước khi ra Hà Nội, mình có ngồi với Tâm Chánh và Huy
Đức, chúng nó vẫn nói chuyện bình thản như chưa có gì xảy ra, vẫn ấm áp và thân
thiện, có phần còn thân thiết và quí trọng nhau hơn, mới hay dại dại khôn khôn,
mất mất được được thật khó lường, mấy ai đo đếm phân minh.
Mình hỏi Tâm Chánh, ông thử nói
một câu vì sao Huy Đức thôi việc. Tâm Chánh ngồi ngẩn rồi cười, nói, anh hỏi
khó... một câu thì khó nói lắm. Mình nói thế thì ba câu vây, Tâm Chánh nói, ba câu
càng khó nói hơn. Tâm Chánh nhăn răng cười, Huy Đức cũng nhăn răng cười.
Thế là xong, mình có thể kê cao gối mà ngủ. Ở
đời sợ nhất là mất cái tình chứ vì cái lý gì đó mà mất thì cái mất ấy cũng nhẹ
tựa lông hồng, cần gì phải lo nghĩ. Nói thế để bà con thôi bàn tán chuyện này
đi, vả, được được mất mất, dại dại khôn khôn mỗi người tự biết lấy, người ngoài bàn tán đôi khi đâm rách việc.
Cũng vì mạng méo ầm ĩ, BBC phỏng
vấn phỏng veo, bà con nó ở quê lật đật kéo nhau chạy vào Sài Gòn, góp lại cho
nó 2 triệu, ôm lấy nó cuống quít, nói ôi con ơi, răng rứa con ơi. Nó nói, con
thôi việc này kiếm việc khác, có gì đâu. Bà con lườm nó, nói, có gì đâu... mày
đừng có chủ quan. Nó cũng chỉ biết nhăn răng cười.
Buổi sáng quán cà phê phố Hàn
Thuyên, mình với nó đang tán chuyện ba lăng nhăng giải sầu, một em chân dài
chạy đến vừa nguýt vừa cười, nói, chết chưa chết chưa... đáng kiếp đáng kiếp... còn
chủ quan nữa không. Nó tủm tỉm nhìn cô nàng, nói em cũng bảo anh chủ quan à. Cô
bé dẩu môi nguýt nó, nói chủ quan.
Nó cười, vui vẻ khoác vai cô bé,
nói điều tôi sợ mất nhất là tình yêu mọi người dành cho tôi, như cô bé này
chẳng hạn. Cô bé véo Huy Đức cái rõ đau, nói yêu anh bao giờ hả hả!
Nó lại nhăn răng cười.
Rút từ Bạn văn 1
0 nhận xét:
Đăng nhận xét