Truyện ngắn
Luôn
luôn có con chó đuôi trắng xuất hiện trong các giấc mơ của ông.
Đầu tiên nó chạy mấy vòng quanh sân, mặt cúi
gầm, mũi khịt khịt như đang tìm một cái gì đó đã để quên ở lần về trong giấc mơ
trước. Sau, nó bất ngờ cắt một đường chéo thẳng tắp từ góc sân bên trái xộc về
phía ông. Cách ông chừng vài bước, nó đứng dựng bằng hai chân sau lúc lắc tiến
tới. Cái lưới nó thè ra đỏ hỏn, hai chân trước bẻ gập lại, co ro… trông rất
buồn cười.
Ông bước đến bắt lấy hai chân trước của nó lắc
lắc. Nó liếm đi liếm lại hai bàn tay gân guốc, đen sạm của ông với một thái độ
kính cẩn và thương yêu. Lúc lúc nó lại ngước lên nhìn ông âu yếm- "Ông có
được khoẻ không?", đôi mắt nó hỏi thế. "Ồ, khỏi phải nói…" nụ
cười ông trả lời.
Chừng
như vậy đả đủ cho nó yên tâm ra đi. Nó lao về suối Binh Man, để lại cái đuối
trắng cắm ngược giữa sân. Cái đuôi trắng bỗng rừng rực cháy thành một ngọn lửa
trắng, nở to dần thành một bó đuốc lớn, một đống lửa lớn...sáng trắng đến rợn
người.
Ông choàng tỉnh. Một ngày mới đã đến, nắng đã
ngập đến mắt cá trong khu rừng hoang vắng này…
Ông
bước xuống bếp, đỏ lửa. Siêu nước bằng nắm tay sôi lóc bóc. Ông dướn lên, quờ
tay vào rổ đựng lá chè khô, vò một nắm to, nhét chặt vào siêu nước. Trong khi
chờ chè ngấm, ông vớ lấy cái điếu cày, cẩn thận cho thuốc vào nõ. Ông rít, gông
người lên mà rít, toàn bộ gân cổ đồng thời nổi lên. Tiếng điếu cày nghe vang
như một tiếng còi thổi gắt.
"Ó… ò… o… ò…!", con gà trống khốn
khổ của ông lúc bấy giờ mới cất tiếng gáy đòn chào một ngày mới. Nó gần như mất
hết khả năng cảm nhận ánh sáng mặt trời. Mựat trời của nó nằm trong cái điếu
cày. Khi nghe tiếng ông rít thuốc lào, nó giật mình hoảng hốt như thằng say
rượu nghe còi cảnh sát, vội vàng nhảy ra khỏi chuồng, đập cánh gáy vang vang.
Còn ông lúc này lại không khác mấy con gà rù.
Ông lẩy bẩy tìm chỗ đặt ống điếu cho vững, hai tay chống xuống đất cố giữ cái
đầu khỏi chui vào bếp lửa, toàn thân giật giật, khói thuốc như từ tất cả các lỗ
chân lông toả ra, bay cuồn cuộn…
Sau
khi chiêu hết sạch siêu nước chè đặc, ông chống gối đứng dậy, vắt cái khăn rộng
khổ lên vai, lững thững đi ra suối Binh Man. Suối Binh Man rộng bằng sáu bước
chân, nước luôn luôn ngập ngang đầu gối, luôn luôn như thế vào mùa xuân và mùa
hè. Vào mùa thu và mùa đông, suối Binh Man nước dềnh lên cao hơn, chảy xiết
hơn. Suốt ngày gầm gừ, riết róng, léo nhéo, như một bà già bẳn tính, ghét đời…
Ông lội ngược về phía có hòn đá rộng, phẳng,
vô vàn những vân đá đủ màu, nằm chênh chếch dưới đáy suối. Đó là một hòn đá
đẹp, sang trọng, hoàn toàn xứng đáng hầu hạ một hoàng hậu, một công chúa có tấm
thân ngà ngọc nương mình lên đấy để hưởng thụ một ban mai trong suốt, ngọt ngào
ở nơi đây… Nhưng bây giờ, thời kỳ vua chúa đã qua rồi, trên hòn đá ấy là ông,
một người đàn ông năm mươi tuổi có nước da đen, đang nằm dạng chân tay cho nước
suối tràn qua cơ thể mình. Chậc, cũng chẳng sao, thì hòn đá vẫn cứ đẹp và sang
trọng kia mà!...
Chỉ
cần đừng để nước suối chui vào hai lỗ mũi ám khỏi của mình, ông chìm hẳn xuống
dòng nước, nhắm nghiền mắt. Một cảm giác mát rượi thấm tận chân tơ kẽ tóc, ông
như chìm hẳn xuống, như nổi hẳn lên, bồng bênh… Miên man những bàn tay dịu mát
áp nhẹ lên má ông, lên ngực ông…
Ông chìm trong cái cảm giác đê mê của một
người chưa đến tuổi già nua, gần hai mươi nắm vắng thiếu những hạnh phúc đời
thường nhưng không quên được, không cách gì quên được. Miên man những bàn tay
dịu mát…những bàn tay… hình như cả tóc nữa, cả nước mắt nữa, cả những hơi thở
dịu nhẹ… chỉ có ông mới cảm nhận được.
Ông
thấy mình rạo rực, bâng khuâng… Một người đàn ông cô độc không vợ con, bà con
thân thích như ông Nông đây, cần phải tìm kiếm một con suối thật trong thật mát
dịu dàng và cũng cô độc như chính mình để mà sống kề. Chính con suối sẽ khoả
lấp những vắng thiếu của đời mình. Ông Nông đã làm như vậy. Dù cuộc gặp gỡ của
ông với suối Binh Man chỉ là một tình cờ, nhưng trải qua gần hai mươi năm gần
gũi nó, ông đã nhận ra điều đó.
Bây
giờ ông chẳng còn ai ngoài suối Binh Man và con chó đuôi trắng vẫn hiện về
trong giấc mơ của ông. Vợ con và những người ruột thịt của ông đã chết cháy vì
bom Napan trong một đám cháy lớn nhất tỉnh Quảng Bình do đế quốc Mỹ gây ra vào
đầu năm 1967. Cái ngọn lửa trắng ấy đã ám ảnh ông suốt đời. Bao giờ cái đuôi
con chó cũng cháy bùng lên thành ngọn lửa sáng trắng ghê rợn ở vào cuối giấc
mơ.
*
* *
Sau
gần một giờ ngâm mình trong suối Binh Man, ông vắt khăn mặt rộng khổ lên vai,
lững thững về nhà, chuẩn bị cho một cuộc săn tìm vết chân thú. Nhà ông nằm ép
sát vào một rừng táu, cách xa hàng xóm của ông ở trong thung lũng này hơn một
cây số. Ông thích ở xa như vậy, cái thích tưng tửng của người già.
Một
tháng đôi lần ông có về thăm hàng xóm- những người lên đây xây dựng kinh tế
mới- ngồi uống rượu, chuyện trò tào lao vài giờ, rồi lại trở về sống thui thủi
một mình. Công việc chủ yếu của ông là săn thú, mặc dù ông là người miền biển
rất ú ớ với nghề rừng, nưng ông thích như vậy, cũng là cái thích tưng tửng của
người già….
Vẫn
sẽ là một buổi sáng bình thường, một ngày bình thường nếu khi đến chỗ ngoặt lối
rẽ vào nhà ông, nơi có cây táu chết đứng, ông không nom thấy một bóng người đàn
bà đang lẩn khuất trong nương sắn.
Thoạt
nhìn, ông thấy cái một đầu tóc rối tung đang cựa quậy, ngỡ là lũ trẻ con vẫn
thường lên đây đào bới linh tinh trong nương sắn, đặt những cái "bẫy nhím
ngốc nghếch" - Chúng nó đứa nào tóc tai cũng như một cái tổ quạ - ông định
đi thẳng.
Định
thần một lát, ông thấy rõ một người đàn bà đang lom khom nhổ bật một gốc sắn
của ông. Đây là một sự lạ. Xưa nay, trong thung lũng giàu có này, người ta
chẳng thèm ăn cắp sắn của nhau. Thậm chí có nhiều năm, các nương sắn gần như bị
bỏ quên, ra hoa kết trái giống hệt vườn hoang.
Ông
tìm một gốc che khuất, tiến tới gần. Một người đàn bà rách rưới, bẩn thỉu đang
ngồi xổm, nghiến răng vặn một củ sắn to nhất trong bụi sắn vừa nhổ. Chị lấy
răng cạp bóc hết vỏ, nhai ngấu nghiến củ sắn trắng bợt, vừa nhai vừa phun lia
lịa xơ sắn nom không khác gì một con vượn cái đang ăn…
Người
đàn bà điên! Ông nhớ ra rồi, đó là cô giáo Hướng dạy cấp một ở cuối thung lũng.
Cô lên cơn điên từ đầu năm. Người ta nói cô điên vì thất tình, đó là cách giải
thích dễ nhất đối với một người đàn bà ba mươi tuổi chưa chồng, vừa bị người
yêu ruồng bỏ. Nghe nói người yêu cô là một thằng bợm, nó rủ cô đi khắp nơi suốt
ba tháng hè rồi thả cô ở ga Vinh, chuồn đi đâu mất tăm. Ông bíêt cô giáo này
nhân một lần cô lặn lội tìm đến nhà vận động đi học bổ túc văn hoá nhưng bị ông
từ chối…
-
Cô Hường! - Ông gọi khẽ, từ từ bước tới.
Người
điên giật bắn, vứt vội củ sắn, quay lại.
-
Đừng ăn sắn sống. Trong nhà tôi có cơm.
Ông
cố gắng không tỏ ra một hành vi nào làm cho người điên vì thế mà bỏ chạy. Người
điên cúi mặt đứng im, đưa mắt liếc trộm ông.
-
Trong nhà tôi có cơm. Mời cô giáo…
Ông
cầm tay người điên dẫn vào nhà. Một chút trì kéo của chị chứng tỏ chị không
muốn. Ông nhìn chị, gắng cười.
-
Chẳng sao đâu…tôi mời cô giáo mà!
Người
điên ngước lên chăm chăm nhìn ông. Ông vừa cười xuê xoa vừa kéo chị. Không
cưỡng được, chị để mặc cho ông gần như lôi chị vào nhà.
Người
điên ngồi dựa vào vách liếp, đờ đẫn nhìn lên trần nhà. Gương mặt chị bị rách
bởi những vết xước ngang dọc của móng tay sắc nhọn cào cấu. Môi chị sưng vù, ở
dái tai bị rách hẳn, máu rỉ ra đóng thành cục đen đặc. Ông Nông lúi húi xới một
bát cơm to, đầy thịt lợn rừng, bê ra.
-
Mời cô giáo. - Ông lom khom trao bát cơm cho người điên, hai tay xoa xoa, cười
cười. - Cứ ăn đi. Tự nhiên nhé….
Người
điên đỡ lấy bát cơm, mắt ngó ngơ đi chỗ khác.
-
Ăn đi, cô giáo. Chà, không mấy khi cô giáo đến chơi nhà…
Ông
nói cười như không, xuýt xoa, chép miệng…lại rối rít mời mọc. Người điên hơi
mỉm cười, mắt chớp chớp. Chị có vẻ ngượng. Chị cúi xuống ngó chằm bẵm vào bát
cơm, và bỗng quên tất cả, chị và lia lịa hết thìa này đến thìa khác, nuốt ừng
ực không kịp nhai. Ông quỳ xuống nhìn chị ăn, hai quai hàm ông giật giật, vẻ
thích thú như một chú bé muốn ăn chực.
Một bát nữa, lại một bát…. Người điên cúi mặt
ăn, lần này hết láu táu như trước, chị ăn chậm dần, gần ăn hết bát thứ ba thì
dừng lại, ngước lên:
-
Bác có cười tôi không, bác Nông?
"Ồ,
sao lại nói năng tỉnh táo thế này?", ông trố mắt nhìn.
-
Không! Không! Sao lạ cười. - Ông vội vàng xua tay. - Người với người gặp nhau
là quí hoá, sao lại cười…
Người
điên đặt bát cơm xuống nền nhà, hai tay buông thõng. Chị tựa đầu vào vách liếp,
ngước mắt lên trần nhà, thì thầm:
-
Bác tốt quá đi mất. Trong khi mọi người hễ gặp tôi ở đâu thì đi vòng thật xa.
Trẻ con gặp tôi thì khoa chân múa tay, reo hò ầm ĩ… Thế mà bác đã mời tôi vào
nhà, cho tôi ăn, lại còn gọi tôi là người…
-
Cô Hường! Ông thét lên: - Thì ra cô không điên thật à? Trời ơi, thế mà tôi lại
nghĩ là…
Ông
chồm tới cầm hai bả vai người điên lắc mạnh. Có lẽ do tiếng thét quá lớn của
ông đã phá vỡ sự ổn định tạm thời các tế bào thần kinh của người điên, chị đột
nhiên vùng dậy.
-
Đấy nha… đừng có hòng nha…tôi thèm vào cái đồ bẩn thỉu của các người… ha ha…
Anh tên là Nguyễn Văn Hùng, có yêu (là) yêu thì nói xin đừng (xin đừng) quanh
co… hà…Alô! Alô! Đi học bổ túc văn hoá là nghĩa vụ của toàn dân!
Ông
giật lùi, đứng sát vào vách liếp nhìn người điên múa may quay cuồng trước mắt
mình. Khuôn mặt chị bị một ma lực bóp dúm lại, méo mó. Ông thấy sợ, có những
giọt nước đá rơi tong tong trong ngực ông… Trước mắt ông là một con người - một
con quỷ - một con người - một con quỷ…. Ông sợ. Sợ quá!
Người
điên đột ngột lao ra khỏi nhà, Chị chạy với một tốc độ không thể có được lúc
bình thường. Ông sững người. Có ai đó đẩy mạnh vào lưng làm ông dúi dụi về phía
trước. Ông lao đuổi theo người điên. Ông chạy thục mạng. Vang vang trong đầu
ông tiếng thét này: "Phải cứu lấy cô ấy! Phải cứu…"
Một
cuộc vật lộn dữ dội của hai người bên bờ suối Binh Man. Người điên cắn ngập
răng vào bả vai ông, một miếng thịt bị bóc rời. Ông không chịu buông lơi cắn
chặt răng dùng hết sức bình sinh lôi tuồn tuột người điên vào nhà. Đẩy được
người điên vào căn buồng ghép bằng những tấm lim dày, ông khép vội cửa, đứng
dựa lưng vào đấy, thở dốc…
-
Đấy nha… Anh đến tìm hoa thì hoa đã… nở, anh đến tìm đò… đò đã qua sông… Đế
quốc Mỹ cút khỏi miền Nam Việt Nam! Cút khỏi! Cút khỏi!... (Chớ) Đến duyên em
thì em phải lấy…ơ ơ… chồng! Hi hi!
Ông
rũ xuống nền đất, nằm im như một xác chết. Máu từ bả vai ông chảy dầm dề.,..
"không thể được… phải cứu… làm sao bây giờ…." Ông rên rỉ như một kẻ
có tội, như chính ông đã gây ra tội ác đối với người đàn bà khốn khổ kia.
*
* *
Người đàn bà tiếp tục đập phát, thét lên những
câu vô nghĩa suốt buổi sáng, khoảng gần trưa thì tỉnh lại. Ông mừng quá, vội
vàng bưng một bát cháo lươn, mở cửa buồng bước vào. Người điên ngồi rũ rượi,
mặt tái nhợt. Ông cố gắng nở một nụ cười, âu yếm nhìn chị. Chị run run đỡ lấy
bát cháo.
-
Hình như tôi có cắn bác phải không?
-
Đâu có…
-
Ở chỗ bả vai ấy.
-
Ờ
-
Nước miếng người điên nghe nói độc lắm?
-
Chậc, chẳng sao. Cô giáo ăn đi…
-
Cô giáo? Ha ha ha… tôi mà cô giáo! - Người điên bất ngờ hất bát cháo lươn vào
người ông, nhảy chồm chồm. - Tình tính tang là tang tính tình.
Ông
vội vàng nhào ra, khép chặt cửa. "Khổ, chưa kịp ăn miếng nào…" Ông
chép miệng thở dài, từ từ ngồi xuống nền nhà.
-
Há? Cái gì?... Anh tên là Nguyễn Văn Hùng…có yêu (là) yêu thì nói (xin đừng)
xin đừng quanh co… ấy (mấy) đêm (là) đêm…
Tiếng
đập cửa buồng thình thình và những câu hát rối rắm rít lên trong căn buồng làm
cho đầu ông nhức buốt. "Hùng nào mà cô ta cứ nhắc hoài vậy?" - Ông
lẩm bẩm: - "Hắn cũng Hùng, cũng Nguyễn Văn…"
Ông có quen một thanh niên có cái tên như vậy.
Anh ta là lái buôn, vẫn thường lên đây săn tìm mật gấu, gạc hươu nai, cao khỉ…
cứ vài tháng thì vào nhà ông một lần. Bao giờ đến, anh ta cũng mang theo một
chai rượu ngon biếu ông và ngủ lại với ông một đêm.
Nom bề ngoài anh ta rất giống một người du
lịch hạng sang: luôn luôn xách cái va - ly da và cái đàn măng-đô-lin bóng lộn, áo
quần sang trọng, đi đứng khoan thai, nói năng lịch thiệp. Không bao giờ nói
chuyện buôn bán, trừ những lúc phải ngã giá với ông, anh ta luôn mồm kể những
chuyện động trời, rộng khắp cả địa cầu. Ví như các cuộc đụng độ lớn ở Tây bán
cầu, đài BBC đưa tin tổng thống Ri-gân vừa lên nói cái gì trên ti vi; một thủ
tướng ở một nước có cái tên rất dài bị đau thần kinh toạ và vợ ông ta đã phải
ngủ với thư ký riêng; viễn cảnh của thế kỷ 21: sao chổi Ha-lây sẽ xuất hiện ở
đâu vào năm nào; lai lịch của Ngô Đình Diệm và các cuộc tằng tịu cấp quốc gia
của mụ Lệ Xuân… Toàn những chuyện kinh khủng, ông nghe mà phát khiếp.
Đôi khi cao hứng, anh ta cho ông hay là anh ta
biết khá nhiều tiếng nước ngoài. Anh ta bụm miệng đánh lưỡi “Rốp rít… xóp xít”
bảo đấy lời chào buổi sáng của người Ý- Đại- Lợi, lại bụm miệng lưỡi “Rốp rít…
xốp xít”, bảo đấy là cách ngôn của người Pháp nói về sự cẩn trọng – “Trước khi
nói phải uốn lưỡi bảy lần…” Vân vân. Rồi anh tung cây đàn măng-đô-lin lên, vẫn
giọng “Rốp rít… xốp xít” như vậy nhưng nghe rất hay, hát say sưa, mắt lim dim,
đầu ngật ngưỡng, rất lâu sau mới ngừng, bảo đấy là bản tình ca nổi tiếng thế
giới của một nhạc sĩ nổi tiếng thế giới ở một nước đá bóng nổi tiếng thế giới.
Thiệt
là ghê gớm, trông cái đầu nhỏ thó thế kia mà chứa bao nhiêu là hiểu biết. Thật
ra ông cũng ngờ ngợ, không tin lắm, nhưng vi trong cái “đầu sắn nướng” của ông
không có phương tiện gì để “đối chứng”, nên cứ phải há mồm ra mà nghe. Những
thằng như vậy dễ đánh lừa đàn bà con gái lắm chứ. Đến như ông còn phải há mồm ra
mà nghe nữa là… Nhưng hắn là cái thằng cà khoeo, trông như một con nhện nước,
lại mới 25 tuổi, với người đàn bà này hắn chỉ là một thằng nhóc, làm sao hắn có
thể rủ rê được?
- Đấy
nha… tưởng ở đấy à… xồn xồn xồn đô xồn…
Người
điên tiếp tục la lối, gần như tất cả sức lực của chị đều dồn vào những tiếng
thét điên dại. Và hát, liên miên những câu hát ngớ ngẩn. Thỉnh thoảng lại rút
lên như chọc tiết. Ông không thể tưởng tượng một người gầy gò, ốm yếu thế kia
lại có những tiếng hét chói tai, rùng rợn như vậy.
Ông ngồi vào bậc cửa nhắm nghiền mắt. Cũng cần
phải nghỉ một chút, ông đã mệt lắm rồi. Nhưng người điên không cho ông nghỉ,
những tiếng thét liên tục đập phá màng não của ông. Chán quá, ông tiến tới phía
vách liếp có treo cái khèn bè. Đây là vật duy nhất dùng để tiêu khiển trong lúc
buồn chán của ông. Mười mấy năm nay “nó đã hát cho ông nghe"' - ông nghĩ
vậy - vào những buổi hoàng hôn.
Ở
rừng, sợ nhất là vào khoảng chập choạng tối. Cả khu rừng đảng râm
ran những âm thanh hỗn tạp bỗng nhiên im bặt, nom thấy rất rõ bóng tối từ các
hang núi, các khe suối lừ từ dâng lên. Những cái gì có thể thấy được trong tầm
mắt cứ nhòe dần và biến mất. Ông bỗng cảm thấy mình đang sống trong một khoảng
không trống vắng. Tự nhiên thấy thiêu thiếu một cái gì...
Khi đó, ông nâng cái khèn bè lên và thổi những
làn điệu dân ca Roaltol và A-dâng-con mà người Vân Kiều đã truyền dạy cho ông.
Tiếng khèn bè bay lên, vi vút, trầm bổng. Ông thấy yên tâm hơn, nhẹ nhàng
hơn... "Nó đã hát cho ông nghe" chiếc khèn bè ấy mà...
Bây giờ dù chưa
đến cái giờ ấy nhưng cảm giác hụt hẫng buồn chán đã đến sớm hơn, buộc ông phải
nâng cái khèn bè lên. Tiếng khèn bè vang lên rền rĩ, nó gần như bị lạc trong
những tiếng thét điên khùng của người điên, tuy vậy nó vẫn giữ được nhịp điệu
riêng của nó.
Ông dần dần đắm chìm trong một nỗi buồn man
mác, một nỗi nhớ nhung không đâu, chính là do những giai điệu u sầu của các bài
ca Roaltol và A-dâng-con này đây. Có lẽ đã chiều, có lẽ đã sẩm tối... Tiếng
khèn bè nhỏ dần, nhỏ dần và tắt hẳn! Ông buông rời chiếc khèn bè, thiu thiu
ngủ. Trong căn buồng, người điên đã lịm đi từ lúc nào...
Đến nửa đêm, ông choàng
tỉnh? người điên lại lên cơn. Vẫn những tiếng thét kinh hoàng. Ông ngồi co ro
trong bóng tối lẩm nhẩm đọc một câu thần chú học được của bà con người Vân
Kiều. Chẳng ăn thua. Đêm vẫn bị xé rách, bị đập phá vỡ vụn bởi người điên kia.
Những giọt nước đá lại rơi tong tong trong ngực ông. Ông muốn khóc quá, những
giọt nước mắt bất chợt dân dấn ở hai hố mắt khô cứng của ông. Con người sao khổ
thế kia, chao ôi là con người!
- Hí ha ha... Này
Hùng ơi! Chị đố em nha... da trắng vỗ bì bạch... Mẹ tiên sư mày... ấy (mấy)
đêm (là) đêm...
Nước mắt của ông
bỗng nhiên chảy đầm đìa...
Ông ngồi ru rú nh
thế cho tới khi gà gáy canh ba thì mang máng nhớ. hình như lúc chiều người điên
đã ngủ trước ông, ngủ trong khi ông đang thổi khèn bè. Chợt lóe lên trong ông
một ý nghĩ làm ông bật dậy như một con báo vồ mồi. Ông lao lên chộp lấy chiếc
khèn bè - "Cũng có thể lắm chứ... biết đâu đấy" - Ông thổi, dồn hơi
thực hiện tất cả những làn điệu dân ca Roaltol và A-dâng-con - "Biết đâu
đấy... cũng có thể lắm chứ" - Ông nghẹt thở bởi hy vọng ấy cứ mỗi lúc lại
lực lên...
Thật không ngờ,
tiếng thét của người điên như bị chém vụn, rời ra, nhỏ dần, hơn nửa giờ sau thì
tắt lịm. Ông không còn tin vào tai mình nữa. Ông thổi, cứ thổi. Ông sợ nếu
ngừng thì người điên lại bất thần chồm dậy. Cho tới lúc người điên đã lịm trong
bóng tối rất lâu ông mới rón rén tới gần, nhìn qua khe cửa... Một chút nữa ông
đã hét lên thành tiếng: "Làng xóm ơi, cô ấy sẽ sống...". Ông quỳ
xuống làm dấu thánh để tạ ơn Người, mặc dù ông không phải là giáo dân.
*
* *
- Suối này là suối
gì?
- Suối Binh Man.
- Tên hay nhỉ...
nghĩa là gì, bác?
- Tôi không biết
nhưng mỗi lần lặn xuống suối, chỗ hòn đá kia kìa, thế nào lôi cũng nhớ vợ tôi…
- Có thể chị ấy đã
hóa thành con suối này?
- Đâu có, làm gì
có. Đấy là tôi nghĩ vơ vẩn rồi thành ra cảm giác tôi đang ngủ với vợ tôi... Tội
nghiệp, vợ tôi chết cháy cô giáo ạ...
- Ôi…
Họ
nhìn nhau. Những cái nhìn buồn rười rượi. Ông trao bọc áo quần cho người đàn
bà; lùi lũi quay về nhà. Người đàn bà tần ngần nhìn theo ông. Một lát, chị quay
lại thơ thẩn nhìn con suối. Lần đầu tiên sau tám tháng chị mới xuống suối. Sáng
nay, chị trở dậy với một cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái như trước đây chị đã
từng có. Chị bước ra khỏi buồng. Tiếng điếu cày rít vang ở trong bếp. Con gà
trống đập cánh gáy ở đầu hồi. Chị lùa mười ngón tay lên mớ tóc rối của mình,
nhẹ nhàng bước về phía cửa sổ. Ban mai nào chị chẳng đến bên cửa sổ, ngày xưa
ấy mà. Chị chợt nhớ ra đây là cửa sổ của
ông già chứ không phải của chị. Ở đây không có gương lược. Chị mỉm cười…
- Sáng nay cô giáo
đã thấy hết nhức đầu chưa? - Ông đã đứng sau lưng chị từ lúc nào.
Chị quay lại, mặt
mày tươi tỉnh:
- Hết rồi bác ạ.
Tối qua tôi ngủ ngon.
- Tốt.
- Tôi cảm thấy
lành lạnh nữa.
- Tốt. Tức là cô
giáo đã khỏi bệnh.
- Dạ.
- Sáng nay cô giáo
đi tắm nhé. Tôi đã chuẩn bị quần áo đầy đủ...
Bất
chợt chị rùng mình nhìn nhanh xuống thân hình gớm guốc của mình. Có lẽ đã rất
lâu rồi chị chưa tắm...
Đã tám tháng chị
lên cơn điên. Hơn một tháng chị gào thét, đập phá căn buồng gỗ lim của nhà ông.
Áo quần chị rách tả tươi. Chị nhìn nhanh xuống dưới và chạy ào vào buồng. Một
gói áo quần lớn treo ở nóc buồng. Chị lấy xuống, giở ra, mắt chị chớp chớp, tự
nhiên chị thấy cay cay sống mũi...
Ông đã mua sắm cho
chị đủ hết các trang phục, dụng cụ cần thiết cho một phụ nữ. Qua một vài lần kể
vào những lúc tỉnh táo của chị, ông biết chị cũng đơn độc như ông: bố mẹ mất
sớm, hai anh ruột đang ở nước ngoài. Ông thương, tình thương của một người
già...
Ông đã đi khuất
hẳn. Chị ngụp xuống nước suối ban mai. Chao ôi, thích quá, thích quá... Chị mỉm
cười sung sướng nhận thấy nước suối đang trả lại những gì chị đã đánh mất. Này
là cánh tay trắng nõn, này là đôi chân thon, này là khuôn ngực nở, này là tất cả... Chao ôi thích quá, thích
quá...
Trong khi đó ông
Nông đang kính cẩn đặt chiếc khèn bè lên bàn thờ. Nó không còn là vật tiêu
khiển của ông nữa, nó đã là thần thánh. Hơn một tháng nay nó đã chiến đấu cho
khát vọng của ông. Nhờ nó, số lần lên cơn điên của người đàn bà kia đã giảm dần,
thay vào đó là những giấc ngủ kéo dài. Người đàn bà đã từ cõi chết trở về, thật
không thể nào tin được.
Ông quỳ xuống,
chắp tay ngang ngực, lầm rầm nói những lời biết ơn thần thánh, tự lòng thành
của mình. Ông cầu xin thần thánh đừng bao giờ để cho cô giáo Đỗ Thị Bạch Hường
trở lại căn bệnh khủng khiếp này; xin hãy cản bước chân của cái thằng Nguyễn
Văn Hùng, không cho nó chạm ngõ nhà ông. Hắn đã gây ra tội ác tày trời mà nếu
không có thần thánh thì ông cũng chỉ là kẻ chứng kiến những giây phút giẫy chết
của người đàn bà kia mà thôi.
Chính chị, trong những giờ điên dại của mình,
đã kể tội hắn. Đúng là hắn chứ không phải ai khác, cái thằng cứ vài tháng lại
biếu ông một chai rượu ngon... Đã sáu tháng nay hắn không đến nhưng biết đâu
đấy, ông sợ lắm! Ông sụp mình xuống đất vái tạ. Mãi sau, khi ông quay lại đã
thấy người đàn bà kia đứng sát sau lưng mình. Ông lùi một bước, thảng thốt:
Trời ơi, không ngờ cô giáo lại đẹp như vậy...
*
* *
Vẫn con chó đuôi
trắng ấy trở về. Hình như nó gầy đi không còn linh động như trước nữa. Nó đưa
hai chân trước cho ông bắt. Ông cười, định khoe với nó một điều gì đó nhưng
bỗng quên phắt, đứng ngớ ra. Nó khịt mũi, ngước mắt chờ đợi. Nhìn mắt nó, ông
biết nó thương ông, thương lắm.
Nó là con vật đáng thương, chỉ có cái đuôi
trắng thì không thể chịu được, bao giờ ở vào cuối giấc mơ cũng cháy bừng lên
ngọn lửa trắng ghê rợn. Tại sao lúc nào nó cũng mang theo cái ngọn lửa trắng
quái ác ấy? Hình như có một lần ông đã hỏi nó như vậy. Nó không trả lời, chỉ
trọng hai con mắt ngây thơ của nó tứa ra hai giọt nước mắt màu nâu đò...
Sau vài phút mơn
trớn cùng ông, con chó lại từ biệt ông, lao về suối Binh Man. Nó không quên để
lại cái đuôi trắng cắm ngược giữa sân. Nhưng lần này, lạ thay, cái đuôi trắng
không cháy thành ngọn lửa trắng như xưa nữa. Cái đuôi bỗng quay tít, từ trong
đám lông trắng lớn dần lên một con người. Thằng Hùng! Ông giật lùi mấy bước
định bỏ chạy. Cái thằng khốn nạn ấy đứng nhìn ông, cười sằng sặc... á … a …cút
đi? Cu. út. đi ì!" ông gầm lên. Hắn vẫn cứ cười sằng sặc...
- Bác Nông! Bác
Nông!
Ông giật mình, ngơ
ngác:
- Bác Nông!
-
Á…
Ông uể oải ngồi
dậy, bần thần nhìn xung quanh. Mắt người đàn bà đang lo lắng nhìn ông.
- Ôi tôi chiêm
bao. Sợ quá!... Sáng rồi nhỉ?
- Tôi cũng sợ.
Gớm, bác hét to quá.
Ông dụi mắt, vươn
vai, thủng thẳng nói:
- Tôi già rồi,
thần kinh yếu, thỉnh thoảng lại chiêm bao những chuyện thất kinh.
- Già gì, khi nào
bác cũng nghĩ đến chuyện già...
Người đàn bà nhìn
ông, vẻ trách móc. Khi bắt gặp cái nhìn của ông, chị vội vàng đứng dậy,
đi nhanh xuống bếp. Ông biết chị muốn nói gì, vài ngày nay ông lờ mờ nhận ra
điều đó. . .
Ông nhớ có một
buổi tối, sau hơn hai tháng sống cùng ông trong căn nhà này, đang ngồi khâu áo
cho ông bỗng chị ngước lên, hỏi:
- Bác... này, tại
sao bác lại để râu?
Đang nghê nga đọc
"Chinh phụ ngâm", ông ngước lên ngớ ra một chút, rồi cười:
- Chà, thích...
- Thích gì! - Chị
làu bàu.
-
Chậc, thì nó cũng là một loại bạn bè, khi nào vui thì vuốt ve nó tí chút. - Ông
cười to.
-
Thôi mà, cạo đi cho rồi. - Chị không cười, cúi mặt càu nhàu.
- Nhưng mà tại sao
cô giáo, tại sao lại phải cạo kia chứ...? - Ông ngạc nhiên nhìn thẳng vào mắt
chị. Chị quay người, không nói. Lát sau, chị thì thầm:
-Em
không thích…
Đáng lẽ khi đó ông
phải sà vào ngực người đàn bà kia, hoặc chí ít phải áp hai bàn tay thô ráp của
mình lên má chị để nói một câu gì đó, một câu gì... hình như đã có sẵn trong
ngực ông lừ lâu… Thế mà không, ông thấy lành lạnh ở xương sống. Ông vùng dậy,
đi thẳng xuống bếp. Và ông đứng đực ra, không hiểu mình xuống đây để lấy cái
gì!
Sáng hôm sau vẫn
"tôi" và "bác" như không có gì xảy ra, nhưng nhìn kỹ gương
mặt chi thấp thoáng một nỗi buồn. Ông cũng buồn. Không hiểu vì sao ông cũng rất
buồn…
Đã đến giờ vào
rừng. Trong bếp, người đàn bà đang đỏ lửa. Ông định nói với chị là ông vào rừng
thăm bẫy, chỉ vậy thôi, thế mà ông cứ lần chần, đi đi lại lại. Cuối cùng ông
cũng tặc lưỡi đi luôn.
Đến gần trưa; khi đã thăm gần hết lượt bẫy,
ông mừng rú thấy một cón hoẵng đang treo ngược trên cần bẫy của mình. Cái bẫy
này ông đặt để sẵn một con lợn "một" (lợn rừng chỉ còn một móng
chân), nhưng con lợn tinh ranh ấy vẫn thoát nạn, chỉ có hoẵng ngốc nghếch này
đã thế mạng cho nó, biết làm sao chú hoẵng dốt nát?-Ông vừa nói nó vừa lầm bầm.
- Giờ này nó đang đứng cười mày đấy, con lợn "một" ấy mà, hoẵng
ạ".
Ông vác con hoẵng trên vai trở về. Ông tính
con hoẵng này sẽ không bán, ông sẽ mổ thịt mời hàng xóm đến đánh chén một bữa
no say. Đã lâu ông chưa có một cuộc nhậu nào cho ra hồn. Đời người khi nào cũng
bán, bán, bán, còn ra cái gì, ông nghĩ vậy.
Và khi say, ông sẽ
bảo cô giáo hát, hát toàn những bài dân ca loại hảo hạng cho ông nghe một bữa
thật đã đời. Rượu, thịt, ca hát... Có gì đã đời hơn không? Ông cười một mình,
hăm hở bước. Cũng có thể khi say, thật say kia, ông nói rằng ông yêu con người
ấy. Ông tin con người ấy sẽ nhận lời...
Đó là lời của ngăn trái quả tim ông, đồng thời
khi đó, từ ngăn phải quả tim lại vang lên những lời gắt gỏng: "Không được.
Tầm bậy. Nó như con cháu mình...". Ông bước khập khễnh trên những lối mòn
dốc, lắm đá. Con hoẵng mỗi lúc 'một nặng thêm…
Vừa chạm ngõ nhà
mình, ông đã hét toáng lên;
- Cô giáo ơi ! Ra
xem này ! Một con hoẵng…
Người đàn bà từ
trong bếp chạy ra. Chị nhảy lên reo to:
-
Ôi chào, tuyệt? Hoan hô...
Ông cười, vất con
hoẵng xuống sân, hể hả tuyên bố:
- Chén hết? Không
bán... Tôi sẽ tổ chức một cuộc nhậu tầm cỡ thế giới đại đồng! Cô vào bắc nước
sôi đi.
Người đàn bà tung
tăng đi đun nước. Chị huýt sáo “Con gái huýt sáo nghe thích thích", ông
tủm tỉm cười, đi loanh quanh con hoẵng một lúc mới sực nhớ ra là cần phải đi
mài dao. Ông vừa mài vừa nhẩm tính số đầu người cần mời, có thể làm được bao
nhiêu món, những loại gia vị phải kiếm cho ra...
-Ê! Bác Nông! Xin
chào con người của núi rừng hùng vĩ!
Ông giật mình quay
lại. Hắn. Trời ơi: Hắn! Hắn đó kia! Vẫn cái thằng cà kheo, 25 tuổi... vẫn cái
va li da và cái đàn măng-đô-lin!
-Ối chà, con hoẵng
to quá. Tuyệt!
Hắn đặt một chân
lên con hoẵng, ngoái về phía ông, cười.
Ông
tiến về phía hắn. Trống ngực đập thình thình…
- Anh đi đi...
- Cái gì?- Cái mặt
dang hơn hớn của hắn bỗng méo xệch.
- Anh đi... Anh
cút di. Cút ngay...
- Ô?
-Cút
đi! Tôi bảo... cúi đi.- Ông gầm lên.
Hắn vẫn trố mắt
nhìn ông, không hiểu đầu cua tai nheo gì cả. Rồi hắn sững người: Như mọc dưới đất
lên một người đàn bà đứng sừng sững trước mặt hắn. Đó là người đàn bà hắn đã bỏ
rơi.
Hắn há hốc mồm
nhìn chị. Chị trân trối nhìn hắn, hai thái dương giật giật, đôi mắt trắng ra,
dại hẳn đi. Chị chỉ tay về phía hắn định nói gì nhưng cứ ú ớ…Hắn co cẳng chạy,
vất cái va li da và cái đàn Măng-đô-lin mà chạy. Ông xách dao rượt theo. Ông
đuổi, cốt là để không bao giờ hắn có thể quay lại đây nữa…
Ông trở vể, mệt
mỏi lê từng bước. Rốt cuộc hắng cũng mò về thung lũng này, cái thằng khốn kiếp
ấy… Ông bước vào nhà: Trời ơi… người đàn bà đang nhẩy múa, những vòng lượn man
rợ, những tiếng hét chói tai!
- Đấy nha… đừng có
hòng nha… Gió mùa thu mẹ ru con ngủ… Ôi chàng là chàng ơi… Đế quốc Mỹ cút khỏi
miền Nam Việt Nam. Cút khỏi! Cút khỏi! Hí ha ha…
Gần như ông bay về
phía chiếc khèn bè. Ông thổi. Lại vang vang các bài dân ca Roaltol và
A-dâng-con. Nhưng lần này chiếc khèn thần thánh của ông hình như đã mất hiệu
lực. Ông thổi hoài mà người đàn bà vẫn cứ nhảy múa,hú hét. Mặt trời đã rụng bên
kia đỉnh núi, người đàn bà vẫn cuốn theo những vòng múa man rợ, như có một con
quỉ nào đó đang xốc nách chị tung hê…
Ông không chịu
buông rời chiếc khèn bè. Hy vọng trong ông không tắt, không thể tắt được
. Nhất định chiếc khèn bè sẽ thắng cuộc, chiếc khèn thần thánh của ông. Ông dồn
hết sức lực của năm mươi năm có mặt trên đời này để đẩy hơi vào chiếc khèn bè. . .
Đã rất khuya. Đã
gà gáy. Lại gà gáy... ông cứ thổi, mồ hôi đổ ướt dầm dề thân thể ông. Cái làn
điệu dân ca Roaltol và A-dâng-con vẫn nổi - chìm trong những tiếng thét
điên dại của người đàn bà. Và len lỏi trong các nhịp điệu u sầu của các bài dân
ca ấy là một lời ca khác một lời ca đằm thắm, ngọt ngào từ đáy ngực ông bay
lên..."Ngủ đi em:.. ngủ đi... anh đang ru cho em ngủ đây… đang ru
đây… cầu cho em tỉnh lại …cầu… anh sẽ không đánh mất em
nữa đâu… Không bao giờ...”.
Ông thổi hoài,
thổi hoài... ông thấy mình nhẹ dần, nhẹ dần... hai chân hình như không bén đất
lơ lửng.
Ông nghe thấy
tiếng khèn bè đang bay lên, chao đảo, lại lên cao, cao mãi... phía trời xanh.
Trại sáng tác văn học
Suối hoa – 1996
Rut từ Truyện ngắn chọn lọc
0 nhận xét:
Đăng nhận xét