Chân dung
Hôm nay vào blog anh Tạo (Nguyễn
Trọng Tạo) thấy nhắc đến Bài thơ của
người yêu nước mình của Trần Vàng Sao rất trân trọng. Đúng, nếu chọn 10 bài
thơ xuất sắc nhất dòng thơ chống Mĩ, thế nào cũng có bài đó và bài Thưa mẹ, trái im... của Trần Quang Long.
Không biết ông Thống làm ăn thế nào lại không đưa vào sách giáo khoa cho trẻ
con nó học.
Nhưng đó là chuyện của cái ông đầu
bù Đỗ Ngọc Thống, bữa nay nhớ anh Đính thì kể chuyện anh Đính thôi.
Mình về Huế mấy năm mới gặp anh
Đính. Đọc thơ anh thấy tầm vóc quá, nghĩ người có cái đầu như vậy, theo cách
mạng từ thủa chưa biết thắt lưng quần, thì chắc chắn đang làm to ở Hà Nội. Các
kì hội họp, hội thảo, các đêm thơ phú tuyệt nhiên không thấy anh, cũng chẳng
hỏi ai, cứ đinh ninh anh giống anh Trần Hoàn, đương nhiên ra Hà Nội lâu rồi.
Cái đêm hội thảo cuốn Học phí trả bằng máu của Nguyễn Khắc
Phục, mấy ông mệ gộc và mấy ông đang cố gắng chứng minh mình là mệ gộc mặt mày
đằng đằng sát khí, làm ầm ầm.
Anh Bửu Chỉ cầm cái bìa do chính
anh vẽ, xé hai chữ học phí đi, giơ
lên cho mọi ngườì xem ba chữ trả bằng
máu. Anh cứ giơ ba chữ trả bằng máu
đi đi lại lại. Kinh.
Mình chỉ dám đứng ở cửa nhìn vào thôi, nghĩ bụng anh Phục có mặt ở
đây chắc chắn bị voi giày.
Một người gầy gầy, đen đen, thâm thấp, ăn mặc
như ông xe ôm đi từ trong hội trường ra, mặt mày sớn sác, miệng lẩm bẩm ua chầu
chầu... mần chi dữ rứa hè. Hoá ra đó là Trần Vàng Sao.
Mình chạy ra gọi, nói em là Nguyễn
Quang Lập. Anh lôi chiếc xe đạp ra, lật đật lên xe nói rồi rồi, mai mốt đến
chơi nghe, tui về đã, sợ lắm. Anh vội đạp xe phóng ra khỏi cửa Hội, miệng vẫn
không thôi lẩm bẩm ua chầu chầu chi dữ rứa hè.
Sau mới biết vừa hoà bình anh đã bị
bắt, chẳng rõ vì chuyện gì. Hôm đến nhà, có anh Thái Ngọc San, mình hỏi sao
người ta bắt anh, anh ngó trước ngó sau, nói thôi thôi chuyện qua rồi, nhắc làm
chi ôông.
Anh San nói thời đó luật pháp bằng
mồm thì bắt bớ cũng chỉ vì cái lỗ mồm thôi. Anh giật nảy nói với anh San mi nói
nha, mi nói nha, chớ tao không nói nha.
Mình phì cười nói chi mà anh sợ
rứa. Anh nói ua chầu chầu, ôông không biết mô ôông
Từ đó anh không có cơ quan đoàn
thể, chỉ ru rú ở nhà, đơm tôm bắt cá sống qua ngày, thủ phận một ông nông dân
chính hãng. Ai đến chơi nhà anh thì đến, anh chẳng dám đến nhà ai. Mình hỏi anh
răng rứa. Anh nói nhà người ta sang như trời mình đến mần răng.
Nhà anh Điềm (Nguyễn Khoa Điềm) cách
nhà anh có một đoạn, bạn học từ thủa con nít, lên rừng hoạt động cùng nhau, gặp
nhau vẫn tau mi, nhưng nếu anh Điềm không dặn sang, không cho con sang gọi năm
lần bảy lượt thì anh không bao giờ sang. Có bạn bè thì ngồi cùng mâm với anh
Điềm, hễ có quan chức là anh tót xuống nhà dưới ngồi với đàn bà con nít liền.
Anh Điềm vẫn sang nhà anh luôn
luôn, cho anh cái này cái nọ, làm to mấy khi về nhà, giờ trước giờ sau là sang
nhà anh liền, vẫn tau mi như thời con nít.
Hôm mình về Huế, lâu ngày quên nhà anh, nhờ
anh Điềm đưa sang. Vừa gặp anh Điềm, anh nói ngay răng mi cho ông Tường (Hoàng
Phủ Ngọc Tường) năm trăm mà cho tau có ba trăm thôi. Anh Điềm nói rồi để tau
cho thêm mấy trăm. Anh nói tiền trong bóp mi đó. Anh Điềm rút bóp đưa cho anh,
nói đây mi coi, thằng ni không tin mình bay. Anh kiểm tra bóp rồi cười, cái
miệng móm chành bạnh, nói không có thiệt, hay hè... Bộ chính trị hay hè.
Nhưng đụng chuyện gì lại kéo anh em
hỏi nhỏ ông Điềm nói răng không ông Điềm nói răng không. Có lần hỏi mình, mình
nói anh thân anh Điềm sao không hỏi anh ấy đi. Anh nói mấy hôm thấy mặt ông
Điểm lầm lầm, tui không dám kêu thằng, kêu anh thì trẹo lưỡi, cực rứa chớ.
Những năm 1989, 1990 không khí đổi mới sôi
sùng sục. Hội thảo liên tục, ai cũng nói năng hùng hổ. Mình tới rủ anh đi, anh
nói ôông cứ đi đi, tui nhất trí hết nhất trí hết. Anh ở nhà, đi vào đi ra nơm
nớp. Tối đến mới đạp xe tới nhà mình, đứng ngoài ngõ vẫy vẫy mình ra, hỏi nhỏ
răng rồi răng rồi.
Tưởng anh vì tù tội đã mất hết nhuệ
khí, đùng cái anh cho in bài thơ Người
đàn ông 43 tuổi nói về mình. Hay lạnh người. Phải có một tầm vóc nào, một
khí tiết nào mới có thể viết được một bài thơ như thế. Suốt ba tháng trời đi
đâu cũng nghe trí thức Huế bàn tán bài thơ của anh.
Khi đó mình mới hiểu ra Trần Vàng
Sao là ngươì biết sợ chứ không phải người sợ.
Mình nói với anh, chỉ một bài thơ
mà hầu như ai cũng hiểu đến tận đáy nguyên nhân bi kịch chúng ta đang gánh
chịu. Anh giãy nãy, nói mi nói nha mi nói nha, tao không nói nha.
Mình nhăn răng cười.
Năm ngoái tình cờ lướt mạng, đọc
cuốn hồi kí của anh. Khi đó mới ngã người ra, anh bị bắt vì lí do rất củ chuối,
vì chính những người mà lâu nay mình vẫn
tưởng là tử tế.
Cái chính là thông qua cuốn sách
người ta hiểu ra thế nào là trí thức và phẩm chất người trí thức.
Mình gọi điện cho anh, anh nói ua chầu chầu
chi lạ rứa hè... ai in ai in? Cuốn ni viết xong tui ném trên tra, đứa mô lấy
mất. Mình nói người ta đưa lên mạng chứ không phải in. Anh nói mạng là cái chi,
mạng là cái chi. Nói mãi anh mới hiểu.
Anh hỏi Lập ơi can chi không, can
chi không. Mình nói anh đừng lo, thời buổi đổi mới rồi, không phải như xưa. Hơn
nữa anh chỉ kể người thật việc thật, có nói xấu chế độ đâu mà lo. Anh nói rứa
à... may chi nỏ.
Vừa đặt máy anh đã gọi điện lại hỏi
Lập ơi can chi không, can chi không. Mình nói anh hay chưa, em nói mà anh không
tin à? Anh nói rứa à... may chi nỏ.
Vừa đặt máy anh đã gọi lại, nói Lập
ơi can chi không, can chi không?
Rút từ Bạn văn 1
0 nhận xét:
Đăng nhận xét