Tản văn
Năm 1966 ba mình đưa mình lên Thung lũng Chớp Ri ở với
ông, trường trung cấp sư phạm của ông sơ tán ở đấy. Hai cha con ở trọ nhà một
ông già độc thân, dân Thung lũng gọi là ông
thần rừng. Ông này lạ lắm, rồi có lúc mình sẽ kể về ông.
Chiến
tranh phá hoại miền Bắc xảy ra từ 1964, khắp Quảng Bình không nơi nào là không
có bom rơi đạn nổ, riêng thung lũng Chớp Ri thì không, một tiếng máy bay cũng
không, rất lạ. Nhiều người ở đây không biết có chiến tranh, thỉnh thoảng cán bộ
xã tập trung dân làng nhắc nhở, mọi người vừa nghe vừa ngáp như nghe chuyện đâu
đâu, không để tâm.
Giữa năm 1966, đang đêm đói quá mình mò xuống
bếp xem có cái gì ăn không, bỗng đâu có tiếng tiếng máy bay xoẹt qua rít rít roẹt
roẹt. Dân trong xóm táo tác chạy ra khỏi nhà hỏi nhau, nói chi rứa chi rứa.
Mình cũng vọt ra. Vừa ra khỏi ngõ thì thấy anh Cu Hà cầm cái loa tôn sắt chạy rật
rật nhà này sang nhà khác, vừa chạy vừa thông báo, nói a lô a lô, bà con chú ý
bà con chú ý, máy bay Đế quốc Mỹ đến rồi. Máy bay hắn sắp thả bom rồi, a lô a
lô. Anh Cu Hà 19 tuổi, khỏe mạnh phi thường, anh không phải trưởng thôn nhưng
việc gì cũng tự thấy mình có trách nhiệm. Anh làm cái loa tôn sắt, động có việc
gì là cầm loa chạy rần rật khắp xóm a lô a lô rất tích cực. Được cái dân làng
không ai coi anh cầm đèn chạy trước ô tô, vui vẻ nghe theo cả.
Mình chạy theo anh Cu Hà. Mọi người cũng xúm tới Cu
Hà, nói Cu Hà Cu Hà, chết cha chết cha, hầm mô trốn hè. Anh Cu Hà ra vẻ “ lãnh
đạo” mặt mày nghiêm trọng, nói hầm hố sáng mai đào, chừ bà con phải căm thù cái
đã. Bà con nói căm thù thì căm thù, sợ chi. Tưởng phải đào hầm mệt chớ căm thù
dễ không à. Chợt máy bay quành trở lại rít rít roẹt roẹt, bà con xúm lại anh cu
Hà, nói Cu Hà Cu Hà, căm thù ra răng căm thù ra răng, nói đi nói đi. Anh Cu Hà
đứng đực không biết nói sao. Anh ngoảnh lại kéo áo mình hỏi nhỏ, nói căm thù ra
răng mi. Mình nhăn răng cười, chẳng biết nói gì.
Bỗng có người
kêu lên, nói coi tề coi tề! Mình ngửa mặt lên trời, bốn cái gì trăng trắng như
bốn quả trứng treo lủng lẳng giữa trời. Đêm đó trăng sáng nhìn rất rõ. Bốn quả trứng trăng trắng dần dần nở to bằng
bốn cái bát. Mọi người trợn mắt há mồm,
nói răng rứa hè răng rứa hè. Anh Cu Hà nói bom đó, Đế quốc Mỹ thả bom dù. Bà
con chạy tán loạn, kêu la khóc lóc ầm ĩ.
Anh Cu Hà lại cầm loa chạy rật rật nhà này sang nhà khác, nói a lô a lô
bà con quyết tâm ẩn nấp cho kín, nếu bom thả trúng thì cố gắng không chết, kiên
quyết bảo toàn tính mạng, a lô a lô.
Đợi mãi chẳng thấy bom đâu, mình mò về nhà. Ba mình cằn
nhằn, nói con đừng có nghe mồm thằng Cu Hà, hắn nói tào lao, máy bay trinh sát
thôi, ngủ đi. Mình vừa leo lên giường ngủ thì lại nghe tiếng ầm ầm ô tô, rất
nhiều ô tô. Lần này ba mình cũng vùng dậy chạy ra khỏi nhà, mình lập tức vọt
theo. Xe bộ đội, công an từ dưới thị trấn
Ba Đồn vọt lên ba bốn đoàn chạy ầm ầm khắp Thung lũng. Thung lũng Chớp Ri có bốn
thôn nằm bốn góc đều táo tác hết thảy, chó sủa, xe chạy, người la hét, kẻ khóc
lóc râm ran. Bỗng có ba phát súng đoàng đoàng đoàng, ai nấy thất kinh. Ba mình
vốn trầm tĩnh cũng trợn mắt há mồm, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Chừng hơn một
giờ thì im ắng trở lại, ba mình kéo mình vào nhà, nói chắc là diễn tập quân sự
thôi, nỏ có chi. Ông ẩn mình xuống giường, ép ngủ cho được. Vừa thiêm thiếp ngủ
lại có tiếng anh Cu Hà chạy rật rật ngoài đường, nói a lô a lô tin vui thắng trận
tưng bừng, công an bộ độ đã trừng trị xong. Mình vọt ra liền, túm tay anh Cu
Hà, nói anh Cu Hà anh Cu Hà, trừng trị ai trừng trị cái chi rứa. Anh Cu Hà làm bộ bí mật, nói không biết trừng
trị ai, không biết trừng trị cái chi nhưng trừng trị xong rồi. Vừa lúc dân
trong xóm lại túa ra bàn tán xôn xao, khi đó mình mới biết bốn biệt kích nhảy dù xuống thung
lũng Chớp Ri, công an bộ đội vọt lên bắt được ba thằng. Một thằng chạy đâu mất.
Anh Cu Hà nói thằng này có thuốc tàng hình. Mọi người ồ lên, nói rứa a rứa a, kể coi kể
coi. Anh Cu Hà khoa chân múa tay, nói Công an bộ đội bao vây ba bề bốn bên, nói
dơ tay lên, hàng sống chống chết. Hắn lấy lọ thuốc xịt vô người một phát, rứa
là biến mất tăm, công an bộ đội tìm không ra. Mọi người lại ồ lên nói rứa a rứa
a, người nói thiệt không thiệt không, người nói tài hè tài hè.
Mình chạy về vừa thở vừa kể cho ba mình, nói có một thằng
biệt kích tàng hình. Ba mình đang uống
nước nghe thế thì sặc nước phun ra cả, nói lại thằng Cu Hà nói phải không, tào
lao, làm gì có tàng hình. Thằng Cu Hà mắc bệnh hoang tưởng, con đừng có tin.
Minh trương gân cổ lên cãi, nói thiệt đo, ba không tin thì thôi.
Chuyện thằng biệt kích tàng hình xôn xao cả Thung
lũng, đi đâu cũng thấy người ta thì thầm
bàn tán. Tối nào anh Cu Hà cũng trèo lên ngồi chạc ba cây xoan, đứng bắc loa nhắc
nhở mọi người, nói a lô a lô bà con nâng
cao cảnh giác, tên biệt kích tàng hình còn ẩn nấp trong thung lũng Chớp Ri, nhà
nhà đóng cửa tắt đèn, kiên quyết không cho tên biệt kích vô nhà. Đang a lô bỗng có cái gì rơi cái bép lên trán, anh Cu
Hà quăng loa hét to váng lên, nói biệt kích biệt kích. Mình vọt đến ngay. Té ra
anh Cu Hà bị chim ỉa trúng mặt. Anh lấy áo lau bãi cứt chim, nói tau tưởng hắn
bắn tau, hóa ra không phải, khả năng tên biệt kích tàng hình ni bay được như
chim, hắn vừa bay vừa ỉa.
Anh kéo tay
mình bí mật, nói tau nhìn thấy con cu của hắn. Mình nói tang hình rồi mà, răng
anh thấy cu hắn. Anh nói mi ngu lắm, thuốc tàng hình cái chi cũng tàng hình được,
chỉ con cu là không tàng hình được. Nhờ rứa mà mình mới phát hiện được hắn chơ.
Rồi anh kéo mình chạy ra đồng, nói có điệp báo biệt kích đang ở ngoài đồng. Máu
trinh thám nổi lên, mình bám theo anh Cu Hà liền.
Đêm tối, hai
anh em bò lẹ làng gần bờ ruộng. Anh Cu Hà đập nhẹ tay mình, nói đó đó. Mình
nhìn rõ ràng một con cu đang đi giữa ruộng lúa mới lên đòng, vừa đi vừa thòi
lên thụt xuống. Mình quá ngạc nhiên, nói răng cu lại chọc lên trời. Anh Cu Hà
nói mi còn nhỏ không biết, người lớn cu ai cũng chọc lên trời. Anh Cu Hà vọt dậy
hét to, nói dơ tay lên, hàng sống chống chết. Con ngỗng trời bay vọt lên, kêu
quác quác kéc kéc. Mình ôm bụng cười, nói anh Cu Hà ơi là anh Cu Hà. Anh Cu Hà
tỉnh bơ, nói sai thì sửa, có chi mà rộn lên rứa hè. Hi hi nghe giống giọng người
lớn quá ta.
Hai anh em về gần làng, bỗng anh Cu Hà đứng lại kéo nhẹ
tay mình, nói đó tề đó tề. Phía vạt khoai, có một bóng đen đang nằm giữa hai vồng
khoai, hai anh em bò tới.Bóng đen cứ nhấp nhốm nhấp nhổm, cái đít cứ nhoay
nhoáy. Mình nói răng rứa răng rứa. Anh cu Hà nói khả năng thằng ni đang đào hầm bí mật.
Mình nói tàng hình rồi còn đào hầm bí mật làm chi. Anh Hà nói khả năng thằng ni
hết thuốc tàng hình.
Anh Cu Hà xông
tới, mình chạy đuổi theo. Thằng biệt kích chạy đâu mất, anh Cu Hà túm được chị
Đóc Thơm trần như nhộng, chị cuốn cái chăn quanh người run cầm cập, nói thằng
biệt kích tàng hình hắn hiếp tui, rồi òa khóc nức nở. Anh Cu Hà túm tóc chị đóc
Thơm giật mạnh, nói răng mi biết thằng biệt kích tàng hình. Chị Đóc thơm nói
tui chộ con cu hắn thụt vô thụt ra. Cu Hà xách loa chạy rật rật nhà này sang
nhà khác, bắc loa a lô a lô bà con cảnh
giác bà con cảnh giác, tên biệt kích tàng hình đêm mô cũng xách cu bay lượn khắp
thung lũng, đàn bà con gái sơ hở là hắn nhảy vô mần liền, a lô a lô.
Một tuần sau bắt
được tên biệt kích thứ tư, nó trốn trong động Cú Kêu, đói quá mò ra khỏi động
kiếm ăn, có người phát hiện báo dân quân tới bắt. Mình chạy tới xem, té ra nó
chẳng tàng hình tang héo gì cả. Ba mình ôm bụng cười lăn lộn, nói đúng là chuyện
bịa có thật. Nghe mồm thằng Cu Hà cả Thung lũng ai cũng sợ, nhà nào nhà nấy cửa
đóng then cài. Chồng nằm ôm riết vợ, úp tay lên của vợ, còn dằn cả đầu gối lên
cho chắc. Nửa đêm vợ quờ tay đụng phải của chồng, vùng dậy hét vang ôi ôi cu ai
cu ai!
He he.
Rút từ Ký ức vụn 2
0 nhận xét:
Đăng nhận xét