Tản văn
Hôm qua Huy Đức gọi mình đi nhậu, nó bảo một nơi mình lại
nhớ một nơi, tìm gần chết. Chuyện số nhà tên đường mình nổi tiếng là “ thiên
tài nhớ lộn”. Chẳng hiểu sao nó bảo 2bis Đinh Tiên Hoàng mình lại nhớ ra 49 Lê
Quí Đôn. Đang chống gậy cà nhắc dọc vỉa hè tìm cái quán Hoa Lư , có người
đứng chắn trước mặt, nói chào nhà văn. Ngước lên nhìn té ra anh Đoàn, bạn học lớp
5 với mình. Anh kéo vào quán cà phê gần đó, xuýt xoa nhắc đi nhắc lại, nói
mi nhớ dai thiệt, gần nửa thế kỉ rồi còn nhớ tên tao.
Ai chứ anh Đoàn có đánh chết mình cũng chẳng quên.
Mình 11 tuổi học lớp 5, ngồi cạnh anh Đoàn 19 tuổi ở
cuối lớp. Hồi đó con nít ranh học chung với người lớn là chuyện thường. Anh
Đoàn cao to như con gấu đen, anh đến lớp không phải để học mà để ngủ, vì thế
bao giờ anh cũng chọn góc phải cuối lớp cho dễ ngủ. Mình con nít nhỏ con thường
được ưu tiên ngồi hàng đầu nhưng anh xách cổ mình bắt ngồi gần anh để anh tiện
nhìn bài. Anh học dốt cực. Nói vậy cũng chả phải, anh có học hành gì đâu mà bảo
học dốt. Ở nhà thì cày cuốc tối ngày, đến lớp anh chỉ có ngủ, hết ngủ thì ngồi
vơ vẩn nhìn hai con ruồi.
Rất lạ trong lớp luôn luôn có hai con ruồi, chúng hết
đậu vào đứa này lại đậu vào đứa khác. Khi nào có giờ cô C. dạy thì hai con ruồi
cứ bay vè vè quanh cô, thi nhau đậu vào ngực cô. Cô C. ngực cực to, cô khoanh
tay đặt cả hai tay lên ngực mà không bị chuồi. Tất nhiên anh Đoàn vô cùng háo
hức vì cô cũng chỉ bằng tuổi anh. Đến giờ cô dạy là anh căng thẳng theo dõi hai
con ruồi, xem chúng có đỗ lên ngực cô hay không. Một hôm cả hai con đỗ lên lên
hai lên hai chóp ngực cô cả giờ, cô xua đi, chúng bay lên tí chút lại đỗ xuống,
rất vui. Anh Đoàn sướng mê hồn, nói đ. mạ, ruồi rứa mới ruồi chớ. Anh chép
miệng xuýt xoa, nói tao mà Tôn Ngộ Không, tao nhổ sợi tóc phát rồi hô
biến, tao biến thành hai con ruồi đậu trên ngực cô, đã đời luôn.
Miệng anh chóp chép, mắt mơ màng như là sắp được biến thành ruồi, hi hi.
Anh Đoàn suốt ngày bắt mình cho chép bài, cả bài tập
lẫn bài kiểm tra, chữ nào đọc không ra anh còn trợn mắt quát, nói mi viết chi
ngu ri. Bù lại, anh cho mình xem cu anh. Cứ đến cuối giờ, khi đói rồi chán học
rồi, anh Đoàn lại vạch quần cho mình xem. Mình ngắm say sưa cái thứ hoành tráng
của anh, nước dãi chảy ướt cằm quên cả chùi. Ngắm xong rồi ngồi ngẩn ngơ,
kéo lưng quần nhìn của mình, thấy nó vô cùng thảm hại, buồn thiu. Cứ vẩn vơ
nghĩ ngợi, chẳng biết khi nào mình mới được hoành tráng như anh.
Bàn trước có chị Bình 16 tuổi, đen thui. Đến
tuổi dậy thì chị lớn phổng lên, ngực nở to đùng. Anh Đoàn thích chị Bình lắm,
bắt mình làm thơ lục bát để anh chép lại ném cho chị Bình. Ngày nào mình cũng
phải vắt óc làm vài câu thơ cho anh Đoàn, chán phát điên. Đôi khi mình nhăn
nhó, nói em không làm đâu. Anh lại trợn mắt lên, nói à ha, e thằng ni không
muốn xem cu tao à bay. Thế là mình lại cắm cổ làm. Sau này nhớ lại, nghĩ bụng
có lẽ mình rất thạo sáng tác theo đơn đặt hàng có lẽ cũng bắt đầu từ cái thủơ ấy,
hi hi.
Chị Bình không thích anh Đoàn, coi thường anh ra mặt.
Thơ anh Đoàn ném cho chị, lúc đầu chị còn đọc, sau, hễ có cục giấy anh Đoàn ném
tới là chị lẳng lặng lùa đi. Anh Đoàn tức lắm, nghĩ ra một mẹo rất kì khôi. Anh
vuốt của anh thật thẳng rồi kéo tóc chị cột vào đấy. Chị Bình thấy tóc bị kéo
mới ngoảnh lại, mặt chị chợt tái dại. Chị giật tóc một cái, bỏ chạy
ra khỏi lớp, khóc. Chị lấy kéo cắt phứt mái tóc, ném cái phần tóc mắc vào cái
của anh Đoàn xuống hố rác, ngồi khóc tu tu. Mình thấy lạ quá, tóc cột cu thì có
gì mà phải khóc nhỉ? Mình hỏi đi hỏi lại chị Bình câu đó, chị cho một bớp
tai nảy đom đóm, trợn mắt quát to, nói ngu, ngu lắm. Từ lớp 1 đến lớp 5 chưa có
ai chê mình ngu, chỉ có chị Bình. Mình tức lắm, cứ ngồi mơ bao giờ của mình hoành
tráng như anh Đoàn để mình cột tóc chị Bình, cho chị khóc cho hay. Hi hi, ngu
thế không biết.
Bây giờ anh Đoàn đã gần bảy mươi nhưng vẫn còn khoẻ
mạnh linh lợi lắm. Anh có xưởng mộc hơn ba chục công nhân, chuyên cung cấp đồ
nội thất cho dân xây dựng, chưa bao giờ ế hàng. Anh cũng ô tô nhà lầu như ai,
rất đáng nể. Mình hỏi anh vợ con thế nào. Anh cười, nói một số vợ, hơn chục
con. Mình trợn mắt há mồm, nói một số vợ a. Anh gật đầu nói ba vợ, hai mụ Việt
ở quê, một mụ Tây hồi đi buôn ở Đức tao na về, nay ở Sài Gòn với tao. Nghe thế
thì mình ôm bụng cười rũ, anh ngạc nhiên nói cười cái chi, mi cười cái chi.
Mình chẳng nói, cứ cười. Chẳng qua là mình nhớ cái bài học đầu tiên của anh.
Anh Đoàn học hết lớp 5 thì bỏ, đi học lái máy cày. Ỷ
thế bạn học của anh, mình vẫn chạy ra đồng xin anh cho ngồi máy cày, anh cho
ngồi suốt buổi, sung sướng tự hào lắm. Minh hỏi lái máy cày có khó không? Anh
nói khó chi, chỉ cần học lớp 1 là lái được, tao học đến lớp 5 phí đi. Một hôm
anh sai mình chạy về nhà lấy cơm đưa ra cho anh. Mình nhác, không đi. Anh nói
mi về lấy cơm ra đây rồi tao cho xem cái bướm. Tất nhiên mình chạy ù về lấy cơm
cho anh ngay. Tưởng anh cho xem thật, nhưng không, anh vẽ hình tam giác lộn
ngược, chấm cái ở giữa, nói đó, rứa đó. Mình hỏi tại sao lại chấm cái chấm ở
giữa? Anh Đoàn nói phải vẽ rứa mới giống. Mình không chịu, nói nhưng cái chấm
đó là cái chi? Anh nhăn răng cười nói để khi nào cưới vợ tao hỏi vợ tao đã,
trước nay toàn thấy người ta vẽ thế thôi.
Mấy hôm sau gặp mình anh khoe, nói tao thấy cái bướm
rồi. Anh kể anh tham gia đội là dân quân của làng, vừa bắt được một nữ phi công
Tây, chẳng biết người nước nào, nghe nói phi công Úc. Đội trưởng dân quân
cho người lên huyện đội báo. Anh với mấy người nữa giải nữ phi công về nhà kho
hợp tác canh chừng. Đợi từ trưa đến chiều tối vẫn không thấy huyện đội về, mấy
anh dân quân ngồi ngáp ngắn ngáp dài. Một anh nói con ni to thế này, chắc đồ
của nó to lắm, cởi ra xem cái đi. Lập tức tất cả các anh đều hưởng ứng, họ hè
nhau đè cổ nữ phi công cởi quần. Nữ phi công sợ quá, mặt trắng bạch, lạy như tế
sao, ra sức lăn lộn, không cho. Chắc bà tưởng mấy ông thổ dân này sắp mổ bụng
ăn thịt mình. Mấy anh chĩa súng hiệu bà nằm im, bà sợ quá nằm im thin thít. Anh
Đoàn và các anh dân quân chắp tay sau đít đi đi lại lại ngắm nghía nhưng chẳng
thấy gì ngoài đám lông phủ lên tận rốn. Một anh bẻ cành phi lao khều khều đám
lông, vẫn chẳng thấy gì.
Chẳng biết anh kể thật hay bịa, chỉ nhớ
khi kể đến đó thì chép miệng gật gù, nói tao rút ra bài học rồi. Mình nói bài
học chi. Anh nói bướm Đế quốc thực dân rất chi là ghê tởm, mình nên tránh xa.
Mình nhắc chuyện này cho anh, nói tưởng anh rút ra bài học rồi thì tránh lấy vợ
tây. Anh cười khì khì, nói thằng ni nhớ dai gớm bay.
Rút từ Ký ức vụn 2
0 nhận xét:
Đăng nhận xét