Tản văn
Đi Tây bây
giờ không còn đồng nghĩa với đi buôn, một vốn bốn lời. Người đi chẳng còn tất
tả ngược xuôi, áo phông quần bò, nhịn ăn nhịn nói, gói gói ghém ghém, gói luôn
cả phần ăn máy bay về làm quà cho con cho cháu. Xưa đi Tây đồng nghĩa với lộc
trời ban cho, một vinh dự hiếm hoi ít người có được. Nhà nào có
người đi Tây cả làng cả tổng biết. Ai chưa được đi Tây chưa được gọi là người
sang. Trong các cuộc hội nghị hội thảo, người đi Tây về nói chuyện rất khiêm
tốn, nói tôi sang nước này nước kia người ta làm thế này thế kia, mọi người
ngồi nghe vô cùng ngưỡng mộ.
Xưa nhà văn
Lê Lựu đi Mỹ về viết hẳn một cuốn sách, đi nói chuyện khắp nơi. Có người còn
ghi âm cuộc nói chuyện cuả ông phát tán khắp nơi thì thầm thì thào. Ông đi thêm
chuyến nữa, lại viết báo nói chuyện ầm ĩ một thời. Thế nên bác Xuân Sách viết
chân dung Lê Lựu mới có câu: “Người được đi Mỹ hai lần/ biết rồi khổ quá nói
mãi”, hi hi
Đi Tây bây
giờ đồng nghĩa với đi chơi. Hội nghị hội thảo là cái cớ, tiếng Tây trọ trẹ,
người Tây thì nói veo véo, biết gì mà nghị với chả thảo. Đi chơi để biết Tây là
cái gì, tròn hay méo, để về nhà nửa kín nửa hở rằng đây đã một lần đi Tây nhé,
xin đằng ấy chớ có lòe.
Hi hi
đằng ấy cũng như đây, taxi chẳng dám, tàu điện cũng không, cứ cuốc bộ rã chân,
nếu không vì thể diện quốc gia thì nhổ bố nó giày đi chân không cho nhẹ nợ. Ai
biết đôi ba tiếng Tây thì còn phúc chứ đằng ấy cũng như đây tiếng Tây chỉ mỗi
how are you thời mặt lúc nào cũng như ngỗng ỉa. May người Tây vừa lịch sử vừa
nhiệt tình nếu không thì lạc giữa mê cung, chết đói giữa trời Tây cũng không
biết chừng.
Có ông được
mời đi hội thảo nước Tây, người ta yêu cầu phải thông thạo tiếng Tây, ông cứ lờ
đi, lấp liếm để đi cho bằng được. Sang đó mới ngao ngán, cả trăm người vào vào
ra ra chào hỏi ông cứ mặt đực như ngỗng ỉa. Họp đã không nói được gì, ra hành
lang, về khách sạn, đi phố đi chợ ai nói gì cũng chỉ biết nhăn răng cười. Về
đến nhà thấy nhẹ cả người, y chang mình vừa bị người ngoài hành tinh bắt cóc
vừa thả cho về.
Nhiều
người cũng trong tình trạng ấy nhưng ỉm đi, về nhà oách lắm, comple, cravat,
giày đen sáng bóng, hoa tươi tặng tận sân bay. Nói cười thong dong vừa kể vừa
bịa nước Tây trọng vọng mình như thế nào. ai biết ông đang ở tâm trạng như vừa
thoát khỏi âm ti, mừng hơn cha chết sống lại. hết phố lại phéo, tăng dít với
tăng dót, sợ lạc máy bay mất ăn mất ngủ, thèm thuốc đến phát cuồng, mồm khâu cả
chục ngày nay mới được há.
Bây
giờ mới đựơc dịp bốc phét. Nhà văn A trả lời phỏng vấn rằng nước Tây nhất loạt
kính trọng ông, văn ông được dịch ầm ầm, người Tây đọc khen nức khen nở. Ông
còn đối thoại liên miên với các chính khách, các giáo sư nước Tây. Giáo sư Tây
hỏi ngu như bò còn ông văn hóa 8/10 thì trả lời hay như Thánh phán. Ai biết ông
ở nước Tây sợ lạc sợ tốn tiền cứ ru rú ở nhà, sáng mì tôm trưa mì tôm tối vẫn mì
tôm, giao lưu chủ yếu bằng cười nhạt.
Nhà văn B
còn sáng kiến tranh thủ chủ nhà đi vắng liền khui tủ lạnh nhà người ta làm một
bữa no, thừa thắng xông lên làm liền năm bảy bữa no, bữa cuối cùng thì bị bắt
quả tang đang khi mồm đầy thịt hun khói.Về nhà, bà lập tức viết nước Tây ở khía
cạnh đê hèn, thứ phồn vinh giả tạo bà thời khinh tạt.
Nghệ sĩ Z đi
shopping thấy hàng hóa phơi đầy chẳng có ma nào trông, tưởng bở liền nhét cái
áo lông thú rồi chuồn, ai ngờ thế mà thoát. Hóa ra nước Tây giàu mà ngu, thừa
thắng xông lên chôm thêm cái nữa thì bị bắt. Bèn chữa thẹn rằng bà chỉ đùa nước
Tây tí cho vui, bà biết Tây tất nhiên là ngu rồi, bà muốn thử chúng ngu
đến mức nào cho rõ chứ bà đây vàng đeo nặng tay, ngọc treo trĩu cổ thèm vào thứ
lông thú ni lông!
Đạo diễn
X đem phim đi dự liên hoan, chẳng được cái giải gì, người ta lịch sự trao cho
cái bằng lưu niệm vẽ cái biểu tượng liên hoan, liền giả ngây giả ngô về nước
réo lên mình được giải. Ti vi một phen bị hố, thiên hạ được một bữa cười vỡ
bụng, hóa ra lắm kẻ khát danh đến tâm thần!
Đạo
diễn H đem phim đi chợ phim, phim chẳng ma nào xem, chỉ được chiếu vòng ngoài,
về nước làm ầm lên rằng phim mình đông như vỡ chợ, báo chí nước Tây đua nhau
khen, đua nhau khẳng định phim không được giải liên hoan A cũng được giải liên
hoan B, khéo không lại được giải ô xờ ca!
Gớm chưa,
thời đại internet mà bịp nhau như thời mông muội. Ai chẳng biết ông đem phim đi
nước Tây, đứng ru rú ở góc nhà không ai bắt chuyện. Dăm ba người lịch sự ra bắt
tay, nói nịnh đôi câu, ông cố tình tưởng thật về hoắng huýt dọa đồng nghiệp
nước nhà một phen sợ xanh mặt.
Nhớ
cách đây mười năm, ông đạo diễn P nhờ biết tiếng Tây, nhờ quen dăm ba người
Tây, được mời đem phim đi dự hết liên hoan này đến liên hoan khác.Tây hỏi: Việt
Nam còn những đạo diễn nào? Ông thở dài, nói loanh quanh, tóm lại phi ông ra
chẳng có ma nào tất. Thế mà Tây cũng tưởng thật, ông kiếm lời được dăm năm, đến
khi Tây về nước ta mới biết hóa ra ông nói phét.
Rồi nhà thơ
biết tiếng Tây, nghệ sĩ biết tiếng Tây, nhà nghiên cứu biết tiếng Tây sang Tây
đều nhất loạt xì xồ với Tây: thưa, ở Việt Nam ngoài tôi ra hình như cũng không
còn ai. Thưa, hình như không còn ai, ngoài tôi.Ngoài tôi ra, hình như không còn
ai… là điệp khúc muôn năm của những bác đi Tây láu cá. Bây giờ ít ai người ta
tin nữa. Không ai tin cũng cứ nói, nói đi nói lại rồi cũng có người tin. Chỉ
nước ông mới biết thực ra ông là ai, Tây biết quái gì mà không bịp?
Nước Tây
rộng mênh mông, nhiều điều kỳ thú. Đi Tây hay lắm, đi để biết để học khôn. Đi
một ngày đàng học một sàng khôn, đi một ngày Tây học một bồ khôn chứ không ít.
Lợi lắm, dại gì không đi. Ối người đi Tây về đã làm được ối việc ích nước lợi
nhà. Nhưng đấy là những người tử tế, còn những ông láu cá, những ông khôn vặt
thì đi Tây chỉ là một mánh khóe để trục lợi cho chính bản thân ông ta thôi. Nói
thật, lợi của kẻ tiểu nhân thì lợi bất cập hại.
Các bác đi Tây à? Hoan hô các bác! Nhưng xin các bác nhớ cho : các bác đi Tây
trong thời internet, cẩn thận không thì bị hố đấy!
Rút từ Bạn văn 1
0 nhận xét:
Đăng nhận xét