Tản văn
Tối
qua xem ti vi thấy Nick* đi lại trên chiếc bàn lớn thốt nhiên mình nhớ tới ông
già thời mình sống ở thung lũng Chớp Ri. Ông bị bom cắt cụt hai chân gần sát bẹn,
may mỗi chân còn một mẩu chừng bốn phân nên ông vẫn đi lại được. Ông đi lại hệt
như Nick, khác Nick là quanh năm ông đi lại trong rừng, trèo đèo lội suối suốt
ngày nhờ đôi tay hảy còn nguyên. Không chỉ có tài đi lại, tài săn bắt của ông
thuộc hàng số một thung lũng Chớp Ri.
Ông không có nhà, sống trong hang đá, kiếm ăn nhờ săn bắt hái lượm, dân
Chớp ri gọi ông là Người rừng.
Hồi
đó mình kính phục quá trời luôn, coi ông như ông nội, gắn bó không rời với ông
suốt thời gian mình ở Chớp Ri. Chuyện thế này.
Mình
lên thung lũng Chớp Ri năm mười hai tuổi, học lớp năm với con Sử con Lý, thằng
Toàn thằng Côi. Chúng nó đẻ ra ở đây, thuộc đường rừng nằm lòng, có thể nhắm mắt
đi mà không sợ lạc. Mình đeo theo chúng nó, kết thành một nhóm năm đứa gọi là
nhóm Gà rừng. Ngày nào cũng giống
ngày nào, đi học về lùa vội bát cơm là kéo nhau vào rừng đi ăn nấm, ăn hạt dẻ,
ăn củ mài, ăn mật ong…. (Quê mình vào rừng hái lượm gọi là đi ăn).
Săn bắn là món mình thích nhất. Hồi này chẳng
nghe ai nói về bảo vệ thú rừng, từ con nít tới người lớn coi việc săn bắt thú rừng
là chuyện bình thường, giống như ra đồng mò cua bắt ốc vậy. Con nít không có
súng thì làm bẫy bắt những con thú nho nhỏ như chồn, nhím, thỏ, khỉ.v.v. Đứa
nào cũng có vài chục cái bẫy rải khắp nơi. Hầu như ngày nào cũng bắt được một
con gì đấy, không chồn thì nhím, còn gà rừng một ngày kiếm được vài ba con là
chuyện thường.
Không gì thích bằng đi thăm bẫy, hồi hộp khi gần
tới bẫy, thấy đám lá trước mặt rung bần
bật là biết bẫy đã sập, sướng rêm. Đôi khi tới gần bẫy vẫn thấy im lìm hơi bị
thất vọng, tới nơi mới biết bẫy đã sập, con thú nhỏ quẫy đạp mệt quá đang năm
thoi thóp thở, mừng ơi là mừng!
Một
chiều mình cùng nhóm Gà rừng đi thăm
bẫy, chưa thăm được cái bẫy nào thì thằng Côi phát hiện ra một rừng ổi, quả
chín vàng cả rừng. Những cây ổi to như cây cổ thụ chi chít quả, ổi chín rụng đầy
các gốc ổi, vương vãi khắp nơi. Thuở bé đến giờ mình mới rừng ổi thế này.
Năm
đứa đua nhau trèo cây vặt quả chín. Con Sử con Lý trèo cây còn giỏi hơn tụi con
trai, bò ra đầu ngọn các nhánh cây, hái được những quả ổi cực ngon. Bỗng nhành
cây con Sử đang đứng kêu răng rắc, con Sử nhảy đại xuống đất. Chân vừa chạm đất
con Sử bỗng rú lên một tiếng thất thanh, phút chốc nó bị treo ngược lên lủng lẳng
bởi một cần bẫy heo rừng. Đây là sự lạ, người ta bẫy heo rừng ở các lối đi,
chưa thấy ai đặt bẫy ở các gốc cây. Có lẽ ai đó phát hiện heo rừng hay vào đây
ăn ổi chín mới đặt bẫy thế này.
Con
Sử bị treo ngược lên cao, dây bẫy heo rừng là loại dây thép bó, rất bền rất sắc.
Lợn rừng mắc phải, dây cứa vào thịt, càng giẫy càng bị cứa đau, đành phải nằm
im chờ chết. Con Sử bị dây thép cứa vào chân nó kêu khóc ầm ĩ. Muốn cứu con Sử
phải chặt cần bẫy hoặc chặt dây, cả nhóm
lại không ai mang theo dao rựa. Ba thằng con trai ra sức vít cong cái cần bẫy nhưng không được, sức tụi mình làm
sao vít được cần bẫy heo rừng.
Dây đã cứa sâu vào bắp chân con Sử, một vòng mỡ
trắng vòng quanh, máu chảy ròng ròng. Để con Sử đỡ đau, mình và thằng Toàn thằng
Côi cho con Lý đứng trên vai để nó ôm con Sử đùn ngược lên, dây chùng lại không
xiết chặt chân con Sử. Con Sử hết bị dây cứa vào chân, nó cũng thôi khóc. Tụi
mình cũng chỉ biết giúp con Sử đỡ đau, không ai nghĩ được kế gì giúp con Sử
thoát khỏi cái bẫy, cả nhóm túm tụm bên con Sử chẳng biết làm thế nào.
Bỗng
một ông già lùn tịt, tóc râu bạc trắng vác cây rựa nhúc nhắc đi vào. Ông không
có chân, vừa đi vừa xoay như đang đi bằng mông vậy, hết xoay bên này lại xoay
bên kia thế mà ông đi cực nhanh, như đang lướt trên cỏ vậy. Tới gần cần bẫy ông
quát to một tiếng, nói đỡ lấy con nhỏ! Dứt lời ông vung rựa chặt liền một nhát,
cần bẫy gãy đôi, con Sử rơi xuống. Dây bẫy được tháo ra mới thấy nó cứa vào bắp
chân con Sử thật sâu, máu chảy ngập cả ống chân. Ông già rút trong túi một nắm
sợi vàng vàng, rắc quanh vết cứa của con Sử. Sau này mình mới biết đấy là lông
cây cu liền cầm máu rất tốt. Máu cầm ngay tức khắc, tụi mình vực con Sử
cõng nó về, ngoảnh lại không thấy ông già đâu nữa.
Không
biết ông là ai, từ đâu tới? Trên đường cõng con Sử về trạm xá, cả nhóm cãi nhau
ỏm tỏi. Gần tới trạm xá thằng Toàn chợt đứng khựng lại mặt mày nghiêm trọng,
nói tau nhớ ra rồi, bọ tau nói đó là Người rừng. Tụi mình nói thiệt không thiệt
không. Thằng Toàn nói thiệt Người rừng không chân tóc râu bạc trắng. Ông ở
trong hang Dơi đó. Tụi mình nói thiệt không thiệt không. Thằng Toàn nói tổ bọ đứa
mô nói láo!
Nói vậy nhưng chúng nó cũng quên, riêng mình
là nhớ. Mình nì nèo thằng Toàn đòi nó đưa đến hang Dơi. Chiều tối hôm sau thằng
Toàn đưa mình đến hang Dơi. Hàng này rất nhiều dơi, có đến hàng chục vạn con,
hình như dơi toàn thế giới tụ tập về đây cả. Tụi mình đến vào khi trời chập choạng
tối, dơi bay ra cửa hang từng đám đen đặc, y như từng đám mây đen vùn vụt bay
ra. Bầu trời đen đặc dơi, trời chiều bỗng tối sầm. Kinh.
Mình
bám theo thằng Toàn vào hang, nói răng Người rừng lại ở một mình ở đây. Thằng
Toàn nói hỏi ngu, có rứa mới người rừng.
Đến lưng chừng hang thằng Toàn dặn mình, nói mi ngấp mồm nghe chưa, đừng
để ông biết. Mình ngạc nhiên, nói ủa tao tưởng mình đến nói chuyện với ông. Thằng
Toàn nhăn mặt quát khẽ, nói đom! Người ta là người rừng, nói chi mà nói. Thằng
Toàn vừa dứt lời có tiếng cười vang lên được dội vang bởi hang đá nghe rờn rợn.
Hai đứa quay ngoắt lại, Người rừng đã đứng sau lưng từ lúc nào. Ông đứng cười
rung râu rồi âu yếm nhìn tụi mình, nói đến thăm ông phải không. Hai đứa rụt rè
dạ, ông dang tay hai tay vỗ lưng hai đứa, nói vô đây vô đây.
Ông
đi trước, tụi mình bám theo sau ông. Ông đi thật nhanh, cứ xoay xoay vậy mà đi
rất nhanh. Gặp chỗ phải bước xuống thấp ông nhảy một nhảy, cái nhảy thật gọn y
như có ai đó bế ông đặt xuống vậy. Gặp chỗ phải bước lên cao ông dùng tay bám
vào gờ đá tự nhấc bổng mình lên nhẹ
nhàng như không. Mình phục quá đi mất.
Nơi
ông ở là một hốc đá rộng chừng chục mét vuông, trước hang là một tảng đá thật lớn,
phẳng lì. Ông cất đồ trong hốc, ăn ngủ trên tảng đá. Mình phát hiện mọt cái khe
hẹp nước sâu hoắm chảy vòng vèo dưới các tảng đá. Người rừng nói ông ra rừng bằng
lối đó, đó là lối tắt rất gần, từ đây ra rừng chỉ mấy trăm mét. Mình hỏi Người
rừng, nói ra bằng cách chi, bơi hả ông. Ông ừ và nhảy bùm xuống suối lặn một
hơi thật lâu mới nổi lên. Người rừng bơi ngửa, hai tay khoát nước đưa ông trôi
theo dòng nước ra tới cửa rừng.
Tụi
mình lội suối bám theo Người rừng, cùng ông vào rừng, bây giờ mới biết ông
chuyên đặt bẫy săn heo rừng, có đến mấy chục bẫy. Người rừng chỉ ăn hoa quả, cơm thịt là cái gì đó thật
kinh tởm đối với ông, chả hiểu ông bắt heo rừng để làm gì. Theo Người rừng tới
năm cái bẫy không có gì, tới bẫy thứ sáu một con heo tạ sập bẫy. Mình đang đoán
xem Người rừng bắt trói thế nào, mang vác ra sao con heo to thế kia thì ông lôi
trong túi ra một bọc nilon, một con bồ câu ở trong bọc. Ông thả con bồ câu, nó
bay vút lên, thoáng chốc biến mất trong cánh rừng sẫm tối.
Mình
hỏi Người rừng, nói con bồ câu bay đi mô. Người rừng ngồi ( ngồi cũng như đứng)
thong thả châm thuốc hút, nói bồ câu về làng báo người ra bắt heo về. Rồi ông
khoát tay, nói ông cháu mình đi thôi, mau thăm bẫy khác, tối rồi. Tụi mình đi
theo Người rừng, nói ngày mô ông cũng bắt được heo cả à, ông ừ. Mình nói một
tháng ông bắt được mấy con. Ông nói chừng ba bốn chục con. Mình nói ông ghét ăn thịt, bắt heo làm chi lắm.
Ông nói để bán lấy tiền. Mình nói ông ở một mình, tuyền ăn hoa quả uống nước suối,
cần tiền làm chi. Ông cười ha ha ha, nói thằng ni khá, sau này làm công an được.
Từ
đó ông cháu thân thiết. Ngày nào mình cũng bám theo ông quên mất nhóm Gà rừng, chúng nó chửi um mình cũng mặc
kệ. Chơi với Người rừng thích hơn, khi cùng ông vào rừng thăm bẫy hái hoa quả,
khi vào hang Dơi ngồi nghe ông hát.. rất thích. Ông có cây đàn cò, lúc nào buồn
ông lại kéo đàn và hát Chinh phụ ngâm, đến
giờ mình hảy còn nhớ đôi câu. Ông hát, da mặt giật giật tóc râu rung rung, nước
mắt giọt giọt chảy vòng vèo trên má. Nước
có chảy mà phiền chẳng rửa,/ Cỏ có thơm mà dạ chẳng khuây./Nhủ rồi nhủ lại cầm
tay,/ Bước đi một bước dây dây lại dừng. Mình hỏi ông nhớ ai. Ông mỉm cười,
nói nhớ đàn bà. Mình nói ông không có vợ à. Ông cười khì, nói có thì ông nhớ
đàn bà mần chi.
Mình
đinh ninh ông không vợ con gì, người như ông ai mà dám lấy, nên ráng gần gũi
ông nhiều hơn cho ông đỡ buồn. Mình nhớ buổi chiều ngày chủ nhật hôm đó ông ngồi
câu cá với mình ( ông câu cá giúp mình chứ ông không ăn cá), tự nhiên ông nói
mi thương ông thiệt à. Mình nói dạ thiệt. Ông mỉm cười như mếu không nói gì.
Mình nói ông nội con chết khi con chưa đẻ, con không có ông nội, thấy ông ở một
mình con thương. Ông ôm chặt lấy mình, nói đừng thương ông, ông không đáng
thương mô, thiệt đo. Mình hỏi vì sao ông
lại mỉm cười như mếu không nói gì.
Chẳng
dè đó là buổi chiều cuối cùng mình ngồi với ông. Sáng hôm vừa tới lớp thằng
Toàn báo ngay, nói Người rừng chết rồi.
Mình giật mình hỏi răng chết. Thằng Toàn nói rắn cắn. Bị rắn cắn ngoài rừng Người
rừng lết về hang Dơi, cố leo lên nằm trên tảng đá mới chịu chết. Mình vứt xắc bỏ
lớp chạy về hang Dơi, thằng Toàn cũng chạy theo. Đám tang từ trong hang đi ra,
rất đông người đưa tiễn.
Mình ngạc nhiên thấy rất nhiều người đeo tang
liền kéo áo thằng Toàn, nói răng nhiều người đeo tang. Nó nhăn răng cười, nói
mi ngu lâu thiệt. Ông ngủ với 19 người đàn bà, sinh được ba sáu đứa con. Mình
trợn mắt lên, nói thiệt a. Thằng Toàn nói tổ bọ đứa mô nói láo. Mi không biết
thì thôi, toàn đàn bà ế chồng, mò vô hang Dơi xin ông đứa con.
Mình
sững sờ nhìn đám tang,đoàn người đi sau quan tài đến năm sáu chục người, trai
gái trẻ già đủ cả. Thật không ngờ. Người rừng hạnh phúc nhất thung lũng Chớp Ri,
thế mà mình không biết.
……………..
*Nick
Vujicic, “Người kì diệu nhất hành tinh” vừa tới thăm Việt Nam
0 nhận xét:
Đăng nhận xét