1. Thú
thật quen Vĩnh Quyền từ 1982 nhưng tới 1998 tôi mới thật lòng yêu mến anh. Chỉ
vì mặc cảm ông bọ nhà quê ít học gặp cái nhìn cố tình chiếu cố của ông mệ Huế
có bộ não trác tuyệt. Tôi không thích những
người giỏi quá, vì với họ tôi là kẻ cực dốt. Vĩnh Quyền giỏi đến nỗi muốn biết
gì là biết được cái đó, biết không còn cho ai biết thêm được gì.
Sau
buổi chiều tháng 12 năm 1998 Vĩnh Quyền ngồi với tôi, Bảo Ninh, Phạm Xuân Nguyên
nơi khách sạn nhà ga Đà Nẵng. Ngoài việc cho chúng tôi một bữa no về văn hoá cung đình,
anh còn lo cho chúng tôi khách sạn 3 sao ăn ở thoải mái cả tuần. Khi đó tôi mới
biết ông mệ Huế này yêu và trọng thật lòng mấy nhà văn quê bọ chúng tôi, tất
nhiên trừ những thằng ngu và láu.
2. Thú
thật tôi đã đã đọc tất cả các cuốn sách của Vĩnh Quyền, từ “Vầng trăng ban ngày”,
“Mạch nước trong”, “Người tử tù không chết”… đến “Chiều hoang đứt gãy”, “Sói
hoàng hôn”, “Màu da thượng đế”…. Trừ cuốn “Debris of Debris” (Mảnh vỡ của
mảnh vỡ) chỉ đọc được cái bìa vì toàn tiếng Anh, và cuốn “Mạch nước trong” phải
đọc kỹ vì biên tập, hầu hết sách Vĩnh Quyền tôi đều bỏ dở giữa chừng.
Không
phải vì đó là những cuốn sách dở, chúng khá hay, thậm chí rất hay như cuốn “Trong
vô tận”, nhưng đó là những cái hay tôi đã biết. Tôi chờ đợi ở Vĩnh Quyền những
cái hay chưa biết, những cái hay chỉ mỗi Vĩnh Quyền có, chờ mãi. Cũng như Nguyễn
Khắc Phục, những gì Vĩnh Quyền viết ra còn quá xa những gì anh đã nói ra. Tiếc
quá là tiếc. Đôi chợt nghĩ, Bọ ma có bộ não của Vĩnh Quyền thì Bọ đã giật
giải Nobel từ tám hoánh.
Văn
Vĩnh Quyền có đủ cả, tầm vóc của tư tưởng, sắc sảo của chữ nghĩa, vững chắc của bố cục,
còn thiếu mỗi sự quyến rũ. Mọi thứ đều có thể có nhờ cố gắng trừ quyến rũ. Đấy
là thứ trời cho, trời không cho có mà cố đằng giời.
3.
Thú thật tôi đã từng tin Vĩnh Quyền thuộc típ mấy ông sĩ lười biếng, “dài lưng tốn
vải ăn no lại nằm” giống Cao Duy Thảo và Thái Bá Lợi. Gọi điện cho anh lúc nào cũng nghe anh nói đang ăn, đang ngủ,
đang nhậu…Kể cả khi anh viết cuốn “Debris of Debris” bằng tiếng Anh quần
quật trong 7 năm tôi vẫn cho vì anh giỏi chứ chẳng phải siêng năng kiên trì gì
sất.
Một ngày đẹp giời thấy anh tung ra lên facebook những bức ảnh chim và voọc rừng Sơn Trà, mới ngả ngửa người, té ra Vĩnh Quyền là kẻ sĩ siêng năng kiên trì bậc nhất nước Nam. Viết 5,7 ngàn chữ không mất công hao hơi tốn sức như rình chụp cho được một bức ảnh ưa ý về động vật hoang dã. Ở đây còn phục cả Hồ Trung Tú, Huỳnh Ngọc Chênh nhưng hai ông này không bì được với Vĩnh Quyền về độ siêng năng kiên trì.
Một ngày đẹp giời thấy anh tung ra lên facebook những bức ảnh chim và voọc rừng Sơn Trà, mới ngả ngửa người, té ra Vĩnh Quyền là kẻ sĩ siêng năng kiên trì bậc nhất nước Nam. Viết 5,7 ngàn chữ không mất công hao hơi tốn sức như rình chụp cho được một bức ảnh ưa ý về động vật hoang dã. Ở đây còn phục cả Hồ Trung Tú, Huỳnh Ngọc Chênh nhưng hai ông này không bì được với Vĩnh Quyền về độ siêng năng kiên trì.
Không
cần biết Vĩnh Quyền thức ngủ với rừng Sơn Trà ra sao, chỉ cần xem những bức ảnh
của anh trên facebook, đặc biệt trong cuốn sách “Sơn Trà- Rừng trong phố biển”
thì thấy ngay sự lao động kiên trì vô biên của Vĩnh Quyền, cùng với đó người ta
còn đọc được khát vọng sáng tạo vô biên của anh.
Cũng
như những cuốn sách văn của Vĩnh Quyền, những bức ảnh thiên nhiên Sơn Trà cũng có đủ cả tư tưởng, bố cục và ngôn ngữ - sắc
sảo, vững chãi và đẹp. Chúng còn hơn những cuốn sách văn của anh là sự quyến rũ. Sự
quyến rũ lịm người trời không cho trong văn nhưng đã cho trong ảnh của Vĩnh Quyền.
Sự
quyến rũ của màu sắc. Màu vàng tươi rói của nắng trên lá và quả, cái màu vàng
có thể ăn được ngon lành ấy chẳng phải nhờ máy Dương Minh Long và Lê Thanh Phong
mua cho, chính là nhờ trực cảm về ánh sáng trời đã ban cho Vĩnh Quyền. Cùng với những sợi sáng trắng mê hoặc, những đốm đỏ thảng thốt, màn sương blue tươi non mơ màng, và chiếc lá
green xanh đến nỗi như đâm ra từ trang sách, màu vàng tươi rói ấy đã hút hồn những
người mê nhiếp ảnh.
Đặc
sắc nhất là những bức ảnh về thế giới Voọc Sơn Trà. Đó là những bức ảnh độc và
lạ bậc nhất. Bố cục chắc như Sarah Cheng, De Winne,
màu sắc quyến rũ như Hans Strand và những bức ảnh chân dung các chú voọc vá chân
nâu sống động và đời đến nỗi những tay máy chân dung số một hành tinh như Rehahn, Manny Librodo
cũng phải thèm. Tôi không thèm nói ngoa.
Vì sao có thể so sánh tay máy nghiệp dư
Vĩnh Quyền với các tay máy chuyên nghiệp hàng đầu thế giới? Xin thưa, vì đó là
ý trời. Trời đã muốn Vĩnh Quyền chụp ảnh thiên nhiên và ngài đã giúp anh làm
điều đó.
Sài Gòn ngày 03/02/2020
NQL
Sài Gòn ngày 03/02/2020
NQL
Nghệ sỹ chụp ảnh quá điêu luyện.Trong mỗi ảnh đều có tâm của mình làm người xem tim đập dồn khi xem từng ảnh.
Trả lờiXóa