ĐỜI KHÔNG CHỈ ĐỜI CÁT

Thơ Nguyễn Việt Chiến



1


Ngày nào cũng lên mạng


Ngóng tin bạn ra tù


Qua một đời khổ nạn


Thoát một vòng âm u







Tết chỉ dăm ngày nữa


Là đì đẹt giao thừa


Mong bạn về với vợ


Gối đầu tay trong mơ






Về rồi thì ở lại


Đừng vào đó nữa nghe


Ốm đau, vợ con chịu


Bao nỗi đời tái tê






Tình dài, thơ lại ngắn


Bạn đừng trách ta nghe


Đất vẫn đầy gươm giáo


Ngày mai bạn sẽ về






2


Mấy năm giờ gặp lại


Lập vẫn còn Nguyễn Quang


Đi qua bao khổ nạn


Một chân héo chưa tàn






Vẫn còn một chân nữa


Cõng nụ cười thế gian


Diễu nhại và thương cảm


Vượt tháng năm bần hàn






Bạn giờ chỉ lui tới


Trong bốn bức tường câm


Mơ về miền cát trắng


Nơi mẹ, cha yên nằm






Lấm láp một đời cát


Nhọc nhằn một đời văn


Những con chữ thảng thốt


Đứng lên bằng một chân






Thương bạn ngày gian khó


Nghiệp bút văn nặng nề


Qua một thời vận hạn


Đau một đời ngóng quê






Bạn thương ta ngày ấy


Nước mắt thấm vào đêm


Có ai ngờ rồi bạn


Buồn cũng ngấm vào tim






Thôi vỗ chai mà hát


Đời văn chốn lạc loài


Rượu ân tình ở lại


Đời may còn dăm chai




3


Đời vẫn chỉ đời cát


Cát dằng dặc ưu phiền


Người cũng buồn như cát


Cát bao giờ thôi điên?






Lúc tỉnh thường hay quên


Lúc say lại muốn nhớ


Ta không được là ta


Trong cõi đời bất khả






Thì cứ mưa mới thấm


Dột nát bao cuộc người


Suốt một đời dâu bể


Thương nước mình khôn nguôi






Thương lại thương quá thể


Những người đau muôn trùng


Muốn làm cơn sóng bể


Gọi Hoàng Sa vô cùng






Sao tên mộ là gió


Gió Trường Sa căm căm


Ta nuốt sóng vào họng


Lạy hồn người xa xăm






Người đã vì đất nước


Mà hiến dâng đời mình


Máu hoà vào sóng mặn


Hồn trong cát vô danh






Bạn sinh ở miền cát


Trần trụi dưới nắng trời


Nắng miền trung khô khát


Cát oằn mình sinh sôi






Thì bạn cứ là cát


Cát níu bước chân người


Văn là cơn mưa nhỏ


Trên cát bỏng không lời






Bạn với kiến, chuột, ruồi


Từng trang văn mất ngủ


Mộng du dọc kiếp người


Chăn kiến rồi chăn chữ






Đời chăn ta đấy chứ


Trong chuồng bò cuộc đời


Úp mặt vào khốn khổ


Muôn năm kiến, chuột, ruồi






Muôn năm đã qua rồi


Lũ chăn người nhăn nhở


Tự do tắt thở rồi


Lại còn muôn năm nữa

Hà Nội 2014-2020

0 nhận xét:

Đăng nhận xét