KCVR 7: CHỊ HIÊN





Ba tôi là thứ quân tử hiếm hoi trong vòng bán kính năm cây số. Ông không thiếu gì người tình, theo nghĩa là những người đàn bà thèm muốn ông. Chị Hiên không là ngoại lệ.

Chị Hiên con ông nào chẳng ai biết, chị cũng không biết. Mạ chị ra Hà Nội hát ả đào ở mấy phố Hàng Buồm, Hàng Than, Hàng Đào... Hát được ba năm có chửa đẻ ra chị. Mạ chị đem chị về gửi cho bà ngoại rồi lại ra Hà Nội hát ả đào tới giờ vẫn không thấy về, nghe nói đã theo ông quan hai Pháp bỏ chạy về Pháp ngày bộ đội trở về tiếp quản Thủ đô. Chị Hiên sống với bà ngoại từ lúc mới lọt lòng đến mười sáu tuổi. Bà ngoại mất, để lại cho chị một nghìn ba trăm đồng và nghề buôn cám heo. Một mình chị nuôi chị khá nhàn nhã, chưa bao giờ chị phải tất bật lo kiếm miếng ăn như nhà tôi.

Chị đẹp. Tám tuổi đẹp mũm mĩm, nhờ có giọng hát trời cho chị trở thành con chim sơn ca của Cách mạng. Ở bất cứ nơi đâu có văn nghệ là có chị. Chị nổi tiếng khắp huyện, quan khách ở xa về Thị trấn Kô Long đều muốn gặp chị hơn là gặp ông Chủ tịch thị trấn, họ nhớ tên cô bé Lệ Hiên hơn là tên ông Phạm Vũ. Mười sáu tuổi đẹp thướt tha, giọng hát trời cho của chị vang xa khắp tỉnh. Trai tráng trong tỉnh nức nở xốn xang phần vì tiếng hát say đắm lòng người phần vì bộ ngực tròn căng muốn nổ mắt người ta.

“Về Kô Long không thấy Lệ Hiên coi như chưa về Kô Long.” Câu chém gió của đám trai làng vô công rồi nghề vẫn thường khoác lác trong quán nhậu khi no rượu cứ thế loang ra như một châm ngôn. Thế là đất Kô Long ngoài chợ bò nổi tiếng khắp miền Trung bỗng có thêm một địa chỉ văn hóa , “Lệ Hiên, con chim sơn ca của Cách mạng”. Chị Hiên nổi tiếng như cồn. Dân nhậu Ko Long nói oang: “Đang khi không kiếm đâu ra vinh dự tự hào, có được cái lờ nổi tiếng cũng sướng.”

Văn công tỉnh năm lần bảy lượt mời mọc dụ dỗ chị Hiên. Bà ngoại chị chẳng dại gì cho cháu mình lao vào chốn chỉ có lũ ngu si mới ham hố, ấy là chốn hư danh. Bà luôn mở cổng đón văn công tỉnh vào nhà và gắng làm ồn chuyện này lên, giá cháu bà càng cao sau mỗi lần văn công tỉnh mời mọc và bị bà từ chối. Trai tráng dập dìu trước ngõ bị bà ngoại chị cấm cửa, bà cấm chị giao du với lũ đẹp mặt rỗng hầu bao, tình cho không biếu không là thứ cháu bà không được phép.

Dân nhậu Kô Long vẫn kháo nhau, trên vách buồng nhà chị có vẽ con bướm do bà cụ cố của chị để lại. Hai cánh bướm màu hồng tươi, cánh này đề chữ T màu vàng, cánh kia đề chữ Q màu đỏ, tức quyền và tiền, nguyên lý khép mở của cái bướm dòng họ nhà chị. Con bướm giấu kín trong buồng, nguyên lý khép mở của cái bướm thì công khai. Bà cụ cố, bà ngoại và mẹ chị đã áp dụng và thu được nhiều thành công rực rỡ. Đến lượt chị, bà ngoại dứt khoát phải buộc chị tuân theo. Bà ngoại đã lo lắng thái quá, chị thừa biết nguyên lý hoạt động của cái bướm, không cần ai dạy dỗ.

Chị Hiên đắm đuối ba tôi, người đàn ông hơn chị gần hai chục tuổi đã có vợ và một đàn chín con cả gái lẫn trai, cả đang sống lẫn đã chết, chuẩn bị có thêm tôi là mười, không phải vì ông đẹp trai. Thứ đó vẫn dập dìu đầy ngõ nhà chị, chỉ cần quờ tay chị có cả nắm. Ba có cái mà cả đám đẹp trai trước ngõ nhà chị dẫu nằm mơ cũng không thể có, ông là chủ tịch thị trấn. Chủ tịch thị trấn Phạm Vũ, người được hơn một vạn hai ngàn dân Thị trấn kính cẩn, cho dù số người kính cẩn thật lòng không tới một phần năm. Đấy cũng không phải lý do chính chị Hiên quan tâm. Chị nghe bà ngoại nói lại, Chủ tịch Thị trấn Phạm Vũ là bạn chí thân một người hiện đang là nhân vật có số má của triều đình ở Hà Nội. Và đây mới thực là lý do để chị biến ba thành con mồi số một.

Chị Hiên khát khao ra Hà Nội như mẹ chị, không phải ra đó để hát ả đào, chị muốn làm một quan bà tại Thủ đô, khát vọng lớn lao dòng họ nhà chị không ai dám nghĩ tới. Gương sáng để chị noi theo là Me Tư Hồng, người đàn bà giàu có và quyền lực nhất Hà Thành được báo Trung Bắc chủ nhật đăng từ mười năm trước, đến giờ chị vẫn lưu đầy đủ 24 số. Chị giống Me Tư Hồng nhiều điểm và hơn Me Tư Hồng nhiều điểm, ít nhất chị cũng còn biết đi guốc cao gót từ bé trong khi Me Tư Hồng đến đời chồng thứ ba vẫn thích đi chân đất, me vẫn thấy đi guốc là vô lý. Me Tư Hồng hơn chị biết tiếng Tây nhưng me không thể biết nói năng theo kiểu thị thành, ăn gọi là xơi, đi đái gọi là đi giải, nôn mửa gọi là phun xuất …. Vả chăng tiếng Tây bây giờ là thứ tiếng ghê tởm, ai ai cũng phải lảng tránh. Chỉ cần nói giọng thị thành, ăn mặc thị thành, son phấn thị thành, dạng háng thị thành… thì mọi việc tất thành.

Chị Hiên để ý ba tôi từ thủa mười lăm, vẫn thường nhìn trộm ông đứng đái ở hồi nhà, sát vách nhà chị. Đến tuổi mười tám chị rình rập ba riết róng hơn, khi ném hòn sỏi vào lưng ông rồi bỏ chạy, cái đít thẹn thùng ngoe nguẩy; khi làm như vô tình va phải ông, kêu lên ui ui, mắt liếc xéo lườm yêu. Ba đánh bài lờ vì nhà chị quá sát nhà tôi và vì chị dù sao cũng có họ xa với ông. Chị vẫn gọi ba bằng cậu, ngày giỗ chạp vẫn theo ông tới đình thờ họ Phạm.

Ba vẫn không thoát khỏi lối dẫn mồi thô sơ mà hiệu quả của chị bằng những đêm tắm trăng, chị gọi nhờ ông lấy cái này cái nọ. Cái nhà tắm nóc trần thưng lá mía cạnh giếng làm sao che giấu được chị, chị cũng có muốn che giấu đâu. Lúc lúc chị lại đứng lên gọi ba, cậu ơi lấy cho cái áo!... Cậu ơi lấy cho cái khăn! Tiếng kêu yểu điệu thúc nữ cùng bộ ngực non căng tròn trắng ngần ngời lên dưới ánh trăng. Ba hăm hở cầm cái áo đến, chị Hiên giật lấy cái áo, vội vàng quay lưng hai tay che ngực, chĩa cái đít thẹn thùng tròn căng ngời sáng vào mặt ba. Trăng đêm nay sáng lắm, trăng mai còn sáng hơn ( cóp văn Thép Mới). Cái đít thẹn thùng tròn căng ngời sáng thì đêm nào cũng giống đêm nào.

Đêm đầu ba tắc lưỡi bỏ qua. Đêm sau ông nuốt nước bọt làm thinh. Đêm thứ ba chịu không thấu ông đặt nhẹ tay lên cái đít thẹn thùng. Trăng đêm nay sáng quá. Cái đít chị Hiên thẹn thùng ửng hồng. Làm trai có mấy khi thấy được cái đít thẹn thùng. Ba xông vào nhà tắm. Cái cách xông vào tấn công giống cái, quân tử cũng giống tiện nhân, chỉ sau hai chục giây ông đã làm chủ được tình hình, thích thú phát hiện ra một cái bướm không lông dày dặn múp máp như cái bánh ú đang khéo léo bành ra, hai tay chị Hiên đang cố đẩy ngực ba cùng với tiếng kêu ui ui đừng đừng... ngọt mềm quyến rũ.

Ba chẳng lạ gì cái thứ ui ui đừng đừng kia, lối bày tỏ đức hạnh của giống cái ông đã quá quen tai. Trăng đêm nay sáng quá. Ba khoan thai dựng đứng ngọc hành (của quí quân tử thì phải dùng từ này chăng?) cho nó dần lún sâu vào. Chị Hiên như ngất đi. Chị cắn chặt răng tránh tiếng kêu mèo hoang của mình trong một phút bốn mươi giây, sau đó chị không chịu đựng được nữa, cứ thế rú ngược lên mãi.

Tôi không cố ý bịa đặt hay phóng đại tiếng kêu mèo hoang của chị Hiên. Nó có thật. Tiếng kêu như xé của nó được dội vang rất kinh. Sau này lớn lên tôi có gặp đôi ba lần tiếng kêu này và phát hiện nó không phải tiếng kêu của đàn bà hoang dâm. Rất lạ, nó là tiếng kêu của loại đàn bà đam mê quyền lực. Có lẽ vì tiếng kêu quyền lực này mà ba tôi sợ. Ông hoảng hốt bịt chặt mồm chị Hiên, bế xốc hông chị lên, ngọc hành không rời khỏi bánh ú, lật đật đưa chị chạy vào nhà, đặt chị lên bốn cái bao tải cám lợn, cứ thế xoi cho sạch sành sanh hốc trinh nữ tuổi mười tám.

Tiếng kêu như mèo được dịp tung hoành trong mười chín phút bốn giây, thời gian đủ cho chị Hiên lịm đi trong mệt mỏi lâng lâng, đủ cho ba trút xong phóng đãng, khoan khoái kéo quần lên túc tắc ra về. Ra đến cửa ba ngoái lại vẫn thấy bánh ú kiên cường chưa chịu xếp lại, cơ hồ muốn bày thêm trận nữa. Biết mình không kham nổi, ông tắc lưỡi bỏ đi thẳng.

Trăng mai còn sáng hơn… trăng mai còn sáng hơn… trăng mai còn sáng hơn… trăng mai còn sáng hơn… trăng mai còn sáng hơn… trăng mai còn sáng hơn… trăng mai còn sáng hơn… trăng mai còn sáng hơn...

Những đêm trăng đầy tiếng mèo kêu như xé, bất chấp hàng xóm nghe thấy hay không và mạ tôi phản ứng thế nào. Chẳng có chuyện gì sất, hàng xóm khôn ngoan đời nào lên tiếng. Năm thứ mười dưới chế độ mới, dân Kô Long đã biết thế nào là hai chữ thức thời. Từ điển về hai chữ “thức thời” dân Kô Long có tới 99,99% áp dụng. Người thức thời là người biết lên tiếng kịp thời và dõng dạc về những gì đáng khen, nếu không đáng khen thì có thể khen, nếu không có thể khen thì cần thiết khen, còn lại đều phải lấy hai chữ tri túc bịt kín miệng.

Mạ tôi ở trong 99,99% kia. Mạ vẫn tươi tỉnh trước những trò lén lút của chồng, vẫn luôn tự an ủi bằng niềm kiêu hãnh vô biên với mười ngàn đêm vinh hạnh được quân tử nằm kề. Đấy chỉ là cái vỏ ngoài đức hạnh. Đêm đêm mạ vẫn khóc thầm. Bà không mất một giọt nước mắt khi ba cặp kè với ai đó trong số bốn mươi người tình nửa nắng của ông. Với chị Hiên lại khác. Chị bằng tuổi con ông, là cháu họ xa với ông, tệ hơn nữa đó là kẻ kiên trì thực thi nguyên lý khép mở của cái bướm, đó là mối đe dọa nguy hiểm khôn lường mạ tôi không thể không lo lắng.

Đêm thứ mười hai, từ trên bụng chị Hiên ba nhìn thấy một con mắt đang dán vào vách nứa. Con mắt nhỏ xíu đang tóe lửa. Ba giật mình hoảng hốt, ngọc hành tự nhiên rũ rượi chuồi khỏi bánh ú. Ba chạy ra sau hồi, không có ai nhưng ông biết đó là ai. Ba về nhà, anh Bảy đang ngồi dựa vách trân trố nhìn ông. Răng không vô nhà ngủ, ngồi đó làm chi con? Ba hỏi, ông cố tránh cái nhìn của anh Bảy. Anh không đáp cứ trân trố nhìn ba. Và rồi anh đứng bật dậy hắt ra một hơi phẫn nộ. Răng ba không về nhà mình mà ngủ? Ngủ nhà người ta làm chi rứa! Dứt lời anh Bảy hất mặt đi thẳng ra hói. Ba đực mặt đờ người. Trong nhà mạ trào nước mắt, những giọt nước mắt sung sướng. Cuối cùng con bà đã giúp bà ngăn chặn một hiểm họa.

Ba không dám bạ men nhà chị Hiên nữa. Xưa nay ông không sợ vợ chỉ sợ con, bất kì cái gì làm con phật ý ông đều rất sợ, chuyện này ông càng sợ. Chị Hiên không buông tha ba , vẫn chặn đường ném cho ông cái nhìn hờn dỗi. Đêm nào chị cũng hát, tiếng hát mời gọi rủ rê cứ chín mười giờ đêm lại vang lên làm ba khó ngủ. Ông bấm bụng nằm yên, tính chuyện dời nhà đi chỗ khác. Cả nhà lo sợ vô cùng, một lần chuyển nhà là một lần mất của một lần nợ nần. Từ khi ba tính chuyện chuyển nhà, ba mạ mất ăn mất ngủ.

*

Rất may khi ba mạ rục rịch chuyển nhà, dị nhân Kiểm Hát biết được. Dị nhân Kiểm Hát hàng xóm của nhà tôi. Hai mươi năm trước dị nhân đi trừ gian diệt ác bị chém cụt chân, ba đã cõng dã chạy từ làng Bùng về làng Ná trốn thoát khỏi trung đội dân vệ mấy chục thằng đang đuổi theo, vừa đuổi vừa bắn. Về tới đất Kô Long cũng vừa rạng sáng. Hai người ngã vật ra trong bãi phi lao sau Thị trấn nhìn nhau mừng hỉ hả. Không cảm ơn ba, cũng không ôm chặt ba nói từ nay sống chết có nhau nhé, Kiểm Hát văng ra một tiếng cười khô khốc. Xong rồi. Hết chiến đấu với nhau rồi, đù mạ. Từ đó dã trở thành bạn chí thiết của ba.

Bỏ cầm dao phay đi chặt đầu người chuyển sang nghề đan nơm, dị nhân Kiểm Hát suốt ngày ở nhà đan nơm và uống rượu. Dã nhanh chóng trở thành gã say thời đại mới, đám có chữ của Thị trấn gọi dã là dị nhân. Trời xui đất khiến thế nào, hễ cứ đến giờ loa phát thanh là Kiểm Hát say. Giờ say của Kiểm Hát chuẩn như giờ của đài. Hễ say là dã nói và hát rất to, rất triền miên, lời lẽ rất vô nghĩa cứ lặp đi lặp lại. Tiếng Kiểm Hát to đến nỗi át cả tiếng loa phóng thanh, điều tối kị của thời này, nó đồng nghĩa với xấc xược, giở trò đểu với chính quyền. Công an huyện ba bốn lần gọi dã lên yêu cầu dã thay đổi giờ say, một yêu cầu rất nghiêm túc, ấy là vì người ta châm chước đến mười tám lần cầm mã tấu đi trừ gian diệt ác của dã.

Ít ai bị công an gọi lên đồn lại được mời ngồi, mời nước chè, mời thuốc lá và khuyến cáo những lời nhã nhặn. Chỉ có công thần số một Thị trấn mới được hưởng đặc ân đó. Kiểm Hát không hề lấy đó làm vênh vang. Dã thừa biết người ta chẳng coi dã ra gì, còn có ra gì đối với kẻ hết khả năng chạy nhảy, thằng cụt giờ đây chỉ trơ lại mỗi cái mồm. Bịt mồm kẻ cố cùng không phải chuyện dễ, không khéo bịt được cái mồm này lại mở ra trăm ngàn cái mồm khác. Lịch sử bịt mồm thiên hạ cho thấy có quá nhiều ví dụ. Vả chăng, một khi kẻ có tội (tức dị nhân Kiểm Hát) đã biết hết mọi nhẽ ở đời, đối xử nhã nhặn với dã có khi còn đáng sợ hơn việc ra đòn hung bạo.

Công an vâng vâng dạ dạ rất lễ độ, dã cũng vâng vâng dạ dạ rất lễ độ. Công an rón rén bắt tay dã. Dã cũng rón rén bắt tay công an. Công an kính cẩn chào dã, cung kính tiễn dã về với vẻ thân ái không ai có thể bắt chước được và rủa thầm hai tiếng đù mạ khi quay vào phòng làm việc. Dã kính cẩn chào công an cũng với một thái độ kính cẩn, cung cúc ra về với một vẻ ăn năn không ai có thể bắt chước được và ném lên trời hai tiếng đù mạ khi rời khỏi cổng đồn.

Tóm lại vẫn đâu vào đấy, giờ phát thanh của đài cũng đồng thời giờ say của Kiểm Hát đã điểm. “Sinh ra cái đạo làm trai/ Ăn cho no vuốt cặc cho dài”. Mỗi câu vớ vẩn đó thôi dã đã át hết mười lăm phút xã luận trong nước, ba mươi phút tin chiến thắng trong nước, ba mươi phút ca nhạc trong nước, mười lăm phút xã luận quốc tế, ba mươi phút tin chiến thắng phe xã hội chủ nghĩa, ba mươi phút dân ca nhạc cổ, mất toi cả buổi chiều yên tĩnh xóm Cầu Phố.

Thường khi cãi nhau với đài chán chê dị nhân Kiểm Hát mới chống gậy lò cò sang nhà tôi (lúc này là nhà tôi chứ không phải cái chuồng bò). Ấy là khi rượu đã ngấm toàn thân dã. Kiểm Hát không chào ai cũng chẳng ai chào dã. Trương mắt nhìn mâm cơm nhà tôi, dã đứng im chừng mươi phút. Chỉ cần nhìn mâm cơm là biết nhà tôi đói hay no, vui hay buồn, không cần phải nói nhiều. Tùy theo hứng mà dã chống gậy lò cò về nhà không thèm chào nhà tôi một câu hay thò tay lấy xị rượu của ba tu một hơi hết nửa xị, khà một tiếng rõ to rồi mới chịu lò cò bỏ về nhà. Bữa nào Kiểm Hát sang sớm, khi chưa uống rượu hoặc khi rượu chưa kịp ngấm là có chuyện. Thường là chọn đúng bữa cơm chiều nhà tôi, dã chống gậy lò nhảy lò cò sang để chửi ba một chuyện gì đó. Chửi ba rất dễ, Kiểm Hát chửi lại càng dễ, chưa khi nào ba phản ứng với gã say thời đại mới này.

Bữa nay Kiểm Hát sang nhà tôi rất sớm, mặt dã trắng nhợt nhạt, dấu hiệu chưa có giọt rượu nào. Dã bất thần xuất hiện trước mâm cơm chiều nhà tôi, chẳng nói chẳng rằng. Cả nhà vừa xong lượt cơm thứ nhất, ngẩng lên đã thấy dã đứng đó rồi. Im thinh thít cả nhà. Biết Kiểm Hát sắp chửi ba chẳng ai dám ngước lên, ai nấy lườm nhau đoán xem dã sẽ chửi ba chuyện gì. Không ai sợ Kiểm Hát, dã có quái gì mà sợ, vậy nhưng ai cũng sợ đôi mắt sáng kì dị của dã, sợ lắm. Chẳng riêng gì nhà tôi, dân Kô Long không ai dám nhìn thẳng vào mắt Kiểm Hát. Hễ nhìn thẳng vào mắt dã là người ta giật thót nghĩ bụng, không biết thằng cha này biết tỏng chuyện gì của mình rồi.

Làm chén chứ! Ba nâng chén rượu lên mời. Kiểm Hát không đáp, dã lừ lừ nhìn mâm cơm nhà tôi. Chúng tôi không dám ngước lên, dí mặt vào bát và lấy và để. Kiểm Hát bất thần dã chọc cây gậy vào mặt ba. Cu Vũ, mi không biết làm cách mạng. Dã nói. Răng? Ba hỏi. Răng? Ba lại hỏi. Cây gậy của Kiểm Hát lại chọc vào mặt ba. Người hễ gặp chuyện gì khó lại tính chuyện dời nhà không phải người cách mạng, đáng ra mi phải biết điều này từ năm mười bảy tuổi. Ba nửa gật nửa lắc như người mắc xương, ba biết Kiểm Hát đã đi guốc trong bụng ông rồi.

Kiểm Hát bắt đầu chửi, bao giờ dã cũng bắt đầu chửi ba bằng câu “Thằng ni ngu”. Cả nhà nín thở chờ đợi. Mạ căng thẳng nhất, hồi hộp nhất. Bà biết mọi sự Kiểm Hát chửi ba đều có lợi cho bà. Thằng ni ngu chi ngu lạ rứa bay! Rồi, Kiểm Hát chửi rồi. Mặt ba bạc dần ra. Đù mạ! Dã lại chửi. Hai thái dương ba giật giật, cái miệng cười méo xẹo. Dã lại chọc cây gậy vào mặt ba. Sợ ai lại sợ con lờ thúi! Mặt ba tái dại, ông liếc trộm mạ. Làm như không liên quan, mạ hí húi gắp gắp chan chan. Cái gậy Kiểm Hát chưa rời mặt ba. Mi không làm cách mạng được mô cu Vũ ơi! Cuộc chửi ba nào cũng kết thúc bằng có câu này.

Dị nhân Kiểm Hát quay ngoắt, chống gậy lò cò về nhà. Cả nhà tôi vẫn im thin thít tuy ai cũng muốn nói to một tiếng. Nếu ai đó lên tiếng trước cả nhà sẽ ồ lên ngay. Không ai dám, tất cả chỉ nhìn trộm ba và im thin thít. Ba biết cả nhà đều nghĩ Kiểm Hát chửi ba về vụ chị Hiên. Mạ vẫn hí húi gắp gắp chan chan, kì thưc lòng bà đang ca hát hả hê. Ba sẽ thay đổi, nhất định ba sẽ thay đổi. Ba không dời nhà đi nữa. Các anh chị tôi học theo mạ thi nhau gắp gắp chan chan, kì thực ai cũng muốn ném bát đũa ùa ra sân nhảy múa reo hò.

Ba không dời nhà thật, ông quyết định ở lại đối phó với bánh ú kiên cường. Ông đã gặp may. Một cuộc họp xóm, đồng chí Đội trưởng tình cờ phát hiện ra cái liếc xéo và cúi mặt chớp chớp của chị Hiên. Con cu thiên tài của đồng chí Đội Trưởng lập tức ngóc đầu dậy báo cho đồng chí biết cần nhanh chóng chọn biện pháp “ba cùng” nơi nhà chị. Đồng chí Đội trưởng chấp hành con cu thiên tài. Chủ tịch thị trấn Phạm Vũ chấp hành đồng chí Đội trưởng. Một ngày sau ba kính cẩn rước đồng chí Đội trưởng về trú tại nhà chị Hiên.

Đồng chí Hiên!Đội trưởng lên tiếng và vuốt ve cái đít thẹn thùng. Dà… Cái đít thẹn thùng rưng rưng. Đội trưởng kéo chị Hiên vào lòng, ban cho chị Hiên chín tiếng tuyệt vời. Đồng chí rất tốt. Tôi tin tưởng đồng chí! Chị Hiên sướng đỏ mặt. Chị chờ đợi chín tiếng ấy từ lâu, nghĩ sẽ còn lâu mới có được chúng, chẳng ngờ chị đã có ngay khi chị cái đít thẹn thùng của chị vừa vểnh lên. Chị Hiên sướng đến độ không cách gì giấu được bộ ngực phập phồng và cặp tai đỏ nhừ. Dà… cảm ơn Đội trưởng! Chị ngước lên dán đôi mắt ướt rượt vào mắt Đội trưởng. Chị là người Kô Long duy nhất dám nhìn thẳng vào mắt Đội trưởng mà không thấy sợ. Đôi mắt ướt nước lóng lánh cho Đội trưởng biết đũng quần chị đang sũng nước.

Ba đã khéo léo rút lui, nhanh chóng nhường cái đít thẹn thùng và suất mèo kêu cho đồng chí Đội trưởng

0 nhận xét:

Đăng nhận xét