KCCVR 16: CHUỘT



Một ngày sau lệnh sửa sai về tới Kô Long, mưa lớn ba ngày ba đêm không dứt. Nước sông Kô Long dâng cao, Thị trấn Kô Long giống cù lao sông ngoi ngóp trong nước. Chuột từ các xã quanh Kô Long lóp ngóp chạy về tràn lan Thị trấn. Mọi năm vào mùa lụt chuột vẫn về Kô Long rất nhiều, năm nay quá nhiều. Chưa bao giờ chuột về nhiều như thế. Đất Kô Long lúc nhúc hàng trăm vạn con chuột. Nhà nào cũng bắt được cả báo tải chuột đồng, chuột cống, làm đủ món thịt chuột ăn suốt tuần không hết. Chẳng cần đốt đuốc soi tìm chuột, chỉ cần nhắm mắt úp một nhát nơm bất kì cũng bắt được năm bảy con, cầm cái vợt lia đại một cái cũng kiếm được đôi ba con.

Chuồng bò nhà tôi có cả vạn con chuột tấn công. Không con nào chui vào nhà, chúng chỉ bám đầy bốn bức vách, chồng lên nhau dày đặc tạo thành bốn bức vách kín dày. Bốn bức vách chuồng bò vốn nhiều lỗ hổng nay được chuột bịt kín, chuồng bò nhà tôi tối đen như mực ngày cũng như đêm. Bù lại ngôi nhà kín gió, ấm áp vô cùng. Tôi ở trong bụng mạ cũng được hưởng chút ấm áp chuột mang tới. Bị chuột chiếm mất chỗ ngủ, anh Bảy không lấy làm khó chịu. Nhờ chuột mà cả nhà tôi được ngủ ngon, anh thầm biết ơn chúng. Không ngồi tựa vách nữa, anh trải tấm nilon rách sát vách nằm khoanh tròn ngủ vùi. Chuột từ bốn bức vách bò tới phủ kín anh Bảy. Anh ngủ ngon lành trong tấm chăn chuột to sù.

Tôi ghét tiếng kêu chút chút chít chít của lũ chuột. Tiếng kêu khi nhịp 2/4 khi nhịp 4/4 cứa vào rãnh yes or no của tôi khiến tôi khó ngủ. Chẳng riêng tôi khó ngủ, dân Thị trấn lắm người cũng không ngủ được. Đêm đêm mấy ngàn cây đuốc sáng trời Kô Long. Thoạt nhìn cứ tưởng đuốc bắt chuột, đâu biết dân Kô Long mượn cớ soi đuốc tìm chuột làm đám rước đưa tiễn 26 linh hồn oan khuất. Mấy ngàn cây đuốc sáng rực trời, gồm ba vòng đuốc nối đuôi nhau chạy vòng quanh Ủy ban huyện. Từ trên cao nhìn xuống, ba vòng đuốc dần thu lại xiết chặt lấy chín dãy nhà tối đen như mực. Vòng đuốc trong cùng sau khi chạy mấy chục vòng, dần nở ra, lùi lại phía sau nhường chỗ cho vòng thứ hai tiến vào, đến lượt nó lại nở ra lùi lại nhường chỗ cho vòng thứ ba. Ba vòng lửa lúc tụ lại lúc tản ra cùng với tiếng hù hù ma quái vang vọng giữa đêm đen nghe sởn óc.

Sau một giờ vòng quanh Ủy ban huyện, ngàn cây đuốc nối đuôi nhau về Ủy ban Thị trấn. Ba vòng đuốc cháy rừng rực vòng quanh dãy nhà ngói mười một phòng lúc này không còn một mống. Ngàn cây đuốc tiếp tục nối đuôi nhau kéo về vòng quanh đình làng, nơi 26 mạng người đổ xuống khi lệnh sửa sai về không kịp. Đám rước không lời đỏ rực đất Kô Long nom xa như ngàn vạn bóng ma trơi lập lòe. Tiếng hù hù đột khởi vang lên nghe như oan hồn từ vạn kiếp vọng về , ai nấy nghe đều dựng tóc gáy.

Đồng chí Đội trưởng và chị Hiên không biết dân Kô Long rước âm hồn, họ tưởng dân Kô Long mượn cớ đốt đuốc tìm chuột để tìm họ. Hai người dắt nhau chạy lên Ủy ban huyện. Chạy tới nơi chưa kịp ngồi xả hơi, ba vòng lửa đã quây quanh Ủy ban huyện, tụ vào tản ra hết vòng này đến vòng khác liên hồi kì trận, sợ chết được. Lãnh đạo huyện không ngờ dân Kô Long đốt đuốc đi tìm đội trưởng Đội cải cách. Nếu biết họ đã giải tán đoàn rước đuốc này từ lâu. Mặc cho đồng chí Đội trưởng hết sức kêu xin huyện bảo vệ tính mạng cho hai người, huyện vẫn đóng cửa nghỉ ngơi, chẳng ai mấy quan tâm.

Bí thế đồng chí Đội trưởng kéo chị Hiên chui hàng rào phía sau Ủy ban huyện, lén bò qua ba vòng lửa mò về đình làng. Họ chui vào xà lim giam giữ tử tù. Công tác giết người đã chấm dứt, xà lim bỏ trống, trốn ở đấy không gì kín đáo hơn. Khi đồng chí Đội trưởng khép cánh cửa xà lim, chị Hiên ôm ghì lấy đồng chí từ phía sau. Chi rứa? Đồng chí giật mình ngoái lại hỏi. Em sợ! Chị Hiên nói. Đồng chí quay lại kéo chị Hiên vào lòng, đừng sợ. Có anh đây rồi. Chị Hiên dạ và bưng mặt khóc rưng rức. Tiếng khóc của chị Hiên làm đồng chí bỗng quên hết mệt mỏi, ngọc hành bỗng dựng đứng. Đồng chí sực nhớ từ ngày có lệnh sửa sai về Thị trấn Kô Long, hai người phải trốn chui trốn nhủi, đã ba ngày đồng chí chưa làm được phát nào.

Họ cuống quít cởi áo cho nhau, cuống quít làm tình cứ như sắp chết tới nơi. Con cu thiên tài nhồi cho cái bánh ú kiên cường chết lên chết xuống không biết bao nhiêu lần. Họ ôm nhau lịm đi mê mệt ngủ. Tiếng hù hù đánh thức hai người, họ biết ba vòng đuốc đang bao vây đình làng. Họ nằm im nín thở lắng nghe tiếng hù hù. Tiếng hù hù đang xiết lại, tiếng hù hù đang nở ra hết vòng này đến vòng khác. Chị Hiên ớn lạnh cố chui vào lòng đồng chí Đội trưởng.

Chị Hiên phát hiện lưng đồng chí Đội trưởng phủ đầy kiến. Chị chực hét lên, sực nhớ ba vòng đuốc đang quây ngoài xà lim chị đành thì thầm. Anh ơi… kiến! Bây giờ chỉ mới phát hiện ra kiến cũng phủ kín người chị, không sót một chỗ nào. Đồng chí Đội trưởng móc đít được một nắm kiến. Đồng chí thò tay vào háng chị Hiên, phát hiện kiến đã trám kín cái bánh ú kiên cường. Đồng chí móc ra đúng ba nắm kiến nhão nhoét.

Tiếng hù hù vẫn bao vây đình làng. Cần phải thoát khỏi xà lim trước khi trời rạng sáng. Hai người phủi kiến cho nhau, tùa được đám kiến này lại tòi ra đám kiến khác thế chỗ đám vừa bị tùa đi. May kiến chỉ phủ người chứ không cắn. Họ đành ôm áo quần để nguyên bộ đồ kiến trên người liều chết chui ra khỏi xà lim, nhảy xuống cái hào đầy nước lội ra khỏi đình làng. Kiến gặp nước bỗng tản đi hết, họ mừng quýnh vội mặc áo quần chạy một mạch về nhà chị Hiên. Đúng lúc đám rước phát hiện ra họ, cả ngàn người cầm đuốc chạy tới đường hào mà họ vừa lội ra. Đường hào đầy kiến chết, xác kiến đỏ lòm như máu lênh láng mấy trăm mét đường hào. Ngàn người ồ lên kinh ngạc và giận dữ.

*

Ngày hôm sau dân Kô Long bủa đi tìm Đội trưởng Đội cải cách. Chỉ có ba biết đồng chí Đội trưởng đi đâu nhưng ông không nói. Ba đã trở lại vai trò Chủ tịch Thị trấn, ông không muốn chụp cổ Đội trưởng giao cho dân chúng. Chẳng ai cấm ông làm điều đó. Thời buổi lộn tùng phèo chẳng ai cấm và cũng chẳng ai buồn cấm. Xứ này có vẻ như chẳng buồn cấm điều gì nhưng điều gì cũng có thể cấm. Chủ tịch Thị trấn chỉ là chức nhỏ, nếu khéo vận dụng thì việc gì ba cũng có thể làm và cấm người khác không được làm.Vào lúc này ba đang thắng thế, ông có thể xử trảm đồng chí Đội trưởng và chị Hiên bằng vào tội hủ hóa mà chẳng việc gì sất, thậm chí được khen ngợi.

Ba đã không làm. Thật khó tin, ba muốn đền ơn đồng chí Đội trưởng chứ không phải xuống tay trả thù đồng chí. Dù gì ông còn nợ Đội trưởng một cái điếu cày. Nhờ đồng chí sai đi làm cái điếu cày ông mới thoát chết, nếu không ông đã bị xử tử ngay sau cơn giông, cũng như bao nhiêu người khác ông đã chết trước một ngày lệnh Sửa Sai truyền về. Ba bị đem đi xử trảm vì mắc mưu Đội trưởng và thoát chết vì Đội trưởng mắc mưu ông, ân oán coi như huề.

Dân Thị trấn Kô Long coi lý lẽ của ba là điên rồ. Chẳng sợ ông Chủ tịch Thị trấn cả ngàn người kéo tới vây quanh nhà chị Hiên, họ đoán chừng Đội trưởng Đội cải cách hãy còn trú ẩn ở đấy. Từ Ủy ban Thị trấn ba vội vàng chạy về nhà chị Hiên, ông đứng chặn cửa không cho ai vào. Ngàn người sôi sùng sục hò hét điên cuồng chửi bới đồng chí Đội trưởng và chị Hiên. Giết người phải đền mạng! Đả đảo bọn hủ hóa! Ngàn người đồng thanh hô lớn. Tiếng hô sấm rền. Bà con bình tĩnh!... Bà con bình tĩnh!... Ba rối rít van xin. Mấy bà hàng xén kéo nhau xông lên, nhảy chồm chồm trước mặt ba, thi nhau xỉa xói ông.Vơ cu Vũ nời... ngu chi ngu rứa!... Hèn chi hèn rứa! Ba cười dở mếu dở. Ông không sợ bị mang tiếng xúi dục quần chúng nổi lên trả thù những kẻ đã cố tình ám hại ông. Sau lệnh Sửa Sai chẳng riêng gì Thị trấn Kô Long, khắp huyện nơi nào cũng có dân chúng nổi lên đòi nợ những kẻ mượn dao Cách mạng chém cổ kẻ vô tội. Ba sợ lại có thêm án mạng, bất kì án mạng vì lẽ gì ông cũng không muốn.

Mọi người hú hét cười nhạo. Ba vẫn một mực dang tay ngăn chặn đám đông. Dị nhân Kiểm Hát dẫn mấy chục người cầm dao phay rẽ đám đông đi vào quyết xin đội trưởng Đội cải cách tí tiết. Ba sợ quá, mắt trợn miệng há không biết nói sao. Dã chỉ mặt ba cười khẩy. Sửa sai là răng, răng là sửa sai? Dã hất hàm nói. Hai sáu người chết có sửa cho họ sống lại được không, nói thử nghe coi! Ngàn người bỗng ồ lên. Đúng rồi đúng rồi!... Giết người phải đền mạng! Ba quì sụp xuống nấc lên, giết thêm người để làm chi!... Bà con ơi, giết thêm người để làm chi!...Ông khóc nghẹn ngào. Đám đông chùn lại, dị nhân Kiểm Hát tháo lui, cả ngàn người cũng tháo lui.

Ba chùi nước mắt ngước lên, sân nhà chị Hiên không còn ai cả. Chị Hiên và đồng chí Đội trưởng đã trốn đi đường nào. Ba được huyện mật báo cho biết huyện đã cho người lẻn vào cửa sau đưa Đội trưởng Đội cải cách và chị Hiên trốn đi vào lúc ông quì sụp khóc rống trước ngàn người. Ba thở phào nhẹ nhõm, mừng như chính ông vừa được thoát chết. Ông cho người vào nhà chị Hiên kiểm kê đồ đạc trước khi niêm phong ngôi nhà. Ba vào buồng ngủ chị Hiên, ông thấy con bướm, nó được vẽ ngoệch ngoạc trên tường. Tưởng là đồn đại tào lao, té ra có thật.

Hình con bướm trong buồng ngủ chị Hiên:

Chiều hôm đó ba ra xóm Lù kiếm tre ngà về làm cái điếu cày. Ông chuốt ống khoét nõ thật cẩn thận. Chưa khi nào ông làm một điếu cày hết sáu tiếng đồng hồ. Anh làm điếu cày cho ai? Mạ ngạc nhiên hỏi ba. Anh nợ đồng chí Đội trưởng một cái điếu cày. Ba nói. Mạ bật cười rồi bật khóc. Răng rứa… răng mà khóc? Đến lượt ba ngạc nhiên hỏi mạ. Bà thút thít khóc hoài, hỏi sao cũng không nói. Mạ nhận thấy những bất thường của ba. Cái chết nghẹn đắng của thằng nhỏ và việc đi làm điếu cày trả nợ cho kẻ đã đang tâm giết mình của ba có vẻ như không liên quan với nhau lại được mạ nhìn nhận chúng được xuất phát từ một nguồn, nguồn đó là gì bà không biết nhưng rất bất thường.

Dị nhân Kiểm Hát chống nạng đi qua thấy vậy liền rẽ vào. Sau ngày ba thoát chết, dã trở nên thân thiết với cả nhà tôi. Dù dị nhân Kiểm Hát không thể cứu được mạng sống ba, ông vẫn coi dã là người cứu mạng. Người thực tâm ra tay cứu mạng người khác thời nào cũng hiếm, thời này càng hiếm, dị nhân Kiểm Hát là của hiếm thời này.

Dị nhân Kiểm Hát lừ lừ nhìn ba. Cu Vũ còn nợ Đội trưởng một cái điếu cày à? Dã hất hàm hỏi. Phải. Ba nói. Rứa tính mạng mi thì răng? Dã khạc cục đờm nhổ toẹt, hỏi. Ba nhăn nhó cười. Huề rồi anh Kiểm ơi! Dã nhìn cái điếu cày cười thật dài, cái cười chua chat. Mi không làm cách mạng được mô cu Vũ ơi. Lời phán như sấm Trạng Trình.

Ba không muốn đôi co với dị nhân Kiểm Hát, ông vẫn cắm cúi trau chuốt cái điếu cày, đợi đến tối đưa lên huyện cho đồng chí Đội trưởng. Dã cũng không buồn nói với ba, có nói gì thì ba vẫn cứ nhăn nhó cười trừ và vẫn cứ làm. Hiếm có đôi bạn chí thiết nào lại ngược nhau về mọi thứ như dị nhân Kiểm Hát và ba tôi. Dị nhân Kiểm Hát trợn mắt nhìn ba trau chuốt cái điếu cày, biết chẳng làm gì được dã khạc mấy khạc, nhổ mấy nhổ rồi bỏ đi. Mấy cục đờm rơi quanh chân ba như những con dấu chứng nhận lời phán truyền của dị nhân Kiểm Hát .

*

Cái nhà kho sau ủy ban hành chính huyện, nơi nhốt anh Ba, bây giờ dùng cho đồng chí Đội trưởng và chị Hiên. Người ta kê cái giường đôi cho hai người ở tạm, đấy là chỗ kín đáo ít ai để ý.
Lúc đầu Chánh văn phòng Ủy ban huyện bố trí cho hai người ở riêng, đồng chí Đội trưởng ngủ ở nhà kho, chị Hiên ngủ chung với tổ cấp dưỡng huyện. Chị Hiên không chịu, chị lên gặp Chánh văn phòng ủy ban hành chánh huyện. Tôi là vợ Đội trưởng, tại sao không cho tôi ở chung? Chị hỏi. Chị cưới Đội trưởng khi mô? Chánh văn phòng cười cười. Tôi ăn nằm với Đội trưởng lâu rồi, không vợ chồng thì là cái chi? Chánh Văn phòng giật mình trố mắt, hỏi. Ăn nằm à? Phải, ăn nằm! Chị Hiên đáp tỉnh queo.

Thuở bé đến giờ mới nghe một người đàn bà tự khai mình đã ăn nằm với đàn ông, Chánh văn phòng lật đật sang gặp đồng chí Đội trưởng. Coi chừng, chuyện này nếu bung ra anh mắc tội hủ hóa! Chánh văn phòng nghiêm mặt đe. Anh tin quần chúng hay tin tôi? Đồng chí Đội trưởng cười nhạt. Câu này đồng chí ăn cắp bản quyền của Thủ trưởng. Về sau đồng chí phát hiện ra ai theo Cách mạng cũng phải thủ sẵn câu này. Chánh văn phòng cười còn nhạt hơn. Anh đừng vờ nữa, câu đó chúng tôi nghe quen tai rồi!

Chánh văn phòng bỏ đi, đồng chí Đội trưởng vội chặn lại. Huyện có làm chứng hôn cho tôi được không? Đồng chí hỏi. Sao không! Chánh văn phòng thản nhiên đáp. Đội trưởng lột ngay nhẫn vàng một chí đập vào tay Chánh văn phòng. Chứng hôn hờ thôi nghe. Đội trưởng cẩn thận nhắc. Tất nhiên. Chánh văn phòng đáp nhẹ không sau khi lấy răng thử vàng, biết chắc là vàng mười. Ngay chiều hôm đó Chánh văn phòng trao chứng hôn hờ cho Đội trưởng và chị Hiên, sai người kê cái giường đôi ở nhà kho. Sướng nghe! Chánh văn phòng vui vẻ vỗ vai đồng chí Đội trưởng, vỗ mông chị Hiên. Từ nay hai người được hủ hóa công khai!

Chánh văn phòng vừa rời khỏi cửa, đồng chí Đội trưởng lừ mắt với chị Hiên. Chỉ hủ hóa công khai thôi nghe. Đồng chí nói. Chị Hiên cũng lừ mắt với đồng chí. Anh tưởng tôi thích lấy anh lắm à! Cú đáp hiên ngang của chị Hiên. Sau Sửa Sai, chị Hiên biết vai trò đồng chí Đội trưởng đã hết. Chỉ bằng một công văn tất cả đều biến mất tăm, đồng chí Đội trưởng trần xì một con đực, con đực tuyệt hảo nhưng chỉ có thế thì chị Hiên chẳng cần. Nguyên lý hoạt động cái bướm dòng họ của chị chỉ định rất rõ ràng, kiên quyết không khép mở với các con đực vô giá trị.Tuy vậy số phận của chị giờ đây vẫn phải phụ thuộc rất nhiều với Đội trưởng cải cách, muốn thoát thân chị không phải bám chặt lấy đồng chí. Người ta sẵn sàng cưu mang che chở cho Đội trưởng vì đồng chí là cận vệ của Thủ trưởng, chẳng ai mất thời giờ với con buôn cám lợn như chị. Cùng đường chị đành trốn nhà theo đồng chí Đội trưởng.

Thấy chị Hiên bám nhũng nhẳng theo, đồng chí Đội trưởng rất khó chịu. Khó chịu nhất khi chạy trốn có kẻ đòi bám theo. Tình thế buộc đồng chí phải chấp nhận. Đi theo Thủ trưởng bao nhiêu năm đồng chí thừa biết không nên đẩy người ta tới đường cùng, nhất là người đó là con buôn cám lợn. Bí thế nó có thể tố cáo đồng chí như chơi. Đội trưởng bịa đặt tố cáo Phạm Vũ thì chính chị cũng làm vậy với đồng chí, khó gì đâu. Con buôn cám lợn chẳng cần phải bịa đặt cũng thừa sức đưa đồng chí nặng thì dựa cột nhẹ thì vào vòng lao lý. Thời buổi khắc xuất khắc nhập, khắc đúng khắc sai. Hôm nay những gì đồng chí làm người ta bảo đấy là thiên tài, ngày mai người ta bảo đấy là tội ác. Đời là tiệc, tiệc tàn ly cốc đổ. Đù má… Thơ ai mà hay quá, đúng quá.

Thì đành vậy. Đành sống tới đâu biết tới đó. Không phải nghĩ ngợi nhiều như Thủ trưởng làm gì thêm mệt. Đồng chí Đội trưởng hùng dũng đẩy chị Hiên rơi xuống giường. Tụt quần ra không nói nhiều! Đồng chí ra lệnh. Không thèm tự ái, chị Hiên tụt quần ngay lập tức. Thôi kệ, đến đâu hay đó, cho thằng chó này liếm láp chút cũng mát lờ.

Chị Hiên ngang phơi bày bánh ú kiên cường. Đồng chí Đội trưởng chồm lên chị Hiên. Chơi phát đỡ ghiền, họa điên mà lấy con đĩ này. Chị Hiên xoạc háng, hai chân kẹp chặt lưng đồng chí Đội trưởng. Tổ bọ thằng chó, bà cho mi chết héo! Thứ mi có họa ngu mới lấy làm chồng. Đội trưởng chỉ đạo con cu thiên tài lâm trận. Tiên sư con đĩ ông thúc cho nát lờ mi. Chị Hiên giật mạnh. Tổ bọ thằng chó vừa dâm vừa đểu, bà kiếm được thằng Thủ trưởng của mi thì bà sẽ cho mi ra bã. Đội trưởng lộn ngược chị Hiên, nghiến răng thúc như điên. Tiên sư con đĩ, tau thoát được nơi ni thế nào mi cũng tan xác pháo. Rú rít tiếng mèo kêu của chị Hiên. Đồng chí Đội trưởng trút hết phóng đãng, nằm vật ra thở hồng hộc. Họ lại ôm nhau hôn hít. Yêu anh không? Đội trưởng hổn hển. Có.. có!.. Đừng bỏ em nhe anh! Chị Hiên rên rỉ. Ừ ừ… ngu gì mà bỏ. Đội trưởng cười khì khì. Thiệt không? Chị Hiên cười rích rích. Chị rúc vào nách đồng chí Đội trưởng ngủ ngon lành.

*

Chị Hiên mở mắt thấy trời tối om om, chắc phải bảy, tám giờ tối. Chị hất cẳng đồng chí Đội trưởng gác ngang bụng chị, thói quen của đồng chí khi ngủ chung với bất kì ai. Chân Đội trưởng nặng như cột đá, chị Hiên hất mãi chẳng được. Điên tiết chị đập mấy đạp đẩy mấy đẩy, đồng chí lăn vào góc trong. Trước sửa sai chị không bao giờ dám làm vậy với đồng chí Đội trưởng, trên bốn bao tải cảm lợn đồng chí làm gì chị cũng thấy vinh dự tự hào. Xong trận tình đồng chí Đội trưởng gác cả hai chân lên bụng chị ngủ khì, chị nghiến răng chịu đựng hai cột vinh dự tự hào nặng như hai cột đá cho đến sáng hôm sau, mót đái cũng phải nằm yên, không dám kinh động đến đồng chí.

Giờ đây khác rồi. Vai trò đồng chí Đội trưởng đã chấm dứt, niềm vinh dự tự hào chị được hưởng không cánh mà bay. Tới lúc này chị mới vỡ nhẽ, té ra Đội trưởng chẳng qua chỉ là cái chức chỉ định tạm thời cho một đợt công tác. Xong cuộc cải cách chức đội trưởng cũng xong luôn. Hết mùa đấu tố, vai trò đồng chí Đội trưởng bất quá một gia nô, có sang một chút là gia nô của Thủ trưởng. Ngoài việc phải bám theo Đội trưởng để trốn tránh cơn thịnh nộ của quần chúng, chị còn phát hiện ra quan hệ đặc biệt của đồng chí và Thủ trưởng. Nguyên lý hoạt động của cái bướm lại được khởi động, từ con cu Đội trưởng đến con cu Thủ trưởng còn một chặng đường dài, chị còn phải phấn đấu dài dài, không được nôn nóng.

Chị Hiên ngồi dậy bật đèn. Phải nấu cái gì cho thằng chó này ăn không nó đánh chết, dù gì mình cũng là vợ nó rồi. Đèn vừa bật sáng chị thấy một đám đen đặc trên nền nhà, định thần lại chị nhận ra cái đám đen ấy là chuột, cả ngàn con chuột nằm im lìm trên nền nhà, đầu con này rúc vào đuôi con kia. Chuột ở đâu kéo nhau về thế này? Toàn chuột cống, con nào con nấy to bằng cổ chân, dường như toàn bộ chuột cống Thị trấn tụ tập cả vào đây.

Ối trời ơi! Chị Hiên hét ngược. Tiếng hét chị Hiên đánh động đám chuột, chúng dựng cả dậy, đứng hai chân trương mắt nhìn chị Hiên, ngàn cặp mắt nhỏ như lỗ đồng xu lấp lánh ánh đèn như mắt ma quái ghê rợn. Chuột! Ối ối!...Chị Hiên cuống cuồng. Ngàn con cặp mắt bắt đầu chuyển động, chúng đảo một vòng rồi đảo ngược trở lại. Cứ mỗi lần mắt đảo là các tia sáng màu máu bay vọt ra nhấp nháy, nhấp nháy. Ối cha mạ ơi… chuột. Chị Hiên run bắn lùi dần vào sát tường, ngồi lên cả bụng Đội trưởng.

Nghe đến chuột đồng chí Đội trưởng vùng dậy ngay tức khắc. Ngay tức khắc đồng chí thấy dưới nền nhà cả ngàn con chuột đáng đứng dựng cùng với ngàn cặp mắt trợn trừng. Đội trưởng ngồi cứng đơ, mồ hôi lạnh túa ra đầm đìa. Sau tiếng rú của chị Hiên, đàn chuột lúc nhúc bám đuôi nhau dịch chuyển thành những vòng tròn đồng tâm. Cả đám chuột chuyển động theo hình xoáy trôn ốc, xoay xoay xoay. Và rộ lên tiếng kêu chút chút chít chít của ngàn con chuột. Xoay theo kim đồng hồ chuột kêu chút chút nhịp 2/4. Vòng ngược kim đồng hồ chuột kêu chit chit nhịp 4/4. Tiếng kêu nghe âm u như tiếng ma kêu quỉ gọi

Chết thôi anh ơi! Chị Hiên ôm chặt đồng chí Đội trưởng. Đồng chí bủn rủn chân tay, quai hàm đồng chí cứng ngắc, không nói được tiếng nào. Đội trưởng không thể tin đó là chuột, ngàn con chuột đang chuyển động đều xuôi ngược theo hình xoáy trôn ốc kia chỉ có trong phim kinh dị, hoặc là ma quỉ hiện về đòi mạng sống.

Đồng chí Đội trưởng không sợ ma, không sợ chó, rắn cũng không sợ, chỉ sợ chuột. Đội trưởng sợ chuột từ thuở lên ba. Đồng chí lục nồi khoai ở xó bếp. Vừa lật nắp nồi đồng chí thấy một con chuột nhắt ngồi thỏn lỏn trong nồi, hai mắt thao láo. Ú hù hu!... Đồng chí nhọn mồm kêu to ba tiếng, ba chân bốn cẳng bỏ chạy từ nhà ra đường, chạy miết, hết đường này sang đường khác, hoảng loạn đến nỗi không tìm thấy đường về.

Lên bảy, đồng chí vào học trường làng. Thầy giáo gọi lên bảng tập làm con toán cộng. Đội trưởng lên bảng vừa chưa viết xong phép tính, một con chuột từ vách đất chui ra đứng cạnh chân bảng nhâng nháo nhìn đồng chí. Ú hù hu!...ú hù hu! Đồng chí hét lên ba tiếng rụng rời và ù té chạy một mạch về nhà. Kể từ đó tuyệt không một lần đến lớp.

Ngày còn ở làng Trung, đồng chí xách dao phay đi đòi nợ khắp làng cho Lý trưởng làng Trung. Đồng chí xộc vào nhà một con nợ của ông Lý. Ông chồng sợ quá bỏ trốn đâu biệt tích, cô vợ đang ở cữ nằm phơi đùi trắng muốt, phơi cả bộ ngực vừa sinh nở căng phồng như hai quả bưởi Thanh Khê. Bụ to hè! Đội trưởng cười hề hề. Cho tau troắt cái rồi tau tha giết chồng mi! Đồng chí véo vú cô vợ, nói. Cô vợ lạy như tế sao. Xin ông tha mạng!... Con vừa sinh được chục ngày, xin ông tha mạng! Càng vái, bộ ngực của cô càng rung rung, con cu thiên tài của Đội trưởng càng dựng đứng. Tau không giết mi mô, tau chỉ troắt thôi... Nói rồi đồng chí nhảy đại lên bụng cô vợ, kiên cường đè nghiến cô ta xuống, kéo rách toạc váy lòi ra bánh ú phủ lông đen mượt, thơm thật là thơm.

Đồng chí vục mặt vào bánh ú phủ long đen mượt mặc kệ cô vợ van xin thảm thiết. Vào lúc đồng chí thò mõm dí vào cái bánh ú, phía sau thành giường xuất hiện đôi mắt chuột tròn xoe, không biết nhìn đồng chí hay nhìn cái bánh ú. Đồng chí giật mình, toàn thân mềm nhũn. Ú hù hu!... đồng chí kêu to ba tiếng. Con cu thiên tài gục chết. Đồng chí vội vã kéo quần lên biến ngay khỏi nhà. Cô vợ thoát nạn trong nháy mắt, ôm ngực run lẩy bẩy, ngơ ngác không hiểu vì sao.

Lên chiến khu Đá Mài, đồng chí cầm dao phay đi trừ gian diệt ác. Đồng chí nhận lệnh chém cổ Chánh tổng xã Qui. Nửa đêm đồng chí lẻn vào nhà Chánh tổng. Vừa chui qua hàng rào đã thấy Chánh tổng đang lom khom làm gì đấy trong vườn. Đồng chí mừng rỡ rón rén tiến lại. Đúng lúc đồng chí hồ hởi vung dao phay, Chánh tổng bỗng đứng bật dậy, trên tay cầm con chuột cống vừa bẫy được. Đồng chí bủn rủn chân tay, mồm miệng cứng ngắc, mãi mới kêu to ba tiếng ú hù hu... suýt nữa Chánh tổng tóm được. Đồng chí nhảy đại bờ rào chạy vòng vèo trong làng, đội dân vệ bám đuổi rất riết, đuốc lửa rực trời. Thế cùng đồng chí chui tọt vào hầm xí, cứt lấm đầy thân, nhờ vậy mà thoát nạn.

Lúc này đồng chí Đội trưởng đã kêu lên được. Đồng chí ngồi cứng đơ trong vòng tay chị Hiên cứ thế mà kêu ú hù hu... ú hù hu... hệt tiếng rên người già lên cơn sốt rét. Tiếng chít chít đột khởi vói lên, cả ngàn tiếng chít chít cộng hưởng nghe như loa phóng thanh bị kẹt volume rú rít điên loạn. Đồng chí đẩy chị Hiên ngã sấp, nhảy vọt lên thanh xà ngang cao chừng hai mét, đâm thủng mái tranh chui ra khỏi nhà. Tình huống xảy ra quá nhanh chị Hiên không kịp trở tay, chị hét lên thất thanh, tiếng hét như có ai bóp cổ.

Có tiếng gõ cửa. Đó là tiếng đập cửa của ba, ông vừa đập cửa vừa gọi. Chết đuối vớ phải cọc, chị Hiên cuống quít chạy đi chạy lại trên giường nhéo nhéo gọi ba. Cậu Vũ ơi không mở được, chuột nhiều lắm! Ba không hiểu. Tưởng chị Hiên đùa, ông vẫn đập cửa rầm rầm. Chuột chéo chi hè, mở cửa mau! Ba gọi to. Chị Hiên khóc lóc tru tréo. Cậu Vũ ơi cứu cứu! Ba đạp cửa xông vào. Chuột mô?... Chuột mô? Ba ngó quan ngạc nhiên hỏi. Đó đó, cả ngàn con cậu ơi! Chị Hiên ngồi cp quắp trên giường tay chỉ miệng nói. Ba cười phì. Hiên thần hồn nát thần tính, chuột mô ra cả ngàn con? Chị Hiên trấn tĩnh nhìn xuống, nền nhà trống không, ngàn con chuột vừa nãy hãy còn lúc nhúc phủ kín nền nhà giờ không còn một mống.

Răng lạ rứa hè? Chị Hiên ngơ ngác hỏi. Không có lẽ cả tui với Đội trưởng cùng một giấc chiêm bao? Chị nói. Đội trưởng mô rồi? Ba tủm tỉm hỏi. Chị Hiên chỉ mái nhà. Hắn chui qua mái nhà trốn rồi, chuột lắm quá hắn bỏ tui mà chạy. Ba cố nhịn cười cái từ “hắn” của chị Hiên nhưng không dám nói gì. Ông lẹ làng đi ra. Ba sợ đồng chí Đội trưởng ở đâu đó nhảy ra vu oan giáng họa. Thời này đang đêm đàn ông chui vào nhà đàn bà là điều tối kị, biết đâu lần nữa đồng chí Đội trưởng lại lập mưu đày ông vào chỗ chết.

Đi được vài bước sực nhớ mình đến đây để làm gì, ba quay lại đưa điếu cày cho chị Hiên. Tui nợ Đội trưởng cái điếu cày. Ông nói. Ba không biết đồng chí Đội trưởng đã bỏ thuốc lào được năm ngày. Kể từ khi ba lừa đồng chí Đội trưởng để đào tẩu, đồng chí không hề nhớ đến việc hút thuốc lào, cũng chưa khi nào thấy thèm một điếu thuốc lào, cứ như là đồng chí chưa bao giờ biết đến thuốc lào vậy. Ngay Đội trưởng cũng ngạc nhiên không hiểu vì sao.

Chị Hiên kể cho ba vậy. Ba tủm tỉm không tin, ông đặt cái điếu cày dựa thành giường rồi lui ra. Chị Hiên nhào tới ôm chầm lấy ba. Cậu ơi cậu đừng đi! Chị Hiên hổn hển nói. Mùi tóc và mùi bánh ú kiên cường trùm lên, ba nghẹt thở lịm đi ba giây, tới giây thứ tư mới sực tỉnh. Ông sợ hãi bứt khỏi chị Hiên ra, bỏ chạy thục mạng. Chị Hiên đuổi theo Ôi cậu Vũ ôi... tui đả đảo tui rồi!...Tui đả đảo tui rồi! Chị vừa rượt đuổi ba vừa rú gào. Ba vọt thật nhanh, vắt chân lên cổ mà chạy dù biết sau lưng ông bánh ú kiên cường đang phồng lên, sũng nước.

Ra khỏi cổng Ủy ban hành chính huyện, ba gặp đồng chí Đội trưởng đang vừa đi vừa chạy trên đường cái quan. Ba mừng rỡ túm lấy tay đồng chí. Tui tặng đồng chí cái điếu cày ở chỗ cô Hiên. Ba vui vẻ nói. Đội trưởng tưởng ba bày kế giữ chân mình, đồng chí giật tay ba ra. Tui vô can nha!... Đồng chí Vũ nha! Huyện ủy nói rồi tui vô can... Đồng chí vừa đi giật lùi vừa nói. Đội trưởng bỗng khựng lại, đứng thẳng đơ như trời trồng, miệng dần dần há to ra, há to ra mãi. Ú hù hu... ú hù hu!... Tiếng hú như có ai bóp hầu chặn họng.

Răng rứa?... Răng rứa? Ba ngờ ngợ hỏi. Đồng chí Đội trưởng run lập cập chỉ xuống dưới chân. Đồng chí sùi bọt mép, hai mắt dại đi, trắng dã. Ba chạy đến, ông phát hiện dưới chân đồng chí một con chuột chết. Đội trưởng cứ bíu lấy ba, run lẩy bẩy. Vất vả lắm ba mới nhấc chân đồng chí lên nhặt lấy con chuột chết. Ném con chuột chết ra xa, ba vỗ vai đồng chí Đội trưởng. Chuột chết thôi, chi mà sợ đồng chí! Ú hù hu!…Ú hù hu! Đồng chí Đội trưởng vẫn hú, hai mắt đồng chí vẫn trắng dã, bọt mép đồng chí sùi thành cục to.

Ba thấy lạ, ông nhìn quanh chẳng thấy gì. Trăng mười sáu sáng như ban ngày, không có một con chuột nào lảng vảng quanh đây, hà cớ gì đồng chí sợ đến thế? Ba thấy yết hầu đồng chí Đội trưởng đang động cựa, nó phình to ra và chuyển động liên tục y như chuột đang đào hang. Ông bóp nhẹ cổ Đội trưởng. Một con chuột vọt ra khỏi miệng đồng chí rơi xuống đất chết vật ngửa dưới chân. Ba giật mình kinh hãi. Ông hiểu con chuột dưới chân đồng chí Đội trưởng mà ông vừa ném đi là con chuột đầu tiên vọt ra khỏi miệng đồng chí. Ba lại bóp nhẹ cổ Đội trưởng, một con chuột khác lại vọt ra khỏi miệng đồng chí. Một con nữa, lại một con nữa... cả thảy hai lăm con chuột vọt ra khỏi miệng đồng chí Đội trưởng, chết vương vãi dưới chân đồng chí.

Ú hù hu... ú hù hu! Đồng chí đội trưởng hú lên và vọt chạy thục mạng, vắt chân lên cổ mà chạy. Ba lo lắng nhìn theo đồng chí Đội trưởng, khi nhìn xuống ông không thấy đám chuột chết đâu nữa, thay vào đó là đám máu người. Hai lăm vũng máu người. Ba hoảng hốt chạy về phía con chuột ông vừa ném đi để biết có phải chuột vọt ra từ miệng đồng chí Đội trưởng đã biến thành vũng máu hay không. Đúng rồi, vũng máu! Vũng máu thứ hai sáu. Ba đứng giữa đường cái quan khiếp đảm đến nỗi muốn hét lên một tiếng cũng không được.

Sau đêm đó Đội trưởng và chị Hiên biến mất khỏi Thị trấn, không ai biết họ đi đâu. Có tin đồn họ xấu hổ quá ôm nhau nhảy sông tự vẫn.
Bậy, chết sao được mà chết, họ chết thì hết chuyện à? Còn lâu!

0 nhận xét:

Đăng nhận xét