KCCVR 21: CHIÊM BAO DỊ NHÂN



Lần đầu tiên ba có tên trong danh sách bầu cử Hội đồng nhân dân huyện, ông mừng lắm. Càng đến gần ngày bầu cử ba càng xốn xang, không đêm nào ông ngon giấc. Đang ngủ ông bật dậy, ngồi bó gối ngửa mặt lên trần nhà cứ như thùng phiếu đặt trên nóc.

Tôi vờ ngủ thật say để ba không biết tôi đang theo dõi ông rất kĩ. Trước đây khi khó ngủ ba thường kéo quần mạ ít nhất đôi ba lần, càng không làm ăn được gì ông càng quậy, cho tới khi mệt lử mới ôm mạ ngủ lịm đi. Bây giờ thì không, mùa bầu cử 46 ông ứng cử viên Hội đồng nhân dân huyện chẳng ai bảo ai hết thảy đều kiêng đàn bà. Ba ngồi miết cho tới sáng, lúc ngưả mặt nhìn trần nhà lúc ngó ngơ ra cửa. Ngồi chán trong nhà ông ra đống rơm ngồi, ra ang nước ngồi, ra Cầu Phố ngồi…. như người cuồng. Lúc đầu tôi không hiểu ông thức vì chuyện gì, về sau mới biết ông chờ một tiếng cười to từ nhà dị nhân Kiểm Hát, khi dã vừa xong một giấc chiêm bao.

Đang nửa đêm nếu nghe Kiểm Hát cười to, ba cầm chắc dã vừa trải qua một giấc mơ đẹp có lợi cho ông, dã cố ý cười to lên báo cho ông biết. Rằm tháng trước dã cười to, báo tin giấc mơ ba sẽ leo lên tới chức Chủ tịch tỉnh. Ba nghe như chuyện của ai đó, không phải của ông. Thà dã mơ ông lên chức phó chủ tịch huyện còn tin được, dã toàn mơ mấy chuyện trên trời. Ba không tin mình có thể có cái ghế cao đến vậy, chẳng có cơ sở nào để tin một ông phó ban tuyên huấn quèn ở huyện vùng sâu vùng xa có thể leo lên ghế ấy. Tổ chức bao giờ cũng sắp xếp nhân sự trước cả nhiệm kì, nếu có chuyện đó thế nào ba cũng được Ban tổ chức trung ương gọi lên trước cả năm rồi. Mấy tuần qua ông chỉ nhận được những cái bắt tay có gại gại ở lòng bàn tay cùng với những cái nháy mắt nhiều ẩn ý, ngoài ra chẳng có thông tin chính thức nào đến tai ông.

Con người thật khốn khổ, không tin nhưng mà mong. Ba coi mấy giấc chiêm bao là phù phiếm nhưng ông vẫn thích nửa đêm nghe Kiểm Hát cười. Tiếng cười của dã báo cho ba có một chuyện vui. Miễn là chuyện vui, phù phiếm mà vui vẫn cứ thích nghe, ai cũng thế chẳng riêng gì ba. Khi không biết tương lai sáng tối thế nào người ta vẫn phải bấu víu vào chuyện đỏ đen. Dưới gầm trời này chuyện gì không do trời sắp đặt, nếu mả kết thì một ông gác ghi cũng có thể làm vua, không cần lý do lý trấu nào hết. Ba ngồi ngóng tiếng cười của dị nhân Kiểm Hát.

Làm như không có gì quan trọng, nhà tôi chẳng ai bàn tán gì về vụ bầu bán Hội đồng nhân dân , hết thảy thành viên nhà tôi hồi hộp bám theo ba. Tôi hai tuổi chẳng biết gì về cái ghế, càng không biết ghế cao ghế thấp là thế nào. Chỉ vì gương mặt xốn xang của ba làm tôi cũng xốn xang theo. Một khi mí mắt ba rung rung, môi dưới ông giật giật là tôi biết có một chuyện gì đó thật quan trọng đang đến với ông. Những đêm gần ngày bầu cử ba hầu như không ngủ, ông ngồi canh chừng bàn thờ, thắp hết đợt hương này sang đợt hương khác, không để cho hương tàn.

Đêm trước ngày bầu cử, vào lúc hai giờ sáng lọ hương bỗng bùng cháy. Cả nhà tôi vùng dậy, không ai nói với ai chỉ ôm nhau mừng vui khôn xiết. Ba vẫn ra mặt nghiêm quát cả nhà đi ngủ, tôi lại thấy khóe mắt ông lóng lánh nước, hình như ông mừng muốn khóc. Cả nhà vẫn ngửa mặt nhìn ba. Nhìn chi rứa!... Ngủ đi…sắp sáng rồi! Ông quát. Mạ chấp hành ngay lập tức, bà ôm tôi nằm xuống ngay không một lời bình, tôi nghe lồng ngực bà rộn ràng hơn trống hội. Chị Hai cũng nằm xuống, mắt chị long lanh hạnh phúc. Anh Tám Anh Chín thôi ôm nhau nhảy cà tẩng, vẫn tư thế ôm nhau như thế hai anh rủ rì thầm thì.

Anh Bảy đứng dựa cột nhà trương mắt nhìn ba, đôi mắt khô buồn của anh cũng ánh lên niềm vui khó tả. Thôi ngủ đi con! Ba nhắc anh Bảy lần thứ ba. Anh vọt ra khỏi chuồng bò chạy về Hói Ma thăm mấy nò tôm và bẫy cá cặm. Anh vừa chạy vừa hát, ra khỏi nhà là anh hát vang vang. Trong nhà không ai mừng bằng anh Bảy, vì chỉ có ba mới đỡ được gánh nặng gia đình cho anh, không ai khác.

Bốn giờ sang, giờ này chỉ có ba ( cả tôi nữa) đang thức, cứ thức vậy thôi chẳng biết thức để làm gì. Chợt có tiếng điếu cày rít lên phía sau vách phía bắc. Ba giật mình đánh thót, ông vội chạy ra khỏi nhà. Tôi lòm cồm bò dậy lon ton chạy ra theo. Ba đứng sững người trước bức vách. Tôi đứng sau lưng ông tập trung theo dõi chẳng thấy gì, nhờ ánh đèn ô tô ở đường cái quan tôi mới nhận ra cả một bức vách chuột bám nhau kín đặc dày hơn một gang tay. Ba đứng như người chết giấc, mồ hôi ướt áo, ông sợ có điềm gì đó không lành.

Vách phía Nam bỗng vang lên tiếng mèo kêu như tiếng chị Hiên trên bốn bao tải cám lợn dần giảm tông thành tiếng ỉ eo. Ba sợ hãi dò dẫm đi về phía bức vách phía Nam. Tôi lon ton chạy theo ông. Bức vách phía Nam cũng chuột bám nhau kín đặc. Cả hai vách đột khởi tiếng chuột kêu, vách này chút chút nhịp 4/4 vách kia chit chít nhịp 2/4 tôi đã từng nghe.

Chẳng biết làm gì hơn ba chán ngán ngồi bệt xuống bất ngờ đụng phải tôi đang đứng sau lưng. Ôi Quang!...Ra đây chi con! Ông giật mình kêu lên. Ba chưa nói xong phía nhà dị nhân Kiểm Hát tiếng cười bỗng ré lên. Ông lật đật chạy sang nhà Kiểm Hát quên cả bế tôi. Dược nửa đường ba đứng lại, nghĩ thế nào ông lại quay lui. Ba sợ vội vàng hí hửng quá Kiểm Hát sẽ cười cho. Tôi không sợ gì hết, cứ thế lon ton chạy sang nhà dã.
Tôi chạy tới nhà dị nhân Kiểm Hát, đứng ở ngạch cửa nhìn vào. Dã đang ngồi tựa cột nhà uống rượu, thường xong một giấc chiêm bao dã tu hết nửa chai, nếu là chiêm bao vui một chai hãy còn thiếu. Dã vừa chiêm bao thấy dã là con kiến chui vào hòm phiếu thấy toàn chữ Vũ chật cứng cả hòm. Chiêm bao vui chưa từng thấy về ba. Dã cười ré lên, tiếng cười được của cả xóm Cầu Phố ai cũng nghe thấy.

Trông thấy tôi dị nhân Kiểm Hát bò tới búng chim tôi. Mi cũng biết tao chiêm ba à? Dã nói. Thằng ni khôn chi khôn tàn bạo! Dạ cười hi hí. Tôi chẳng hiểu dã nói gì, hai tay che hạ bộ đề phòng cái búng thứ hai. Súc một ngụm rượu nuốt đánh ực dã xua tay đuổi tôi. Thôi về ngủ đi, ba mi thắng cử rồi, thắng to lắm nghe chưa. Tôi không về vì biết thế nào ba cũng mò sang. Tới khi dã cất tiếng cười lần thứ hai ba sang nhà dã thật. Ông lấy cớ đón tôi về để khỏi ngượng. Dã biết tỏng, cười đánh khậc. Bác cười chi? Ba hỏi. Cười vì bui, mừng nhà mình sắp giải phóng khỏi cái chuồng bò rồi, không bui không được, không cười không được. Dã nói. Ba lấy chai rượu từ tay dã tu một hơi. Bác nói thiệt giỡn? Ba giả giọng đùa cợt. Tau lại muốn hỏi mi, thiệt hay giỡn? Dã cười cười. thiệt giỡn về cái chi? Ba hỏi về cái chuồng bò. Dã nói. Răng bác quan tâm cái chuồng nhà tui rứa? Ba nhăn nhó hỏi, câu hỏi có vẻ thừa nhưng vẫn cứ hỏi.

Dã ngồi lai rai nốc cạn rượu trong chai, thè lưỡi liếm những giọt cuối cũng trong chai rồi mới thủng thẳng lên giọng nghiêm túc. Nếu Phạm Vũ cam tâm để cho cả nhà chui rúc trong cái chuồng bò chật chội hôi thối đó thì Phạm Vũ là thằng vô đạo. Không lo được việc nhà còn dám lo việc nước sao? Từ nay Kiểm Hát này quyết không tốn giấc chiêm bao nào về Phạm Vũ nữa. Ba ngồi im. Mi nghe tau nói chưa Vũ. Dã hỏi. Ba vẫn ngồi im.

Chai rượu thứ hai được lôi ra, ba giằng lấy tu một hơi dài, nửa chừng ngừng tu rưng rưng nước mắt. Ba lầm bầm nói như nói với ông. Người ta có ô dù có tiền có bạc có quyền thế có phe cánh, tôi chỉ biết dựa vào cái chuồng bò, nhục rứa đó. Dị nhân Kiểm Hát không nói gì, cầm lấy chai rượu nhấp hai ba ngụm rồi ôm chai rượu ngồi im. Im lặng kéo dài, tuồng như ca hai đã hết chuyện. Mi sai rồi Vũ ơi! Mãi rồi Kiểm Hát mới lên tiếng. Sự nghiệp của mi không phụ thuộc vào cái chuồng bò mô. Ba thở ra lắc đầu, rứa phụ thuộc vào cái chi? Phụ thuộc vào chiêm bao của tao. Dã nói rất nghiêm túc. Ba tôi cười hà hà, tu một hơi lại cười hà hà. Kiểm Hát cũng cười, dã cười sật sật. Họ vừa uống rượu vừa cười sật sật hà hà… hà hà sật sật như hai kẻ điên cho tới sáng.

Tôi ngồi tựa ngạch cửa ngủ một giấc, tỉnh dậy vẫn thấy hai cái bóng vờn nhau. Cái bóng Kiểm Hát dúm dó uốn éo quanh cái bóng Phạm Vũ, khi bập vào khi tách ra, khi trồi lên khi tụt xuống. Cái bóng ba dài ngoẵng gầy tong teo co duỗi quanh cái bóng Kiểm Hát, khi thẳng đơ khi gãy khúc, khi khóc rung rung khi cười giật giật. Tôi say sưa ngắm hai cái bóng đang lên cơn say, bỗng nhìn qua cửa sổ cũng thấy hai cái bóng, một cái bóng lùn lùn mập mập, một cái bóng cao cao thanh. Nhìn thật lâu vẫn không biết hai cái bóng của ai, tôi đâu biết đó là cái bóng của chị Hiên và đồng chí Đội trưởng.

Tôi vỗ tay bem bép chỉ về phía cửa sổ. Kiểm Hát và ba nhìn ra. Hai cái bóng biến mất, ba và Kiểm Hát nhìn nhau, họ biết đó là ai. Tụi nó về đây làm chi? Dã hỏi. Biết được! Ba đáp. Họ ngồi im, mặt trời mọc lúc nào không ai biết.

*

Chiêm bao của dị nhân Kiểm Hát thật tuyệt vời. Chín hòm phiếu ở Thị trấn Kô Long đầy những chữ Vũ. Ba trúng cử đầu bảng Hội đồng nhân dân huyện, cao hơn cả phiếu của Bí thư huyện ủy. Thật không thể ngờ. Một vạn hai dân Kô Long lại được dịp bàn ra tán vào.

Ngày bầu cử ba mạ ra bỏ phiếu thật sớm rồi bấm nhau về nhau bám trụ lấy cái bếp, họ không muốn phơi mặt trước thiên hạ. Hễ hiệp thương trên cho ai về địa phương mình bầu cử là trên muốn người đó trúng cử, ba cầm chắc phần thắng trong tay. Tới ngày bầu cử Thủ trưởng bất ngờ điều đồng chí Đội trưởng và chị Hiên về Kô Long chỉ đạo bầu cử. Ba vô cùng lo lắng. Mạ không biết chuyện gì xay ra ngoài cái chuồng bò, thấy ba lo bà cũng lo, bà không dám hỏi ba lo gì. Mạ ít nghĩ ngợi xa xôi, từ ngày lấy chồng cũng nhiễm bệnh cả nghĩ của ba. Ông lo việc gì bà lo việc đó. Đàn bà việc gì không quan tâm thì ú ớ như vịt nghe sấm, đã quan tâm họ chẳng kém gì đàn ông, có phần vượt trội là đằng khác.

Mạ lo Thủ trưởng vẫn muốn ba ở vị trí để khi được ban cho chín tiếng tuyệt vời ba vẫn thấy đó là lộc lớn trời cho. Thủ trưởng rất sợ có ngày chính ngài được ba ban cho chín tiếng tuyệt vời. Chuyện đó khó xảy ra nhưng trời đất thừa trừ sự cơ mầu nhiệm, biết đâu lại tới ngày đó. Nếu ba biết được vụ chết hụt của ông đằng sau những quyết định của đồng chí Đội trưởng đều có Thủ trưởng bảo kê thì số phận của Thủ trưởng thật khó an toàn một khi ba leo cao tiến sâu. Ngồi trong bếp mạ rủ rỉ điều đó với ba. Bà làm ba ngạc nhiên suýt buột mồm hỏi, em nghe ai nói phải không. Ông không muốn vợ con lo lắng tới chuyện này. Thủ trưởng là ai, ngoài ba ra cả nhà không ai biết, mạ chỉ nghe hơi nồi chõ vậy thôi, bà nào biết Thủ trưởng tròn hay méo.

Gậy ông đập lưng ông, Thủ trưởng dùng âm binh sai sách. Việc đồng chí Đội trưởng và Chị Hiên lượn lờ “chỉ đạo” khắp chín đơn vị bầu cử của Thị trấn làm dân Thị trấn nhớ tới vụ hút chết của ba hơn hai năm về trước, một vạn hai dân Thị trấn Kô Long dồn hết phiếu cho ông, hầu như không có ai gạch tên Phạm Vũ.

Trừ chị Hai xấu hổ không muốn tham gia chuyện bầu bán, sợ người ta chê cười đàn bà con gái mà hiếu sự, còn lại cả đoàn năm đứa con trai hí hửng tham gia. Anh Bảy dẫn đầu đoàn anh em trai chúng tôi chạy từ hòm phiếu này sang hòm phiếu khác hồi hộp đoán xem người ta gạch hay bỏ tên ba, chạy từ sáng sớm tới chiều tối không biết đói khát, lòng vui như mở hội. Anh Bay phát hiện ở hòm phiếu đầu tiên kiến bám rất nhiều. Kiến đỏ và kiến đen cứ nối đuôi nhau bám theo sáu cạnh của hòm phiếu. Tự dưng anh Bảy nảy ra ý tưởng hoang đường, kiến về là ba gặp may! Chúng tôi nhảy lên la hét ỏm tỏi, kéo nhau chạy sang hòm phiếu khác, ở đâu cũng thấy kiến đen, kiến đỏ nối đuôi nhau chạy vòng vòng quanh hòm phiếu, cả lũ nhí nhéo nói cười chỉ trỏ. Chính hòm phiếu đều có kiến. Ba trúng rồi! Anh Bảy nhảy và hét lên.

Chúng tôi theo anh Bảy vừa nhảy vừa hét lên vào khi các hòm phiếu được xổ phiếu ra, các thùng không nằm lăn lóc xó nhà, thùng nào cũng phủ đầy kiến, cứ một mặt đen lại một mặt kiến đỏ. Chín giờ đêm đài truyền thanh huyện thông báo danh sách trúng cử Hội đồng nhân dân huyện, năm anh em chúng tôi nắm tay nhau nhảy cà tẩng quanh cái chuồng bò. Chiều tối hôm ấy dị nhân Kiểm Hát không say, không cãi nhau với đài, không hát “Sinh ra cái đạo làm trai”... Dã chui chuồng bò ngồi ôm cổ ba cười lặng lẽ.

Ba không nghĩ mình uy tín với dân chúng đến vậy, chắc là người ta thương ông suýt nữa bị chết oan. Năm anh em tôi vây lấy quanh ông. Kiến bầu cho ba đó!... Kiến bầu ba đó! Chúng tôi nhao nhao nói. Ba cười sặc nước, ông chả tin. Nhưng ông bắt đầu tin chiêm bao của dị nhân Kiểm Hát. Đến vòng bầu cử Hội đồng nhân dân tỉnh ba vẫn được bầu cử tại Thị trấn Kô Long. Trời thương mi rồi, khỏi cần tau chiêm bao mi cũng cũng đứng đầu bảng. Dị nhân Kiểm Hát vỗ vai ba hỉ hả . Ba vẫn lo, dân chúng chỉ thương một lần khó có thể thương hai, ba lần. Trời cũng vậy, ít khi giúp ai quá một lần.

Có tin Thủ trưởng đích thân đánh xe con về Thị trấn chỉ đạo bầu cử. Thời tranh tối tranh sáng, Quân khu không liên quan gì đến tỉnh huyện, nhưng Thủ trưởng thích chỉ đạo cũng chỉ đạo được như thường. Chiếc xe com măng ca biển số 2211 chạy vè vè quanh Thị trấn, ruột gan ba nóng như lửa đốt. Đêm trước ngày bầu cử ba không sao chợp mắt. Chuột không về tấp kín hai vách Nam, Bắc của chuồng bò nữa, đó là một điều mừng. Hết mừng tới lo, đến năm giờ sáng vẫn không nghe dị nhân Kiểm Hát cười. Còn một giờ nữa là trời sáng, ba ngồi đếm từng giây.

Sáu giờ kém mười lăm dị nhân Kiểm Hát bỗng cười ré lên. Nhà tôi bừng tỉnh cả lượt. Bốn anh em trai tôi rần rật chạy sang nhà Kiểm Hát. Ba mạ nhìn nhau cười phấn khởi, không cần sang nhà Kiểm Hát họ cũng biết dã chiêm bao thấy gì. Dị nhân Kiểm Hát ngồi tựa cột nhà với chai rượu trong tay thấy anh em tôi chạy sang liền đuổi như đuổi gà. Về!... Về!... Về mổ heo ăn mừng! Anh em chúng tôi reo lên kéo nhau chạy về chuồng bò tranh nhau báo tin cho ba mạ. Ba mỉm cười không nói gì, mắt ông sáng long lanh, ánh lên nỗi gì đó rất khó tả. Mạ cứ nói đi nói lại, rứa a rứa a rồi, nước mắt hạnh phúc chảy vòng quanh. Chị Hai ôm lấy mạ cũng nước mắt lưng tròng.

Bốn anh em trai chúng tôi kéo nhau đi xem các hòm phiếu. Sáu giờ chín hòm phiếu nhất loạt được bày ra ở chín điểm bầu cử. Kiến vẫn bò quanh tất cả các hòm phiếu! Chúng tôi hét vang lên, chạy về nhà dị nhân Kiểm Hát báo tin vui. Dã đang ngủ không chịu mở mắt, coi đó là chuyện đương nhiên. Biết rồi! Biết rồi! Dã xua tay đuổi chúng tôi và ngủ một giấc tới ba giờ chiều mới dậy đi bỏ lá phiếu cuối cùng của Thị trấn, bổ sung vào số phiếu đắc cử cao ngất ngưởng của ba tôi.
Thời của dòng họ Phạm có thể đã bắt đầu. Trong vòng mười chín tháng, từ cửa tử ba leo thẳng một lèo bốn nấc thang quan trọng, ung dung bước lên vị trí số hai của tỉnh trước sự ngỡ ngàng của một vạn hai ngàn dân Thị trấn. Những gì đã xảy ra còn tuyệt vời hơn cả những gì ba trông đợi. Người ta đồn rầm lên Nhân vật có số má đã ra tay can thiệp mới được như thế. Khắp Thị trấn đâu đâu cũng có người bàn tán. Người ta còn nói việc Phạm Vũ khăn gói ra Thủ đô nhận lấy vị trí số 20 của Chính phủ chỉ còn ngày một ngày hai. Chuông điện thoại của Nhân vật có số má không tuần nào không réo, lời hứa hẹn mỗi lúc mỗi rõ ràng hơn....

Ba tôi tủm tỉm không nói gì, phớt lờ hết mọi đồn đoán. Không có Nhân vật số má nào hết, ba tin đinh ninh những gì ông có được là nhờ Trời, Phật rủ lòng thương sau lần ông chết hụt và nhờ ông kiên trì giữ rịt lấy cái chuồng bò. Những giấc chiêm bao của dị nhân Kiểm Hát, thiên sứ nhà Trời của nhà tôi cho thấy ba đang được Trời thương. Ngày nào ông cũng chổng mông trước bàn thờ xì sụp khấn vái.

Càng leo cao ba càng bám chặt cái chuồng bò. Cái thời khốn khó, cán bộ đầu tàu muốn là tấm gương vì nhân dân quên mình, trước hết phải đói rách lầm than. Không ông cán bộ nào không ao ước được xếp vào diện đói rách lầm than, ba có lý do để thiên hạ hiểu dù ông có muốn bỏ cái chuồng bò cũng chẳng được. Thực ra không phải vậy, ba sợ rời chuồng bò đời ông cũng xong phim. Thân cô thế cô ba không còn biết bíu vào đâu, những gì ông muốn bíu lấy đều cho ông chỏng vó. Ba chỉ còn có cái chuồng bò hôi hám, đầy kiến, chuột và ruồi làm bệ phóng.

Mạ im lặng không nói gì, chưa một lần bà mở miệng hỏi chồng liệu có về được ngôi nhà cũ hay không. Cam chịu là đạo đức của đàn bà, nếu có xếp hạng đàn bà cam chịu bảo đảm mạ thuộc nhóm đầu bảng. Với mạ, chồng cũng như Trời, họ luôn luôn đúng. Dẫu biết khắp Thị trấn không một nhà nào có bảy, tám con người dám bền gan chui rúc trong cái chuồng bò khốn cùng này, mạ cũng không dám đặt ngược câu hỏi: cam tâm chấp nhận như thế là khôn hay là dại, ngu hay là sáng?
Năm anh em chúng tôi chỉ biết trông lên, chẳng thấy ai chỉ thấy hai gương mặt cam chịu, gương mặt của mạ cam chịu trước ba và gương mặt của ba cam chịu trước số phận. Chúng tôi vẫn ăn chơi, vẫn học hành, vẫn múa hát, mỗi lần ba leo lên một chức cao chúng tôi thêm một lần được trọng vọng, và vẫn phải chui ra chui vào cái chuồng bò định mệnh. Một thời gian dài chúng tôi chấp nhận thứ định mệnh chật chội và hôi hám không một lần đặt câu hỏi vì sao lại thế. Mọi việc có ba giải quyết. Ba muốn thế, ba cần thế, vậy thì không việc gì phải treo ngược câu hỏi lên.

Dị nhân Kiểm Hát không chịu chấp nhận. Dã thấy khó chịu bức bối hơn cả nhà tôi. Những giấc chiêm bao của dã đã giúp ba leo cao tiến xa nhưng mãi vẫn không hề thấy nhà tôi được rời bỏ cái chuồng bò. Dã thực sự sốt ruột. Khi không thể kiên trì chờ đợi ba thêm được nữa dã quyết định đốt bỏ cái chuồng bò. Chỉ có khi chuồng bò bị đốt cháy ba mới chấp nhận cho nhà tôi về lại ngôi nhà cũ. Dã đã có giao kèo với ba về thời hạn đốt chuồng bò, thời hạn vu vơ là tới ki nào ba lên chức chủ tịch tỉnh. Đó là thời hạn không tưởng, dã tính đường “đốt cháy giai đoạn.”

Ngày ba vừa nhậm chức phó chủ tịch huyện, dị nhân Kiểm Hát chống nạng sang nhà tôi. Dã thân mật giơ nạng chỉ mặt ba. Răng cu Vũ, mi tính răng, đốt chuồng bò được chưa? Mới phó chủ tịch huyện thôi, đốt răng được mà đốt. Ba cười mỉm lắc đầu. Ngồi ghế phó chủ tịch huyện được sáu tháng ba được điều lên Trưởng ty giáo dục, dã lại chống nạng sang nhà tôi. Răng cu Vũ, đốt chuồng bò được chưa? Dã háo hức hỏi. Mới Trưởng ty thôi, đốt răng được mà đốt. Ba tôi vẫn lắc đầu. Dã văng một tiếng cặc rồi bỏ đi. Được vài bước, dã quay lại giơ nạng chỉ mặt ba. Nói cho biết, từ nay tau không bao giờ thèm nhìn mặt mi nữa. Ba tôi cúi mặt nín thinh, ông biết dã không bao giờ bỏ ông.

Mới chừng tám tháng ngồi chưa vững ghế trưởng ty giáo ba được điều lên phó chủ tịch tỉnh, còn hơn cả phép màu. Dị nhân Kiểm Hát chưa kịp chống nạng sang nhà tôi thì viên chủ tịch tỉnh bị đột quị chết ngay trong chuồng xí chỉ sau một ngày ba nhậm chức phó chủ tịch. Vận đỏ rơi trúng đầu, ngay tức thì ba được chỉ định quyền chủ tịch tỉnh. Tới đây đến thánh cũng bị sốc, dưới gầm trời Kô Long từ xưa tới nay không ai trúng số độc đặc được như ba.

Dị nhân Kiểm Hát cầm cái bùi nhùi chống nạng sang nhà tôi. Tụi bay ra hết đi, ra hết đi! Dã phấn khích nói như quát. Tau đốt cái chuồng bò ni không cần phải hỏi. Ba vội vàng chạy ra ôm lấy dã. Ôi ôi chưa được!... Chưa được! Ba vỗ vai xoa lưng dã. Sao? Dã quắc mắt lên. Tui mới quyền thôi, khi mô cắt cu rồi anh muốn đốt thì đốt. Ba nói cười gượng gạo. Kiểm Hát vứt cái bùi nhùi chỉ mặt cả nhà tôi. Rồi... cả nhà nhớ lấy nghe, không cu Vũ lại chối! Ba ngồi đơ mặt, cái mặt ông địa múa lân chắc chẳng vui bằng.

Từ đó năm anh em tôi thấp thỏm chờ đợi ngày “cắt cu” của ba, ngày nào cũng háo hức ngóng tin vui. Chỉ một bước nữa thôi ba sẽ trở thành ông quan đầu tỉnh. Cùng với việc ba leo lên ghế quan đầu tỉnh, cả nhà tôi sẽ rời khỏi cái chuồng bò, trở về ngôi nhà cũ ba gian hai chái cách đây không xa. Đây mới thực sự niềm vui lớn của lũ nhỏ chúng tôi. Trước đó ít lâu có cho kẹo chúng tôi cũng không dám mơ. Cả hai giấc mơ của nhà tôi đều phụ thuộc vào những giấc chiêm bao của dị nhân Kiểm Hát. Đêm đêm cả nhà tôi nằm ngóng tiếng cười của dã, từ khi phát hiện ra tiếng cười thiên sứ đó, dù ngủ say đến thế nào hễ dã cất cao tiếng cười cả nhà tôi đều bừng tỉnh.

Anh Bảy đinh ninh dị nhân Kiểm Hát chiêm bao thấy kiến thì ba mới gặp may. Từ hôm thấy kiến bu hòm phiếu ba đắc cử số phiếu cao, anh Bảy tin ba có gì may mắn đều nhờ kiến, kiến đỏ đã may kiến đen càng may hơn. Sáng chủ nhật đang ngủ thấy kiến nhéo ở rốn tôi lồm cồm bò dậy, ngoảnh ra cửa chuồng bò thấy các anh tôi kéo thành đoàn lom khom lò dò bám theo cái gì đó. Tôi chạy ra, đó là kiến. Đàn kiến đen xếp thành hàng ba rất nghiêm chỉnh bò từ cột rơm nhà tôi tới nhà dị nhân Kiểm Hát, kéo thành một đường thẳng băng như thước kẻ. Dò theo đàn kiến đen chúng tôi tới nhà Kiểm Hát. Dã đang ngủ. Kiến bò thẳng vào nơi dã nằm, cứ như chúng đang bò vào giấc chiêm bao của dã. Mặt anh Bảy giãn ra, sáng bừng. Ba trúng rồi! Anh khẽ reo lên. Anh em chúng tôi ôm nhau nhảy cà tẩng trước sân nhà dị nhân Kiểm Hát, cứ như kiến và dã đã định đoạt xong sự nghiệp của ba tôi.

*

Mơ được ước thấy. Sáng thứ hai tuần sau báo tỉnh loan tin ba lên chức chủ tịch tỉnh. Mạ thấy ảnh ba đăng trang trọng ở trang đầu báo tỉnh đã không cầm được nước mắt, bà ngồi góc bếp khóc sụt sùi. Không dám nghĩ từ nay mình là phu nhân quan đầu tỉnh, cam quả bà không dám nghĩ đến điều ghê gớm đó, mạ chỉ hân hoan nghĩ đến hai điều, một là từ nay sẽ không có ông Đội trưởng nào dám đày chồng bà vào chỗ chết, hai là lương chồng bà nhảy liền năm bậc, từ sáu mươi bảy đồng năm hào tiến lên hai trăm mười lăm đồng, cùng với vô số lộc nhỏ lộc to dành cho ông quan đầu tỉnh. Cả hai điều làm mạ ngất ngây, thực thì mạ cũng chỉ cần hai điều đó thôi, những thứ khác chả phải bà không ham, chỉ vì bà không biết để mà ham.

Chị Cả anh Ba vắng nhà, còn lại năm chị em chúng tôi xúm lại quanh bài báo. Anh Chín vừa đọc vừa rặn được dăm chữ liền bị anh Tám giật lấy tờ báo. Để tau đọc cho. Anh Tám đọc như húp cháo nóng vừa đọc vừa hít hà, ngọng líu ngọng lô, chấm phẩy lung tung. Để tau đọc cho. Anh Bảy giật lấy tờ báo. Anh Bảy đọc ngon lành mỗi tội lúc lúc lại ngước lên hỏi, nói ơ sao họ gọi ba mình là đồng chí, phải gọi bằng Thủ trưởng chứ? Đọc thì đọc đi, ngồi đó mà vặn lý. Chị Hai lườm anh Bảy. Anh Bảy đọc, lại ngước lên hỏi, nói ơ Bí thư tỉnh ủy là ông nào, ông ni to hơn ba mình à? Để tau đọc cho. Chị Hai giật lấy tờ báo. Chị đọc vèo cái tin ba trăm từ rồi cầm tờ báo chạy sang khoe với nhà bác Đông. Không không, em chưa đọc... em chưa đọc! Cả lũ túm lấy chị nhao nhao đòi lấy tờ báo.

Mạ ngồi nhìn mấy đứa con cãi nhau chí chóe lòng dạ lâng lâng. Giá có cánh bà sẽ bay lượn giữa trời tha hồ ca hát thỏa mãn niềm vui. Con cái của bà hồn nhiên tự hào về cha đẻ của chúng. Những chuyện vặt vãnh ấy với bà thật lớn lao. Cách đó không lâu chẳng đứa nào dám. Sau lần ba chết hụt nhà tôi không ai dám ngước mặt giữa đám đông. Khi đến trường, bạn bè không ai nhắc về chuyện cũ cũng không ai xa lánh, chị em chúng tôi vẫn không dám ngước mặt lên. Hai năm qua ba nhảy hết chức này đến chức nọ, cả nhà đều âm thầm mừng vui bằng một bữa cơm tươi. Không ai dám nói to cười to, những ánh mắt chứa chan hạnh phúc. Bình yên tuy đầy nhà, bất an vẫn rập rình ngoài cửa sổ. Chưa ai quên đám rước dẫn ba tới chỗ chết. Đêm trước đám rước không một dấu hiệu hiểm nguy nào, ngôi nhà ông Chủ tịch Thị trấn thật bình yên và hạnh phúc, có ai ngờ tất cả đều sụp đổ sau tiếng quát “Phạm Vũ đâu rồi?” vang lên sau cửa sổ.

Mọi sự đổi thay còn nhanh hơn bóng câu qua cửa. Chương trình thời sự đài tỉnh tối hôm qua loan báo ba lên quyền chủ tịch tỉnh. Ngồi ở nhà cũng nghe rõ, năm chị em chúng tôi vẫn chạy ra ôm lấy cột loa phóng thanh.Chị Hai đã lớn ngồng vẫn tranh nhau ôm cột loa phóng thanh với lũ nhỏ. Lũ trẻ trong xóm cũng ào ra, khép nép tròn xoe mắt nhìn chúng tôi đầy ngưỡng mộ. Chủ tịch tỉnh là răng. Một đứa hỏi. Lập tức cả bọn nhao nhao. Ê ê ngu ngu!... Rứa mà không biết! A tau biết rồi... chủ tịch là chủ các hộ tịch, to nhất tỉnh. Đứa khác nói. Ê ê ngu ngu!.... Cả bọn lại nhao nhao. Một thằng chạy ù về nhà, lát sau vọt ra. nói sai hết sai hết!... Chủ tịch tỉnh đứng thứ nhì, bí thư tỉnh ủy là to nhất. Nó vừa thở vừa nói. Bí thư tỉnh ủy là cái chi? Một thằng hỏi cắt ngang. không biết... ba tau nói rứa! Cả bọn xúm lại năm chúng tôi thi nhau hỏi. Phải không?... Phải không rứa? Chị Hai cười rung ngực. Anh Bảy, Anh Tám, anh Chín khẽ gật đầu, những cái gật đầu cực kì khiêm tốn và độ lượng, sự khiêm tốn và độ lượng của con cái một người cha dưới một người trên muôn vạn người, đang trùm bóng khắp tỉnh nhà.

Hôm sau ba về nhà lúc sáu giờ tối, lần đầu tiên ông đi xe com măng ca về nhà. Ông ngồi chưa nóng chỗ các quan huyện to nhỏ đã ùa tới, ồn ào chúc tụng, vui vẻ lôi ông ra khỏi nhà. Mạ không kịp mừng chồng một bữa cơm tươi, đứng ở ngạch cửa tần ngần trông theo, không biết nên cười hay nên khóc. Dù sao ba cũng để lại trước cửa nhà một vật cực kì sang trọng, đó là chiếc com măng ca màu cứt ngựa, biểu tượng của ông quan đầu tỉnh. Niềm tự hào khôn xiết của nhà tôi đang đỗ trước cửa. Chị Hai dắt bốn anh em trai chúng tôi chạy ùa ra, tranh nhau nhảy tót lên xe. Ai nấy đều sướng mê đi.

Tôi hai tuổi được ưu tiên đứng trước tay lái bóp còi inh ỏi, tiếng còi vang lên mới oai vệ làm sao. Con nít cả xóm xúm quanh chiếc xe, chúng ngưỡng mộ nhìn mấy anh em chúng tôi, những cái nhìn thèm khát cháy bỏng. Tôi bóp còi nhịp ngắn nhịp dài. Thích hè thích hè! Lũ trẻ xuýt xoa nói. Được thể tôi bóp còi lien tục, tiếng còi như tiếng reo mừng thắng lợi của nhà tôi. Cho tau bóp còi với!... Cho tau bóp còi với! Lũ trẻ xúm lại quanh tôi năn nỉ. Tôi không cho, cứ vênh mặt lên bóp còi. biết rồi đo... biết rồi đo! Ai nỏ biết ba mi là quan đầu tỉnh! Lũ trẻ bỉu môi trề miệng thi nhau mắng mỏ tôi.

Tiếng đánh hắng rõ to, lũ trẻ giật mình quay lại. Dị nhân Kiểm Hát đã đứng sau lưng từ lúc nào. Dã quát to với lũ trẻ, đuổi chúng chạy tán loạn. Dã đứng chống nạng lừ mắt với chúng tôi. Xuống xe! Xuống mau lên!. Dã quát. Bóp còi đã chán tôi vẫn không muốn xuống, tôi đang muốn ô tô chạy. Tôi thét gọi cầu cứu chị Hai. Chị Hai cũng bỏ chạy, mặc kệ tôi gào thét chị cười tít mắt. Tôi cầu cứu anh Bảy, chỉ trỏ cái vô lăng. Đi!... Đi…Cho xe chạy đi!! Tôi hét tướng. Kiểm Hát trừng mắt với tôi. Đi mô?... Xuống mau không tau cho một đá giờ! Dã quát.nói Tôi khóc ré lên. Chị Hai vội bế xốc tôi ra khỏi xe. Dã vỗ đít tôi một phát rõ đau. Lớn mau làm quan mà đi ô tô nghe chưa! Dã quát. Tôi lại khóc ré lên, cố nhoài ra khỏi tay chị Hai, nằm lăn ra đất giãy đành đạch, kêu gào thảm thiết.

Chẳng phải tôi cố đòi chiếc ô tô phải chạy, chẳng qua tôi muốn tỏ cho dị nhân Kiểm Hát biết chiếc ô tô là của ba tôi, nó là của nhà tôi, không ai có quyền đuổi chúng tôi ra khỏi xe. Gào thét và giãy đành đạch của đứa bé hai tuổi không phải thứ lý lẽ buộc người lớn phải chấp thuận. Chẳng ai để ý đến tôi. Cả nhà đang bận rộn chuyển đồ ra xe. Mạ cùng lái xe bưng đồ đạc ra chất lên xe, họ có vẻ vội vã và lén lút. Chị Hai anh Bảy cũng được huy động đi chuyển đồ, cả anhTám anh Chín nữa... tất cả gấp rút hành động như sắp chạy giặc. Chỉ mình tôi nằm khóc lăn lóc trên nền đất. Tôi thấy mình thật vô duyên, bèn lồm cồm bò dậy đứng trố mắt nhìn cả nhà.

Lúc này đã bảy giờ tối. Đồ đạc trong cái chuồng bò chỉ dọn nửa tiếng là xong, chất không đầy cái xe com măngca. Những thứ không chất lên xe đều là thứ bỏ đi, đáng lẽ vứt hố rác từ lâu. Của cải nhà ông quan đầu tỉnh thật thảm hại. Mạ ôm tôi lên xe cho ngồi ghế đầu. Tôi lại toét miệng cười, mừng vì xe sắp chuyển bánh. Cái mặt cười đầy nước mắt, nước mũi trông gớm chết. Dị nhân Kiểm Hát lại chống nạng đi ra trừng mắt với chúng tôi. Ngồi yên, cấm không đứa nào được nhảy xuống xe, rõ chưa? Dã đe. Chúng tôi dạ ran, chẳng ai biết mình ở trong màn kịch do dã đạo diễn.

Mạ cho đốt đống rơm trước sân, khói bốc lên um đặc, chúng tôi ngồi gần nhau cũng không rõ mặt nhau. Và rồi cái chuồng bò bùng lửa. Mạ, chị Hai và anh lái xe hối hả chạy đi chạy lại giữa cái xe và cái chuồng bò, trong khói lửa người ta dễ nhầm họ thấy nhà cháy đang lao vào nhà lôi đồ ra. Màn kịch giản đơn mà hiệu quả. Mọi việc xong xuôi khi trời vừa tối đen như mực. Dị nhân Kiểm Hát vung gậy hò hét. Vơ làng cháy cháy!... Vơ làng cứu cứu! Dân trong xóm chạy tới dã liền giơ gậy ngáng lại không cho ai vào. Đừng vào đừng vào! Dã hốt hoảng nói. Nguy hiểm nguy hiểm!... Trong nhà có bốn, năm quả lựu đạn! Dã miệng hét tay xua. Mọi người chạy dạt cả ra. Lái xe vội vã chở mạ và năm chị em chúng tôi chạy về đình làng, cứ như đang cấp cứu nhà tôi ra khỏi cơn hỏa hoạn.

Nhờ có dầu luyn dị nhân Kiểm Hát đã tưới sẵn, cái chuồng bò cháy rụi trong vòng hai mươi phút. Khi ba hay tin chạy về, nó chỉ còn một đám tro than, dân trong xóm dội nước dập lửa, cả đám tro than thành vũng lầy nhoe nhoét. Ba hết đứng lại ngồi nhìn đám tro than. Ba biết tỏng trò bày đặt của Kiểm Hát, ông nửa mừng nửa tiếc. Mừng vì có lý do chính đáng để đưa vợ con về ngôi nhà cũ, từ nay chấm hết cảnh đói rách lầm than. Tiếc vì mất cái chuồng bò, nhờ nó ông đã lên chức lên quyền như diều gặp gió. Dị nhân Kiểm Hát chống gậy đứng sau lưng ba từ lúc nào. Tau đốt chuồng bò rồi đó. Dã nói. Có ai thấy không? Ba hỏi. Cả xóm thấy, tất nhiên không ai biết tau đốt. Có chắc không ai biết không? Chắc. Họ không nói gì nữa, cũng chẳng còn gì để nói, kẻ đứng người ngồi nhìn đám tro than nhòe nhoẹt đang dần chìm vào đêm tối.

Dị nhân Kiểm Hát lại đứng ra chỉ huy cả nhà tôi quay về ngôi nhà ba gian hai chái. Cả nhà ùa vào ngôi nhà thân thuộc. Anh chị tôi reo vui hí hửng. Tôi lần đầu mới biết té ra đây mới là nhà. Từ cái chuồng bò mười bốn mét tới ngôi nhà gần trăm mét vuông tôi thấy nó rộng mênh mông như sân vận động. Thích không? Kiểm Hát xoa đầu tôi hỏi. thích. Tôi nói. Chỉ cần có thế, dã chống gậy bỏ đi, nghêu ngao hát muôn thuở “Sinh ra cái đạo làm trai”... Hiếm khi giọng hát của dị nhân Kiểm Hát lại ngọt ngào đến thế. Cả nhà tôi nhìn theo dã, cái nhìn ngưỡng mộ và biết ơn.

Rời bỏ chuồng bò trở về ngôi nhà cũ ba gian hai chái, nhà tôi như vừa chui ra khỏi hố rác mò lên thiên đường. Tôi có thể chạy một mạch từ hồi nhà đến đầu bếp không vấp phải bất cứ cái gì. Chúng tôi có buồng ngủ riêng. Tôi và chị Hai một buồng. Anh Bảy anh Tám anh Chín một buồng. Ba mạ một buồng, tất nhiên. Mạ trở về với chiếc giường gỗ lát bốn chân quì rộng rinh rang, chạm trổ tinh vi trong căn buồng thơm nức mùi gỗ pơ-mu ông bác Vĩ cho đêm tân hôn, bà ngây ngất không nói nên lời. Ba vẫn không còn làm ăn gì được nhưng được quân tử nằm kề, được ôm lưng quân tử trên chiếc giường trưởng giả hai mươi năm có lẻ này, mạ vẫn thấy không hạnh phúc nào hơn.

Đêm đó mạ chui vào nách ba ngủ thật ngon, đinh ninh thể nào cũng gặp được giấc mơ đẹp, không ngờ bà đã gặp một giấc mơ thật hãi hùng.

Đêm trăng mạ ra Hói Ma giặt chiếu, nhúng chiếu xuống hói bà thấy nước lạnh bất thường đã thấy rờn rợn. Bỗng rộ lên tiếng chuột kêu, bờ này kêu chút chút nhịp 4/4, bờ kia kêu chit chít nhịp 2/4. Mạ sợ hãi ngước lên, thấy hai bờ hói nhung nhúc chuột. Bà ôm mặt hét ngược, sau tiếng hét của bà nhiều cái đầu bỗng nổi lên dập dềnh trước mắt. Mạ la hét và bỏ chạy. Bà không sao chạy được, như có ai đang ôm chân bà chặt cứng. Trên con hói những cái đầu bất ngờ lật ngược lồi lên rất nhiều cái mặt, toàn là mặt của ba, những gương mặt cau có khó chịu rất ít khi thấy ở ông. Mạ té xỉu rơi xuống Hói Ma chìm nghỉm, ngạt thở quá mạ vùng dậy được thì thấy bà đang ở trên giường. Ba vẫn đang ngủ, mặt ông cũng đang cau có khó chịu...
Mạ định đánh thức ba dậy kể chuyện chiêm bao, nghĩ thế nào bà lại lẳng lặng rời buồng ngủ ra đi sân, kê dép ngồi ngửa mặt nhìn trăng. Đêm đầu tiên về nhà cũ gặp chiêm bao chẳng ra sao, bà thấy sợ. Có cái gì không ổn khi ba thăng quan tiến chức vù vù. Lên nhanh quá người ta dễ nóng mặt, người ta là ai bà không biết nhưng nhất định có kẻ đó. Bà cũng đã có kẻ đố kị ghen ghét nói chi chồng bà. Khi ba bắt đầu rời chức phó ban tuyên giáo lên chức phó chủ tịch huyện, mạ bắt đầu biết ăn trắng mặc trơn. Trong vòng hai năm ba lên bốn, năm chức mạ cũng thay đổi bộ cánh vài ba lượt. Chẳng phải mạ ưa đỏm dáng thích khoe giàu, các mệnh phụ phu nhân quan huyện quan xã khuyến dụ bà phải ăn mặc vậy, để “giữ thể diện cho anh”. Bà có mấy bộ áo quần lụa màu mỡ gà, mốt sang trọng nhất thời này, thứ trước đây chỉ có phu nhân ông bác Vĩ mới dám mặc. Mạ không còn đi chân đất, phu nhân chủ tịch tỉnh ai lại đi chân đất, bà bắt đầu thử đến những đôi guốc cao gót hồng hồng tim tím.

Từ đấy mỗi khi vào chợ mạ thường bắt gặp những cái nguýt ngang. Một ai đó vờ vấp vào guốc cao gót của mạ cho bà té sấp. Khi mạ ngã xuống bao giờ cũng có những tiếng cười hả hê, ngã càng đau tiếng cười hả hê càng lớn. Một lần mạ ra khỏi chợ thấy có tiếng cười đuổi theo. Bà ngoảnh lại xem lại mình, chẳng thấy gì. Tiếng cười cũng im. Mạ vừa cất bước lại có tiếng cười. Về nhà chị Hai mới túm lấy áo mạ kêu lên. Ai dán cứt bò vào lưng áo mạ! Cầm cái áo dính đầy phân bò mạ thấy đắng cay hơn là tức giận. Người ta ghét ghen mạ đến vậy, chồng bà người ta còn ghen ghét đến thế nào?

Trăng lên tới đỉnh đầu, tới nửa đêm rồi. Mạ chống gối đứng dậy quay vào nhà. Đúng lúc mạ quay gót, bà thấy một cái bóng sau chái nhà bên phải. Mạ sững người. Cái bóng đen cũng biến mất, hình như cái bóng chạy ra đường cái quan. Mạ ngoảnh ra đường, bất ngờ hai ngọn đèn pha ô tô chiếu thẳng vào mặt bà. Mạ sợ hãi giật lùi, hai tay ôm ngực. Hai ngọn đèn pha tắt ngúm, tiếng ô tô cũng xa dần. Mạ buông tay, ba đứng cạnh từ lúc nào. Chuyện chi rứa? Ba hỏi. Mạ ngần ngừ mãi mới nói. Không biết em vừa chiêm bao hay là thật. Có ai đang rình rập nhà mình. Mạ hực lên một, ôm chặt lấy ba. Em sợ lắm anh ơi! Mạ nghẹn giọng, bà khóc.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét