KCVR 19: BÍ MẬT BỊCH VÀNG



Tôi theo ba vượt ngàn cây số vào Sài Gòn chỉ được cái vỗ vai thân thiện của ông bác Vĩ, bù lại tôi biết được bí mật cái bịch vàng năm 1952, năm ông bác Vĩ bỏ trốn vào Nam, năm đó tôi mới là một cái trứng trong buồng trứng của mạ. Mười phút trước giờ bay, ông bác Vĩ không đủ thời gian kể hết một câu chuyện dài nhưng đủ cơ sở cho tôi vân vê hỏi về dị nhân Kiểm Hát.

Nghe ông bác Vĩ nói dị nhân Kiểm Hát là người duy nhất trong Thị trấn Kô Long được ông bác tin tưởng hoàn toàn, ba mới ngã ngửa người ra. Không thấy họ qua lại nhà nhau, mười mấy năm ba tôi ở trong nhà ông bác Vĩ chưa khi nào nghe ai đó nhắc đến dị nhân Kiểm Hát. Ông bác nuôi mối quan hệ bí mật này hai mươi năm chỉ để dùng đúng một lần, ấy là việc gửi lại hai trăm cây vàng cho nhà tôi vào “đêm cuối cùng ăn nằm với Cách mạng”.

Ba giờ sáng một ngày cuối năm 1952 dân Thị trấn đang nhậu nhẹt múa hát mừng bộ đội chủ lực nhổ hai cái đồn Tây, Thị trấn Kô Long hoàn toàn giải phóng, ông bác Vĩ trốn khỏi đám đông, ôm cái bịch vàng sang nhà dị nhân Kiểm Hát. Bịch vàng đã gửi qua tay Kiểm Hát mà không đưa thẳng cho nhà tôi. Cấm không được cho ai biết tui đưa vàng cho anh, nghe chưa! Ông bác Vĩ dặn đi dặn lại dị nhân Kiểm Hát, có lẽ để trừ hậu họa cho cả dã. Cấm không được đưa trực tiếp cho nhà cu Vũ, nghe chưa! Ông bác tiếp tục dặn đi dặn lại. Rứa tui biết đưa cách chi? Kiểm Hát không hiểu bèn hỏi. Ông bác Vĩ cúi xuống rỉ tai dã nói như vầy như vầy... cứ đưa cho nó theo cách lộc trời cho. Giỏi! Kiểm Hát đập đùi kêu to. Cha ni giỏi gớm bay!... Tính toán như thần, còn hơn trời tính! Nếu ông bác Vĩ không nhanh tay bịt miệng Kiểm Hát, dã còn nói câu này thêm mấy lần nữa.

Đúng là ông bác Vĩ tính toán như thần. Nếu ngày ba bị bắt người ta phát hiện trong nhà tôi có một bịch vàng hai trăm cây thì chả cần trò mèo của chị Hiên và đồng chí Đội trưởng, kể cả khi đã có lệnh sửa sai ba cũng khó lòng thoát chết. Tàng trữ của cải cho riêng mình là một cái gì rất thối tha dưới cái nhìn của thời này. Có của lại dám không giao hết cho cách mạng, tội ấy ngang với tội chống lại cách mạng. Đó mới thực là lý do để mỗi khi cách mạng về là ông bác lại cao chạy xa bay, có thế mà ba cũng không hiểu.

Dị nhân Kiểm Hát là người đã mười tám lần cầm mã tấu đi trừ gian diệt ác, công thần số một của Thị trấn Kô Long cũng khó tránh khỏi phải dựa cột nếu người ta phát hiện ra dã đã nhận hai trăm cây vàng từ tay của một tên đại tư sản, bất kể vì lý do gì. Huống hồ là ba tôi. Dường như ông bác Vĩ biết hết sự đen bạc hiểm nguy của cái gọi là lẽ đời, những lẽ đời đến chết ba cũng không sao hiểu nổi.

Ba giờ sáng đêm đó chị Hiên ngồi đái ở bụi chuối sau nhà. Thấy ông bác Vĩ ôm bịch vàng vào nhà dị nhân Kiểm Hát, chị đã không bỏ qua, lập tức bám theo nghe trộm. Năm đó chị mười lăm tuổi, cái tuổi đủ để thấm nhuần giáo lý của bà ngoại chị, mọi bí mật của người khác đều có lợi cho mình. Một ông giàu có nhất tỉnh mò đến nhà ông ngang ngạnh nhất huyện vào lúc ba giờ sáng nhất định có chuyện khác thường, đời nào chị bỏ qua. Là người có chỉ số IQ cao nhất mọi thời đại của Thị trấn Kô Long, ông bác Vĩ vẫn không tính hết được chuyện này. Ông bác tôi không thể ngờ kẻ thứ ba biết được câu chuyện bí mật của hai người đó là người đàn bà nguy hiểm, ba năm sau cùng với đồng chí Đội trưởng đã đưa ba tôi vào cái chết cận kề....

Ngay khi ông bác Vĩ vừa rời khỏi nhà, dị nhân Kiểm Hát phát hiện một cái bóng cũng vừa rời nhà ông. Không mấy khó khăn để nhận ra đó là cái bóng của chị Hiên, dã nhếch mép cười coi thường, bình thản kê cao gối đánh một giấc ngon lành. Sáng mai Kiểm Hát gọi chị Hiên sang nhà, làm bộ mặt mày sớn sác mắt trước mắt sau thầm thầm thì thì. Mi biết chuyện chi chưa? Dã nói. Chị Hiên có sẵn ngay bộ mặt ngây thơ ứng phó với dã. Chuyện chi bác? Chị lắc đầu nói. Tảng sáng ni cả nhà ông Vĩ cháy rụi cả. Dã nói. Dạ rứa thì tui biết rồi, pháo đạn nổ rầm trời ai mà không biết. Chị Hiên nói. Kiểm Hát lôi ra cái bịch chìa trước mặt chị Hiên. Đây... hai cân sâm Cao Li ông Vĩ gửi tau, thứ ni quí hơn vàng. Ông Vĩ phải phát tán bớt đi, sợ kẻ cắp bứng đi hết thì uổng lắm. Ai ngờ cả nhà ổng chết hết, tội rứa... Dã chép miệng nói.

Bác nói với tui chuyện đó làm chi! Chị Hiên vẫn giữ nguyên bộ mặt ngây thơ hai mắt tròn xoe. Răng không? Dị nhân Kiểm Hát mặt mày nghiêm trọng nói. Nhà ông Vĩ chết hết rồi, chọ sâm ni là của bác cháu mình chia nhau, tau một cân mi một cân. Răng bác chia cho con? Chị Hiên vẫn kiên trì ngây thơ. Khả năng ngây thơ của chị là vô địch. Dã cười hề hề cốc đầu chị Hiên. thôi mà con lờ thối!...Dã cười cười nói nói. Tối qua mi rình nhà tau biết hết mọi chuyện rồi, không lẽ tau lấy cả hai cân? Chị Hiên cười hi hi. Tại con đi đái chứ con không cố ý. Chị Hiên nói cười hồn nhiên, tính múa rìu qua mặt Kiểm Hát.

Chị Hiên vui vẻ ôm một cân sâm Cao Li về nhà, đinh ninh đó là sâm Cao Li, đâu biết đó chỉ là sâm Cao Bằng vẫn bán đầy chợ Bắc Qua ở Hà Nội. Tới ngày Đội Cải Cách trở về, chị Hiên cũng vừa mười tám tuổi, cái tuổi đủ phân biệt sâm Cao Li với sâm Cao Bằng, chị biết mình đã mắc lừa dị nhân Kiểm Hát. Ấy là lúc đồng chí Đội trưởng đã chọn nhà chị để “ba cùng” trên bốn bao tải cám lợn, con cu thiên tài hân hoan với bánh ú kiên cường ngày cũng như đêm, thời cơ để nguyên lý khép mở của cái bướm nhắc chị không được quên trò lừa của Kiểm Hát.

Chị Hiên định sang nhà dị nhân Kiểm Hát tố cáo dã đã bịp chị và truy cho bằng được cái bịch ông bác Vĩ đưa cho dã là bịch gì, có phải bịch vàng không. Sực nhớ ra vai trò của mình, chả gì chị cũng là cánh tay đắc lực của đồng chí Đội trưởng, chị Hiên cho người gọi Kiểm Hát sang nhà chị. Biết ngay chị gọi dã sang để hặc tội chuyện ba năm về trước, Kiểm Hát cười toẹt. È he... mần cặc chi tau! Dã túc tắc đi sang, không quên vác theo cái máy chụp ảnh. Đó là cái máy chụp ảnh cổ lỗ sĩ có từ thế kỉ 19, một ông thợ ảnh đem vất nó đi, tiếc của giời dã lọ mọ mang về.

Cái chi đó bác? Chị Hiên ngạc nhiên nhìn cái máy ảnh . Cái máy ảnh hãng Codak đó mi. Dã tỉnh bơ. Bác đem máy ảnh sang đây mần chi? Chị lại hỏi. Để khoe với mi. Dã cười tủm. Bác nói chi con không hiểu? Chị Hiên liền bày ngay ra bộ mặt ngây thơ. Mấy trò chơi bời của mi trên bốn bao tải cám lợn đó… Tau chụp được hết! Dã nháy mắt với chị. Thiệt không, đem ảnh tui coi! Chị tái mặt nói ngay, quên mất nói vậy chẳng khác nào lạy ông tui ở bụi này. E he... đời mô tau ngu rứa! Dã xoa đầu chị Hiên. Tau cất đó để khi mô mi tố tau thì tau mới đem cả xấp ảnh ra cho thiên hạ xem chớ. Dã làm bộ hí hửng. Chị Hiên nhìn Kiểm Hát muốn nổ mắt, hai mang tai chị đỏ tím giật giật, cứ như chị sắp lên cơn động kinh. Dã làm như không để ý, nói to cười lớn khoa chân múa tay. Oa chà... nhiều kiểu hay hung!... Hơn trăm ảnh lận, có thể đem đi triển lãm được. Dã đi đi lại lại gật gù xuýt xoa. Tài thiệt tài thiệt... Đội trưởng quá tài, tài hơn Tây Môn Khánh bên Tàu là cái chắc! Chị Hiên tái tím mặt mày.

Chị Hiên sấn đến trước mặt Kiểm Hát lạnh lùng nói. Chuyện ông Vĩ đưa cái bịch vàng cho bác tui cho qua. Nhưng bác phải đưa xấp ảnh cho tui. Kiểm Hát cười nhăn, lắc đầu nói. È he... mi đừng có bắt nọn tau. Có bịch vàng của ông Vĩ mà tau khổ như con chó tiền rưỡi ri à! Chị Hiên chực nhảy chồm chồm. Dã chặn lại. Thôi, tau với mi không cãi nhau nữa. Kiểm Hát từ tốn nói, dã đề nghị rất thiện chí. Chừ ri nghe. Không đời mô tau đưa xấp ảnh cho mi. Nhưng mi yên tâm đi, tau đã nói rồi, mi không tố tau, bất kể chuyện chi cũng không tố, thì coi như xấp ảnh đó là không có. Rứa nghe. Không cần nghe chị Hiên nói được hay không, dị nhân Kiểm Hát vác máy ảnh ra về. Coi như hợp đồng đã kí xong, chị Hiên không muốn cũng phải đồng ý.

Chị Hiện giận sôi máu. Không biết làm gì hơn chị tụt quần chĩa cái bướm không lông về phía lưng Kiểm Hát. Vơ Kiểm Hát nời!... Đây nì đây nì!... Chụp đi chụp đi! Chị tay vỗ miệng hét. Kiểm Hát không ngoảnh lại, vừa đi vừa cười dài .

Quả thật chị Hiên không hở ra với ai. Đất Kô Long này người chị sợ nhất trước sau vẫn là dị nhân Kiểm Hát. Trời cố tình sắp đặt cho Kiểm Hát luôn ở sát sau nhà chị Hiên. Từ năm 1930 đến giờ nhà chị Hiên dời đi đâu, trời lại khiến dã có lý do để nhổ nhà đi theo nhà chị. Trời khiến hai nhà vốn dĩ chẳng ưa nhau cứ bám theo nhau. Nhà dã ghét nhà chị Hiên hay rinh nghe trộm, nhà chị Hiên ghét nhà dã hay rình xem trộm, hai nhà càng cố tách nhau ra càng dính lấy nhau. Thế mới buồn cười.

Dị nhân Kiểm Hát vốn nghiện rình mò xem trộm mấy trò hủ hóa, những gì xảy ra trong nhà chị Hiên khó lọt được mắt dã. Thị trấn Kô Long dã là người duy nhất nắm được “nguyên lý hoạt động của cái bướm” họ ngoại nhà chị Hiên, từ bà cố ngoại, bà ngoại, mẹ chị và chị. Cái bướm chỉ có giá trị khi nó còn nằm trong bóng tối, bị bóc trần ra trước ánh sáng chẳng qua là một miếng thịt nhạt hoét không hơn. Quá biết điều này, dòng họ ngoại chị Hiên không ai không sợ dị nhân Kiểm Hát.

Lệnh sửa sai về chị Hiên bám theo đồng chí Đội trưởng biến khỏi Thị trấn Kô Long, mang theo bí mật cái bịch vàng. Chị Hiên đi rồi đất Kô long còn mỗi dị nhân Kiểm Hát nắm giữ bí mật này. Dã bịt miệng khâu mồm cho tới ngày ba mang bịch vàng lên nộp cho công an huyện. Sáng sau anh Tư cõng tôi sang nhà dị nhân Kiểm Hát học đan nơm. Anh Tư khóc, giọt vắn giọt dài vòng quanh má. Răng khóc? Dã hỏi. Anh Tư không nói. Được cả bịch vàng còn khóc chi nữa! Dã cốc đầu anh Tư . Nghe vậy anh Tư khóc òa. Mất hết rồi bác ơi. Anh nức nở nói. Là răng? Dạ kiên trì hỏi. Anh Tư vừa khóc vừa kể cho dã. Ba nói vàng của người ta, được của rơi phải trả lại. Anh Tư khóc sụt sùi. Dã ngồi im không nói cả giờ, rồi lôi từ gầm giường cái can rượu hai lít ngồi uống tì tì, vẫn không nói một lời nào.

Tối hôm đó thay vì ra cãi nhau với đài, dị nhân Kiểm Hát chống gậy sang nhà tôi. Dã lại chửi ba, dã chửi như hát, vừa hát vừa chửi vừa kể, chân tay múa máy lắc la lắc lư hệt các già làng Tây Nguyên hát khan khi đã đánh chén no say. Cả nhà tôi ngồi xem dã kể như xem hát tuồng, không một mảy may bực bõ, còn tỏ ra thích thú là đằng khác. Ba cũng thế. Ông không thể tin nổi sự tích bịch vàng hai trăm cây Kiểm Hát đang hát hát kể kể. Tự dưng ông bác Vĩ mang hai trăm cây đưa cho dã, người mà ông bác Vĩ ít giao du nhất trong Thị trấn. Ừ thì cứ cho tính ông bác Vĩ cẩn thận, người thân tín nhất chính là người ông bác ít giao du nhất, nhưng giao vàng xong lại bảo ném xuống hói rồi xúi nhà tôi ra đó mà tìm thì đến con nít hỉ chưa sạch mũi cũng chả tin.

Anh Bảy, anh Tám, anh Chín khoái chí cười hí hí he he, ba mạ cũng cười, họ thấy vui vì Kiểm Hát quá tài tưởng tượng. Đến đoạn sâm Cao Li và sâm Cao Bằng, cái máy ảnh và cái bướm không lông thì cả nhà tôi ôm bụng cười lăn lóc. Thôi thôi.... đủ rồi đủ rồi! Phục tài Kiểm Hát rồi... không phải kể nữa! Ba vừa cười vừa xua tay. Dã không nghe, với một chân một cây gậy một cái mồm dã múa nhảy hát nói không nghỉ trước cửa chuồng bò nhà tôi hơn nửa tiếng và đổ sụp xuống ngủ như chết. Ba phải cõng dã về nhà. Ném dã xuống chõng tre đầu hiên, kiếm ít vôi tôi bôi gan bàn chân cho dã, xong việc ông mới quay lui.

Kiểm Hát bỗng vùng dậy giữ chặt tay ba. Tau kể rứa mi không tin à? Tin chơ... ngủ đi. Ba nói. Bịch vàng là chuyện thật, cha tổ đứa mô nói láo! Dã chửi thề. Ba vuốt lưng vỗ đít dã. Tin chơ tin chơ!... Ngủ đi ngủ đi! Ba cười nói vui vẻ. Dã lăn ra ngủ như chết, ba cũng về nhà lăn ra ngủ như chết.

Kiểm Hát và ba đều không biết chị Hiên đã về Thị trấn Kô Long từ chiều hôm trước, đang ngồi rình sau hiên nhà dã.

*

Nắng sớm đã tràn hiên, Dị nhân Kiểm Hát đã thức giấc, dã không mở mắt, cơ chừng muốn ngủ thêm. Dã ngáp liền hai ba ngáp, đến cái ngáp thứ ba có tiếng cười chua lòm bên hông. Dã mở mắt, ra là chị Hiên.

Chị Hiên đeo xắc cốt, mặc quần âu màu tím than, áo sơ mi trắng, đi dép cao su có đầy đủ bốn quai, dị nhiên Kiểm Hát hiểu ngay chị Hiên đã là cán bộ. Dã vẫn nằm yên nhìn chị Hiên chằm chằm. Nhìn chi tui rứa bác? Chị Hiên nhăn mặt. Dã ngồi bật dậy. Tối qua mi lại ngồi đái sau hồi nhà tau à? Dã hỏi. Chị Hiên vằn mắt lên. Nói cho biết, tui là cán bộ quân khu rồi đó nghe, ăn nói cẩn thận vào. Chị cất giọng đĩnh đạc. Hiểu rồi. Dã thò tay vuốt lưng chị Hiên, kéo tay thẳng tuột tới cái đít thẹn thùng. Chà... cán bộ rồi. Tiến bộ mau hè! Dã chép miệng xuýt xoa. Chị Hiên chực cho dã một bạt tai, chị kìm được. Cần phải có thái độ xứng đáng là cán bộ quân khu, chị luôn ghi nhớ lời Thủ trưởng dặn. Chị hất ngược tay dã, nhếch mép cười. Không tiến bộ để bác lừa tui mãi à?

Dị nhân Kiểm Hát ngồi dậy vươn vai ngáp dài. Tau lừa chi mi? Chị Hiên nghiêm mặt, nói. Thôi không đôi co dài dòng nữa. Chị nhìn thẳng vào mắt Kiểm Hát. Nói cho bác biết, bác không hề biết chụp ảnh và cái máy ảnh của bác là đồ vứt đi không dùng được nữa! Đúng rứa đó mi! Dã cười khà. Rứa thì răng hè? Rứa là tau phải đưa cái bịch vàng hai trăm cây cho mi có phải không? Hai trăm cây à? Chị Hiên tròn mắt buột miệng nói. Ừ... đúng hai trăm cây. Dã nói. Tau chia cho mi một nửa, hí? Mũi chị Hiên căng phồng lên, hai mang tai giật giật. Chuyện này còn có ai biết nữa không? Chị hạ giọng hỏi. Có có!... có cu Vũ cậu mi đó! Dã vui vẻ đáp. Là sao? Chị Hiên giật mình hỏi.

Mặc chị Hiên trố mắt nhìn, Kiểm Hát không nói vội, dã thủng thẳng thò tay dưới gầm giường lấy chai rượu tu một hơi. Dã khà một tiếng rõ to. Uống rượu vào sáng sớm rất mau chết nhưng rất đã, mi biết không? Dã nói với tưng tửng. Mặt chị Hiên câng câng. Là sao nói đi nghe coi! Chị nhắc lại. Dã vẫn không vội, tu tiếp một hơi khà một tiếng. Rượu chỉ cần đã không cần biết sống lâu chết mau, nghe chưa Hiên! Dã lại lên giọng tưng tửng. Chị sầm mặt nín nhịn. Dã cầm chai rượu lên liếm mấy giọt rượu vương ở đít chai, điệu bộ như đồng chí Đội trưởng liếm bánh ú kiên cường. Liếm ri mau chết, với tau mau chết càng tốt. Dã vừa liếm vừa nói. Là sao nói đi! Có nói không thì bảo! Chịu không thấu, chị Hiên hét lên chua tới tận mang tai.
Ừ thì nói. Dị nhân kiểm Hát gật gù. Dã tu nốt phần rượu trong chai, khà một tiếng khoan khoái . Mi hỏi là sao phải không? Dã túc tắc nói. Là tau giao cho cu Vũ đem bịch vàng nộp cho huyện rồi, chẵn hai trăm cây, không thiếu một phân! Chị Hiên đứng chết giấc, cảm tưởng như chị vừa đánh mất một núi vàng. Bác lại lừa tui phải không? Chị cố gìm giọng để không phải rít lên. Dã cười phì. Hết lừa lọc rồi Hiên ơi! Ai dám đi lừa bà cách mạng! Câu nói như nhát dao dâm vào ngực, chị Hiên điếng người. Dị nhân Kiểm Hát lom lom nhìn chị Hiên. Có thắc mắc chi nữa không? Dã nhăn mũi cười cợt. Chị ngoảy đít bỏ đi, không thèm chào lấy một tiếng. Dã nằm vật ngửa ra cười, chân cụt chân lành thi nhau đưa lên hạ xuống, cái chõng tre rung bần bật.

Chẳng phải vô cớ chị Hiên băng rừng lội suối từ tỉnh Thanh về huyện nhà công tác, vì cái bịch vàng chị mới lặn lội về lại cái nơi đã bỏ trốn. Một ngày đẹp trời tình cờ một người lính cũ của Kiểm Hát kể cho chị nghe dã đã nhặt được cái máy ảnh từ đống rác cũ thế nào, đã thủ vai thợ chụp ảnh miễn phí ra làm sao. Lính các đồn Tây chưa một lần chụp ảnh háo hức bỏ doanh trại chạy theo “ông thợ ảnh miễn phí”. Kiểm Hát dụ chúng ra nơi kín đáo, trung đội của dã phục sẵn xông ra bắt sống tại chỗ. Được hơn chục lần thì bại lộ, suýt nữa tụi Pháp tóm được Kiểm Hát, bấy giờ chúng mới ngã ngửa ra, cái máy ảnh là thứ vứt đi và dã chẳng hề biết chụp ảnh.

Nghe chuyện chị Hiên té ngửa. Chị giận Kiểm Hát sôi gan vì bị Kiểm Hát lừa hết chuyện này sang chuyện khác. Sau phút sôi gan chị nhận ra nhờ vậy chị cũng đã được giải thoát khỏi nỗi đe dọa có tên “dị nhân Kiểm Hát”, dã không có xấp ảnh nào hết! Không có cái ảnh nào chụp được con cu thiên tài đang chiến với bánh ú kiên cường. Chị sướng run, đàn bà không có nỗi sợ nào bằng nỗi sợ bị bóc trần. Thoát được nỗi sợ hãi ấy chị Hiên như cất được núi Thái Sơn. Bây giờ phải tính về lại Kô Long để giật lại chí ít một nửa số vàng từ tay Kiểm Hát. Thời cuộc đổi thay, cuộc Cải Cách đã thành chuyện xưa, không ai ôm hận mãi được. Vả, chị không còn là con buôn cám lợn, Lệ Hiên bây giờ là cán bộ dân vận của Quân khu, là “ người nhà” của Thủ trưởng. Đánh chó ngó chủ, chắc chắn dân Thị trấn sẽ không ai dám động đến chị.

Nhân có đoàn dân vận về huyện nhà công tác, chị Hiên xung phong đi ngay. Về tới nơi mới nghe Kiểm Hát cho biết cái bịch vàng đến hai trăm cây đã được ba nộp hết cho huyện. Thoạt đầu chị tưởng Kiểm Hát lại lừa chị lần nữa hòng nẫng tay trên cái bịch vàng, kiểm tra lại thấy đúng chị tiếc đứt ruột. Chị thù cả dị nhân Kiểm Hát lẫn ba tôi, vì họ mà chị để vuột mất cơ hội trở nên giàu có. Kiểm Hát trên răng dưới ca tút chẳng ai làm gì được nhưng ba thì có, chừng nào ba còn thèm khát chốn quan trường chừng đó ông còn sợ chị.

Chị làm việc ở Quân khu, “Nguyên lý hoạt động của cái bướm” đã giúp chị tiến thẳng một mạch tới Quân khu, nhận lãnh sứ mệnh vinh quang là làm vợ hờ cho Thủ trưởng. Một tháng đôi lần Thủ trưởng ghé qua thăm, phần còn lại thuộc về đồng chí Đội trưởng. Chị chưa rũ bỏ được đồng chí Đội trưởng, phần vì Đội trưởng đang là thân tín của Thủ trưởng, phần vì thằng cha này làm tình hay quá. Chưa thấy ai khỏe và dai như đồng chí Đội trưởng. Khi cần đồng chí tụt quần nhìn vào của con cu thiên tài, như Tôn Ngộ Không ra lệnh cho gậy Như Ý, đồng chí nói, lên!... Lên!... Lên!... lập tức con cu thiên tài của đồng chí Đội trưởng từ từ ngỏng lên thẳng đơ như cột điện. Thế thì bỏ đi phí quá.

Nhờ có đồng chí Đội trưởng môi giới chị Hiên mới được Thủ trưởng để mắt tới, ơn ấy bao nhiêu lần dạng háng mới trả đủ? Chuyện này thật khó đong đếm. Chị Hiên tắc lưỡi mặc kệ, đại loại chị đang có hai ông chồng hay hai nhân tình gì đấy, chồng hay nhân tình thì cũng chỉ là những cái dạng háng mà thôi. Bánh ú kiên cường chịu được tất. Ông này làm chị sướng điên lên, ông kia kéo chị đi theo đường hoạn lộ, cũng là cách làm chị sướng điên lên.

Thật hiếm ai được như chị Hiên. Bổng lộc Thủ trưởng cho tuy không nhiều cũng đủ cho chị vênh vang với thiên hạ. Được làm ở Ban dân vận Quân khu, mới là cán bộ quèn thôi chị đã hả hê. Từ một ả buôn cám lợn phút chốc thành cán bộ quân khu, thử hỏi một vạn hai dân Thị trấn có ai được như chị? Mai mốt thế nào Thủ trưởng cũng dành cho chị một chân phó ban, biết đâu còn nhiều hơn thế.

Chị Hiên không có ý định gặp ba, chị muốn tránh mặt ông. Khi nghe dị nhân Kiểm Hát nói ba đã ôm hai trăm cây đem nộp hết cho chính quyền, chị bỗng nổi đóa. Chỉ có những kẻ hèn nhát cùng cực mới ngu ngốc thậm tệ đến vậy, chị muốn ra đòn cho ông cậu Phạm Vũ của chị. Ra đòn vẫn là từ độc quyền của Thủ trưởng, chị chỉ nói leo thôi nhưng chị rất thích, theo cách mạng học được thật lắm từ hay. Chị có cuốn nhật ký ghi lại những gì chị học được từ cách mạng, tức từ Thủ trưởng. Nhật ký để ngỏ, chủ yếu cho Thủ trưởng đọc. Mỗi lần Thủ trưởng tới thăm chị lại bày cuốn nhật kí ra trước mặt. Em viết thế này có được không. Tất nhiên Thủ trưởng khen hay. Chị Hiên mặt đỏ bừng sung sướng. Em sẽ tặng Thủ trưởng cuốn nhật kí này. Đó là tấm lòng của em. Chị Hiền sà vào lòng Thủ trưởng dịu dàng nói.

Nhật ký chị Hiên

Ngày 16/7/1956
Phải ra đòn Phạm Vũ. Ra đòn thế nào, có ra đòn hay không phải chờ ý kiến Thủ trưởng. Chẳng qua mình thích từ ra đòn nên nói vậy thôi.
Ngày 22/6/1956
Thủ trưởng nói đi một ngày ra đàng học được sàng khôn, đi theo cách mạng một ngày học được núi khôn. Thủ trưởng nói hay quá. Đời đời nhớ ơn Thủ trưởng!
Ngày 25/11/1956
Làm dân vận phải có đủ văn thể mỹ, lời Thủ trưởng dạy suốt đời không quên. Mình học nhạc ở Nhà văn hóa quân khu với quyết tâm sáng tác được một bài hát kính dâng lên Thủ trưởng:
Thủ trưởng của chúng ta
Tình sâu hơn nước Hồng Hà, Cửu Long
Ơi đồng chí có biết không
Tình yêu Thủ trưởng mênh mông muôn trùng…
Ai cũng khen lời bài hát chân thành tha thiết, nhạc điệu da diết yêu thương. Không cần kí tên thật, thiên hạ lắm mồm xoi xỉa không hay. Kí tên Trung Thành để Thủ trưởng hiểu lòng mình.

*

Chiều tối dị nhân Kiểm Hát chống gậy nhảy sang chuồng bò nhà tôi. Dã lại say, lại kể cho ba như hát tuồng. Kiểm Hát khua gậy hát múa như mọi khi, dã kể chuyện chị Hiên vào nhà dã đòi chia đôi cái bịch vàng làm sao, dã nói cho chị biết cái bịch vàng đã được cu Vũ nộp cho huyện như thế nào, chị tiếc của rớt nước dãi chảy ướt cổ áo. Tấn tuồng Kiểm Hát bao giờ cũng vui, nhà tôi lại cười nghiêng ngả. Dã nghiêm mặt chỉ gậy vào mặt ba. Chuyện thiệt đó... mi không tin tau à! Ba cười phì, phun cả mồm cơm ra mâm. Tin chơ tin chơ! Ông đầu gật miệng nói lia lịa.

Ba đang vui. Hôm nay bí thư huyện ủy báo cho ông biết danh sách ứng cử hội đồng nhân dân huyện có tên Phạm Vũ. Anh là nguồn đó! Nguồn... thiệt đó! Bí thư huyện ủy nói và ôm ba rỉ tai. Tôi nghe Tổ chức tỉnh ủy báo cáo, anh có tên trong qui hoạch cán bộ của tỉnh . Ba à à ừ ừ, ông không tin lắm. Cái trò rỉ tai đánh lừa nhau để thăm dò thái độ của nhau ông chẳng lạ gì. Mấy hôm nay ba nghe xì xào Nhân vật có số má ở Hà Nội gọi điện về tỉnh, nhắc đến ông rất nhiều. Nghe vậy biết vậy mấy chuyện ấy khó làm ba tin, đến mạng sống người ta còn không thèm ra tay cứu giúp thì tiền đồ của mình người ta quan tâm làm gì? Dẫu sao đó cũng là niềm vui, phàm là niềm vui dù là niềm vui tưởng tượng vẫn cứ vui.

Ba đánh một giấc say sưa không nghĩ ngợi gì, nửa đêm nghe kiến nhéo tai, ông choàng tỉnh. Ba chợt nhớ cái bịch vàng. Đừng nghĩ bịch vàng đã nộp lên huyện là xong. Nếu cái bịch vàng đó là của ông bác Vĩ gửi lại cho nhà tôi như lời ông Kiểm Hát thì câu chuyện sẽ rất rắc rối. Người ta sẽ đặt câu hỏi: Tại sao ông không khai thật Phạm Vĩ gửi cho lại bảo bịch vàng tìm được dưới hói? Từ câu hỏi đó sẽ có hàng loạt câu hỏi tiếp theo. Cái thời lấy khả nghi làm căn bản, không có gì là không có thể.Từ đó đến sáng ba không ngủ được chút nào, ông ngồi bó gối nhìn ra ngoài trời cho đến sáng chỉ lởn vởn mỗi câu hỏi đó.

Sáng mai ba đạp xe lên huyện ủy, đầu cổng Trưởng ban tuyên huấn bắt tay ông rất chặt. Chúc mừng chúc mừng! Trưởng ban phấn khởi nói và kéo ba lại gần thì thầm. Tỉnh vừa có chỉ thị đưa anh vào Hội đồng nhân dân tỉnh nữa đấy! Tới đầu sân Phó chủ tịch huyện nghiêm trọng kéo ông về một góc. Anh sẽ làm to, có thể là rất to. Tui thề đó! Phó chủ tịch thì thầm. Ba khiêm tốn mỉm cười lấy lòng. Phó chủ tịch huyện vỗ vai ba tôi đánh bốp. Bác đi đâu làm gì cũng đừng quên thằng em này nha! Ba cười to điệu bộ không dám tin, lòng ông lại như có lửa.

Ba tươi tỉnh trở lại, đường hoạn lộ của ông có vẻ sáng hơn lên. Cũng có thể nhân vật có số má ở Hà Nội đã nghĩ lại, ông ta thấy áy náy với ba bèn làm những gì trong tầm tay đặng giúp ba đi nhanh hơn xa hơn... Có đúng vậy không? Ba nôn nao chờ đợi cú điện thoại từ Hà Nội gọi cho ông, đợi hoài vẫn không thấy. Không có cú điện thoại từ Hà Nội xác nhận, những gì ba nghe được có thể là hoang báo. Dù vậy ba vẫn vui. Chỉ là những rỉ tai vớ vẩn ông vẫn vui hơn tết.

Sáng nay đúng là buổi sáng đẹp trời, ba hứng chí huýt sáo, đã lâu lắm rồi ông mới huýt sáo. Bước vào phòng tuyên huấn ba vẫn còn huýt sáo. Chị Hiên như mọc dưới đất lên, đứng chờ ở cửa. Bị bất ngờ ba giật mình đứng sững. Một cái gì nhéo mạnh bên tai trái, hình như là kiến. Tai phải cũng bị nhéo mạnh, đúng là kiến rồi. Ông lo lắng sờ tai tìm xem kiến nằm ở đâu, quên mất chị Hiên đang trố mắt nhìn .

Chào cậu! Chị Hiên lên tiếng trước. Chị tiến lại gần nửa người nhẹ đu đưa nửa lẳng lo nửa âu yếm. Ba lúng ta lúng túng, ông buột miệng à to một tiếng, chả hiểu ông à về cái gì... Cậu Vũ răng rứa? Chị Hiên vẫn dịu dàng đu đưa. Ba cười nhạt hoét. Hiên đi mô, à quên quên... đồng chí Hiên từ mô về rứa? Chị Hiên cười thỏn thẻn. Tui theo đoàn quân khu về đây hướng dẫn bầu cử Hội đồng nhân dân. Ba ừ rồi à, thêm lần à nữa rồi tịt. Ông cố nghĩ xem nên nói một câu gì không liên quan đến quan hệ cậu cháu vớ vẩn mà vẫn gần gũi như người nhà. Ông nghĩ không ra, chỉ có à và à.

Mắt chị Hiên lóng lánh cứ như sắp vồ ba tới nơi. Ông thừa kinh nghiệm để biết lóng lánh là lóng lánh nào. Chẳng biết làm gì hơn ba tiếp tục nhoẻn miệng cười nhạt hoét. Thấy cậu trong danh sách Hội đồng nhân dân cả huyện và tỉnh thật mừng cho cậu. Chị Hiên nói. Ba tôi à. Không ngờ cậu tiến bộ nhanh thiệt. Chị Hiên lại nói. Ba tôi lại à. Ông nhìn thấy sau lung chị Hiên, phí cổng Ủy ban huyện có chiếc Com – Măng- ca đang đậu. Hình như xe Thủ trưởng. Ba dướn cổ xem có phải biển số xe 2211 không. Đúng rồi. Chị Hiên vừa xoay người, ba dịch sang trái một chút và thấy rõ biển xe của Thủ trưởng. Thủ trưởng không về huyện, quân khu đang vào mùa chỉnh huấn Thủ trưởng sẽ không rời khỏi doanh trại. Chắc là chị Hiên lấy xe Thủ trưởng về huyện. Nếu đúng vậy quả là chuyện không vừa, có thể chị đã có trọng trách. Nghĩ tới đây ba không cười được nữa, hai dái tai ông tái xanh.

Cậu Vũ may thiệt đó. Chị Hiên thỏn thẻn nói. Vừa được cách mạng tin tưởng vừa được đại tư sản cho cả bịch vàng. Ba à, ngay lập tức nhận ra ngay cái à vớ vẩn, ông vội vàng xua tay nói. Không không, không ai cho tui cả!... Con tui mò được dưới hói, tui nộp hết cho huyện rồi! Chị Hiên cười hi hí. Tui hai hai tuổi rồi cậu Vũ ơi, không còn con nít nữa mô! Mặt ba tím tái. Đồng chí Hiên nói rứa là răng? Ba rụt rè hỏi. Mặt chị Hiên đanh lại. Chị lên giọng nhả ra từng tiếng một chắc nịch gọn gàng. Ông Kiểm Hát báo cho tui rồi, đó là vàng của đại tư sản Phạm Vĩ gửi cho Phạm Vũ. Gửi làm chi không ai biết, gửi bao nhiêu không biết, chỉ biết Phạm Vũ nộp cho huyện một bịch vàng hai trăm cây. Có phải không cậu? Không đợi ba trả lời, chị Hiên quay gót.

Ba tôi à và đứng như trời trồng. Đáng ra phải cười to cho chị Hiên thấy đấy là chuyện tào lào thì ông lại à và đứng đực. Chị Hiên bỏ đi xa rồi ông cũng chỉ biết đứng nhìn theo, không gọi không kêu không gì hết. Hai ống quần của ông phút chốc ướt nhòe nước tiểu.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét