Chân dung
Mình
vừa từ Sài gòn bay ra thì nhận được điện thoại của anh Toán ( Nhiếp ảnh gia
Nguyễn Đình Toán), nói cụ Cầm đi rồi, vừa đi lúc 9 giờ 12 phút. Mình ngồi thừ hồi lâu, buồn và
ân hận. Trước đây mình đều thăm anh một năm đôi ba bận, hơn năm qua mình không
đến thăm anh lần nào. Từ ngày anh bị ngã dập xương đùi, người già xương khó
liền, hình như xương chèn dây thần kinh hai chân liệt hẳn. Trong căn phòng tầng
5 nhà anh ở 43 Lý Quốc Sư, ngày nào cũng giống ngày nào anh ngồi trông ra như đợi
chờ một cái gì.
Anh
ở cao quá, mình thì què, leo được 5 tầng để thăm anh thật toát mồ hôi hột, thở
không ra hơi. Anh nhìn mình thương xót, nói thôi, thăm nom làm gì, Lập đừng cố
leo trèo nữa, gọi điện thoại là được rồi. Mình lại thương anh, một người suốt
đời tìm và về cả thơ lẫn đời bây giờ phải ngồi bó gối trông ra, vắng tanh
người qua lại, anh một bên và cái máy giặt một bên, buồn quá là buồn.
Tính
anh ham vui ham chơi, thời trẻ đem đoàn văn công lặn lội khắp các chiến trường, gian khó cay đắng khổ nhục
không thiếu nhưng đấy là thời kì rực rỡ nhất vui sướng nhất của anh, cứ mỗi lần
nhắc đến thời này mắt anh sáng rực lên, lấp lánh hạnh phúc. Sau này gặp nạn Nhân văn, nhiều người cùng cảnh buồn nản
chấm dứt cuộc chơi thì anh vẫn rong ruổi giữa đời chưa bao giờ biết chán.
Hè năm 1993 mình ở Thị xã Quảng Trị, anh và
anh Toán bất ngờ đến thăm làm mình sướng muốn ngất. Trước đó không quen anh, có
gặp anh đôi lần nhưng chỉ dám khép nép ngồi ké nghe anh nói. Đối với mình anh
là một tượng đài thơ chỉ ngước lên ngưỡng mộ chứ không dám tới gần. Một hôm
mình đang họp ở Đông Hà, vợ gọi điện ra, nói bác Hoàng Cầm đến chơi. Mình sướng
rêm, y chang như khi biết tin các bác Hoàng Thi Thơ, Lê Bá Đảng đến chơi nhà
vậy.
Mình
vọt về ngay, vừa gặp chưa kịp chào hỏi gì anh đã kéo tay mình, nói ở đây ai có
điếu cày không, mượn giúp tôi cái, thèm thuốc lào quá. Mình huy động tám ông
bạn rải khắp Thị xã truy lùng điếu cày, một giờ sau thì kiếm được, anh cầm điếu
rít một hơi dài, ngửa cổ phà khói, nói đã!
Hỏi
ra mới biết anh về nhà mình để đón hai ông đi bộ Hoà Vang và Nguyễn Lương Ngọc,
nghe nói họ đã về Đồng Hới, đang trên đường về Quảng Trị. Anh và anh Toán đã
bám theo Hoà Vang, Lương Ngọc vào đây. Cùng xuất phát từ Hà Nội, anh và anh
Toán đi ô tô đón đầu từng chặng một. Mình nói anh đã bảy chục tuổi đầu còn rong
ruổi đường trường với mấy ông trẻ, thật phục anh quà. Anh cười cái hì , nói đi
cho tụi nó vui, để ngấm cái trẻ trung của tụi nó vào thân, ích lắm..
Hôm
xuất quân tại báo Văn Nghệ, Hoàng Cầm nói đoàn ba con chó chuẩn bị lên đường.
Ai cũng ngơ ra không hiểu sao, anh cười cái hì, nói tôi tuổi Tuất, Hoà Vang,
Lương Ngọc cũng tuổi Tuất, chả phải ba con chó sao. Tôi là chó già, Hoà Vang là chó anh, Lương Ngọc là chó em. Anh
Toán nhăn răng cười, nói em cũng là chó, chó săn… ảnh.
Buổi xuất quân hôm ấy thật xôm trò, anh Cầm dơ
tay hô, nói đoàn bốn con chó lên đường! Hoà Vang Lương- Ngọc khoác ba lô hăm hở
đi, anh em nhà văn chạy theo tiễn họ cho đến ga Giáp Bát mới thôi. Hôm sau báo
chí ầm ĩ. Bạn bè thân thiết mừng thì ít lo thì nhiều, một khi báo chí để ý rồi,
nếu đi đứng không đàng hoàng thì dễ toi cơm với dư luận lắm.
Chả
biết hai ông Hoà Vang- Lương Ngọc đi bộ kiểu gì mà nhiều đoạn còn nhanh hơn ô tô. Hôm ở Thị xã
Hà Tĩnh, Hoà Vang còn điện tín cho học trò anh là vợ thằng Thịnh ( Nhà báo
Nguyễn Thế Thịnh), nói ngày nọ ngày kia thầy về Đồng Hới. Ai dè thầy về Đồng
Hới hôm trước hôm sau điện tín mới tới tay trò.
Tối
hôm ấy đón Hoà Vang- Lương Ngọc, ngồi nhậu với nhau trước sân nhà mình, Hoàng
Cầm hỏi đi hỏi lại chuyện đi bộ của hai người từ Hà Nội vào Quảng Trị, nói các
ông có nhảy cóc đoạn nào không đấy. Mình cười khì khì, nói mấy ông này đi mà
không đi, không đi mà đi, ấy là đi vậy. Anh nhìn Hoà Vang- Lương Ngọc nghiêm
mặt, nói đi đứng cho đàng hoàng nhé, không ai ép các ông đâu nhé, biết viết văn
thật thì phải đi thật nhé. Hoà Vang-
Lương Ngọc thè lưỡi rụt cổ không dam s nói gì.
Sáng
sau Hoàng Cầm vào Huế, anh kéo mình ra một góc, nói Lập cho người kèm sát anh
ông tướng kia nhé, đừng để mất uy tín. Khi nào thấy chúng nó mệt quá thì chở
chúng đi một đoạn, còn thì phải đi bộ cho bằng được. Mình vâng vâng dạ dạ cho
qua chuyện, thực bụng không tin hai ông có sức nuốt trôi hai ngàn cây số đường
bộ, thôi thì lờ đi cho các ông vui vẻ đi tới nơi về tới chốn.
Nhưng
mà sợ anh không dám nói, anh xưa nay sống thật chơi thật viết thật. Một lần
uống rượu với anh, nhân có người nhắc câu Váy
Đình Bảng buông chùng cửa võng, anh cười cái hì, nói
người ta khen tôi duy mỹ nhưng tôi lại thích được khen duy thật, duy đời.
Lại nói chuyện Lá diêu
bông, nó nổi tiếng đến nỗi dù anh có cả trăm bài thơ hay nhưng nhắc đến anh
không ai không nhắc đến Lá diêu bông.
Một hôm anh Quốc ( Bùi Minh Quốc) gọi điện từ Đà Lạt, nói tao tìm được Lá diêu
bông rồi nhé. Và anh đọc oang oang :Thôi ta chẳng thèm tìm lá diêu bông/ Cái lá vu vơ cái lá phiêu bồng/ Một thời ngu ngơ một thời trả giá/
Cái lá phiêu
bồng cái lá không không/ Ta hái ven đường nụ hoa cứt lợn/ Làm thuốc phong
trần chữa bệnh nhân gian/Vĩnh biệt nhé lá diêu bông huyễn tưởng/Em cầm che khuôn
mặt bẽ bàng .
Anh
Thanh Thảo cười khì, nói éo phải, lão Quốc không tìm được, tao tìm được hẳn hoi
nhé. Thanh Thảo khịt mũi hai ba lần rồi đọc: Chết mẹ đây rồi cái lá diêu
bông/Cái lá mu mơ cái lá mòng mòng/ Một thuở hào hùng anh đâm lút
cán/Cái lá phập phù lành rách như không/ Ơ hờ diêu bông nhặt ở hội
trường/Làm thuốc cường dương chữa bệnh ẩm ương/Welcome! Lá diêu bông mát
quá/ Mỏng hơn lá lúa rắn hơn đồng.
Cả hai bài này mình đều in ở Cửa Việt, mình
đưa cho anh xem, đọc xong anh cười cái hì, nói nhiều người hỏi mình lá diêu bông là lá
gì, mình chẳng biết nói sao. Có lẽ đó là cái lá định mệnh, lá tình lá văn số
kiếp của mình thôi. Anh ngồi rít thuốc lào hai ba điếu liền, nói ở nơi đồng
không mông quạnh thế này mà làm được tờ Cửa
Việt là giỏi lắm, ông với ông Tường ( Hoàng Phủ Ngọc Tường) cố mà giữ lấy
nhé.
Nhưng
mình và anh Tường không giữ được, anh Tường chạy vào Huế, mình chạy ra Hà Nội.
Lần cuối cùng gặp anh, đang nói chuyện vui vẻ anh đột nhiên im lặng, rít mấy
điếu thuốc lào liền, nói tờ Cửa Việt
còn không. Mình nói vẫn còn anh ạ. Anh cười cái hì, nói báo chí bây giờ nhiều
tờ còn mà không còn, không còn mà còn, ấy là còn vậy. Anh thở hắt ra, nói cũng
như kiếp văn anh em mình thôi, còn mà không còn, khốn thế.
Anh nhìn ra ngoài trời, đôi mắt mở to buồn
thăm thẳm.
Rút từ Bạn văn 1
0 nhận xét:
Đăng nhận xét