Chân dung
Sáng nay hết tiền, lò dò ra cột rút tiền, vừa
đẩy cửa cabin ATM thì gặp ngay một người đàn bà chừng năm mươi tuổi. Chị nhìn
mình cười cười, nói, chào nhà văn rồi cúi mặt bỏ đi. Nhìn mặt hơi quen quen
nhưng không nhớ ra là ai, nghĩ bụng chắc là một blogger nào đó. Đỗ Trung Quân
vẫn hay trêu mình, bác Lập có cả một trung đoàn fans hâm mộ tiền mãn kinh,
đi đâu cũng gặp, ngồi đâu cũng gặp. Hi hi, nghĩ bụng chắc chị này cũng vậy. Về
tới nhà mới nhớ ra đó là vợ anh Hờ Hờ. Ủa, vợ chồng anh Hờ Hờ vào Sài Gòn khi
nào nhỉ?
Gọi là anh Hờ Hờ là vì anh này hay cười hờ
hờ, nói gì cũng cười hờ hờ rồi mới nói. Đầu câu cười hờ hờ, cuối câu lại cười
hờ hờ, rất vui. Anh to cao đen thui, rất gấu. Người như võ sĩ hạng nặng, thơ
phú thì ỏn ẻn như con gái, sến chảy nước. May là anh chỉ đọc thơ cho con gái
nghe, chưa khi nào bắt mình nghe thơ anh cả. Hồi mình còn làm báo Văn nghệ trẻ, anh hay
ghé qua tòa soạn chơi, rủ mình và Nguyễn Quang Thiều, Nguyễn Thành Phong đi
nhậu. Tan cuộc tất nhiên anh dành lấy việc trả tiền và nhét vào tay tụi mình
một chùm thơ. Thơ dở quá chẳng đăng được, lần sau anh lại đến, không hỏi vì sao
không đăng thơ, lại kéo tụi mình đi nhậu, lại giành trả tiền, lại dúi vào tay
một chùm thơ. Miết rồi cũng ớn, nhậu của người ta quá nhiều mà không in cho
người ta được cái gì ngượng lắm. Những lần sau cả bọn thấy anh là trốn biệt.
Cộng tác viên như vậy khá nhiều, mình cũng
không để ý. Về sau mới biết anh ở tận Sơn Tây, cách Hà Nội bốn chục cây mà ngày
nào cũng về đánh đu với đám văn sĩ Hà Thành, thật phục quá. Một hôm mình với
anh Nguyễn Khải đang ngồi uống nước chè ở hồ HaLe, bỗng thấy anh từ đâu xộc
tới, vỗ vai mình đánh bốp, cười hờ hờ, nói, chú mày mà dám quen Nguyễn
Khải à, hờ hờ. Anh lại vỗ vai Nguyễn Khải đánh bốp, cười hờ hờ, nói, đại
ca ra khi nào không báo cho thằng em biết, tệ quá tệ quá, hờ hờ.
Anh cố kéo mình với Nguyễn Khải vào quán nhậu
cho bằng được nhưng cả hai đều khẩn khoản nói phét đang họp trong Hội nhà văn,
không đi được. Anh đi rồi, Nguyễn Khải mới nhìn theo, cười cái hậc, nói, người
ta mua danh ba vạn, thằng này mua danh mười mấy tấn lúa, hơn chục
con lợn rồi. Mình trợn mắt há mồm, nói, thật thế hả anh? Nguyễn Khải gật
đầu nhếch mép cười, nói, tôi nói phét làm gì. Nhà văn thằng nào cũng hành vợ,
tôi cũng thế, nhưng không thấy thằng nào hành vợ như thằng này. Kinh lắm. Để
tôi kể cho nghe.
Nguyễn Khải túc tắc kể. Thằng này trước
đây khá lắm, nhà nó thuộc loại giàu nhất làng, từ ngày nó đổ đốn làm thơ mới
khuynh gia bại sản. Cứ mỗi lần nó đòi in thơ là vợ nó mặt xanh như đít nhái.
Một tập thơ tiền in hết nửa tấn lúa, tiền nhậu hết nửa tấn với một con lợn, kinh
không? Thỉnh thoảng nó lôi bằng được một ông nhà văn nào đó ở Hà Nội về nhà,
bắt vợ mổ lợn khao cả làng, khổ thế chứ. Nó đòi vào Hội nhà văn cho bằng được,
khổ nỗi thơ nó quá tệ, chẳng ai cho vào. Năm sáu năm liền, cứ đến mùa xét kết
nạp Hội viên mới, nó lại bắt vợ mổ lợn, mời các ông nhà văn Hà Nội về nhậu để
kiếm phiếu, sáu con lợn đi toi mà chẳng vào được. Tôi cũng được nó lôi về làng
một lần. Khổ nỗi, nào tôi có biết nó là ai, thơ phú thế nào đâu. Chỉ vì tôi chơi
với ông anh họ của nó thành ra phải quen nó. Thời tôi ở Hà Nội, ngày nào
nó cũng chèo kéo tôi về làng, nể quá tôi đành tắc lưỡi về nhà nó một lần cho
biết.
Chẳng ngờ về tới làng, giật mình thấy cái
băng rôn treo ở cổng làng: "Nhiệt liệt chào mừng đồng chí nhà văn Nguyễn Khải…", thất
kinh. Té ra thằng này làm trưởng thôn. Nó xui làng mổ bò khao “nhân sự kiện”
tôi về nhà nó, chết mẹ thế. Đáng ra tôi chửi nó một trận về cái tội đã dùng tôi
làm trò lố bịch, nhưng thấy con vợ nó chạy ngược ngước xuôi lo lắng bữa tiệc,
thương quá nên thôi. Con vợ nó tội lắm ông ạ. Nghe nói ngày xưa đẹp nhất làng,
vì nó mà héo quắt như cành củi khô…
Mấy ngày sau, vừa bảnh mắt tôi đã nghe tiếng
gõ cửa, rất ngạc nhiên. Mở cửa thì thấy con vợ nó đứng trước mặt, nói, em về đây
chỉ xin bác một điều thôi. Bác cho chồng em vào Hội nhà văn đi bác. Mình kéo vợ
nó vào nhà, nói, tôi không là Ban chấp hành, chẳng quyền thế gì. Giả sử là Ban
Chấp hành cũng không can thiệp được, dưới hội đồng người ta bỏ phiếu kín. Thơ
thì khó lắm, mấy trăm người mới chọn được vài người, phải kiên nhẫn chờ thôi,
chẳng biết làm thế nào. Vợ nó ôm mặt khóc òa, nói, nhà em mất sáu con lợn tạ rồi
bác ơi!
Nghe Nguyễn Khải kể, mình đâm tò mò, định
bụng thế nào cũng về nhà anh một lần xem sao. Mơ được ước thấy, hôm sau gặp
anh, chưa kịp mở mồm anh đã cười hờ hờ, nói, chú mày nhất định phải về nhà anh,
không anh không thèm nhìn mặt chú máy nữa! Hờ hờ.... Mình đi ngay. Anh không mổ
lợn đãi mình nhưng cũng bày tiệc linh đình lắm. Chị vợ anh cứ vào vào ra ra, hết
lấy cái này lại lấy cái kia, chèo kéo thế nào cũng nhất định không chịu vào
mâm. Anh xua tay cười hờ hờ, nói, chú mày không cần quan tâm, đàn bà chân đất
mắt toét biết gì văn chương thơ phú, ngồi vào đây hỏng cả mâm rượu. Mình cười,
nói, anh nói anh tốn trăm bài thơ mới tán đổ chị cơ mà? Chị không biết văn
chương thơ phú sao anh phải tốn thơ tặng? Anh cười hờ hờ kéo cổ mình thì thầm,
nói, ngày xưa đang tán nhau, mỗi lần tao đọc thơ mắt nó long lanh ứa lệ. Tao
tưởng nó mê thơ tao thật mới cưới nó làm vợ. Chẳng ngờ nó khinh thơ tao như cỏ
rác, nó chỉ mê con cu tao thôi, mê con cu tao thôi.. bi kịch bi kịch! Hờ hờ.
Tháng sau anh chở một em mắt xanh mỏ đỏ
tới tòa soạn, giới thiệu là bạn gái. Em này mắt lươn, tính hay cười, ai nói gì
cũng cười tít mắt rất vui. Anh ôm vai cô bé cười hờ hờ, nói, đây mới đúng là nữ
thần tình yêu của tao, thuộc cả trăm bài thơ tình của tao rồi đấy. Cô bé cười
he he he, nói, một chăm mười chín bài cơ, bài lào em cũng thuộc nòng. Mình nói, em thích thơ người yêu em lắm à? Cô lại cười he he he, nói, vâng... bài lào
của anh í em cũng thấy nâng nâng.
Anh khoa chân múa tay, cười hơ hơ, nói, hễ tao
đọc bài nào em cũng khóc, em rất hiểu thơ tao. Con mụ vợ già của tao thì ngược
lại, mỗi lần tao đọc thơ nó đều nhăn mặt che mũi như đang nghe mùi rắm. Đúng là
loại vô văn hóa!... Cô bé lại cười he he he, nói, chời chời... biết nòng dạ người ta
ra xao mà anh lói vậy. Mình vỗ đùi đánh đét, nói, em nói hay lắm, biết đâu anh
đang đi với em thì ở nhà chị ấy lại đi theo nhà thơ khác. Anh cười hờ hờ, nói, càng tốt!... Tao đang mơ có ai đó rước con vợ vô văn hóa đi cho tao nhờ. Hờ
hờ....
Sáng nay sau khi gặp chị, chợt nhớ đến chuyện
này, mình hỏi mãi mới tìm được số máy của anh, gọi điện cho anh, nói, anh chị vô
Sài Gòn rồi à? Anh cười hờ hờ, nói, đâu có... vợ tao theo trai biến vô Sài Gòn,
thả cả đàn con cho tao. Hờ hờ.... Mình nói, cái cô bé ngày xưa thế nào? Anh cười hờ
hờ, nói, bé nào? Chả nhớ bé nào, tao có cả chục bé nhưng cũng biến sạch cả rồi,
toàn loại vô văn hóa, chúng chỉ mê con cu tao thôi. Hờ hờ...
Rút từ Bạn văn 2
0 nhận xét:
Đăng nhận xét